Chương 69: Tấn chức đại điện
Phi Thạch phong, ở phía tây của Thanh Vân Tông, linh khí đầy đủ, ở trong bảy ngọn núi của Thanh Vân xếp hạng thứ ba.
Trên đỉnh núi có một "Tấn chức điện", chính là điện chịu trách nhiệm khảo hạch đệ tử ngoại môn tấn chức nội môn, phàm là Thanh Vân Tông đệ tử ngoại môn, đột phá Linh Động tầng bốn, cũng sẽ đến điện này, bị nội môn trưởng lão khảo hạch thực lực, hỏi lai lịch, sau đó nhận ba quy mười hai giới, trước mặt Thanh Vân Tông đạo tổ thề, sau đó gửi một chiếc hồn đăng trước chủ tế đàn của Thanh Vân Tông, chọn lộ số tu hành, chính thức trở thành đệ tử Thanh Vân.
Phương Hành khoanh tay, bước nhanh đi tới Phi Thạch phong, con đường lại khá khó đi, bởi vì con đường này, cứ mười năm mới có một nhóm đệ tử bước lên, hơn nữa nhân số tuyệt đối sẽ không nhiều, đến nỗi sơn đạo có bụi rậm sinh ra, đi lại khó khăn.
Mà, đây cũng chính là lời khuyên thứ nhất Thanh Vân Tông cho đệ tử tông môn, ý chỉ con đường tu hành khó đi.
Đối với đệ tử nội môn, Thanh Vân Tông rất coi trọng.
Đệ tử ngoại môn ngàn người, tuyệt không phải nền tảng để Thanh Vân Tông đứng vững, mà trăm tên đệ tử nội môn mới phải.
Ngày sau theo trăm tên đệ tử nội môn này tu luyện thành công, sẽ trở thành Thanh Vân Tông các ty chấp sự, hoặc ra ngoài phái, đóng ở linh quáng cùng phân tông Thanh Vân Tông quản hạt, trảm yêu trừ ma, duy trì lợi ích cùng uy nghiêm của Thanh Vân Tông.
Mà hơn ngàn tên đệ tử ngoại môn này, đại đa số cũng sẽ ở tu hành vô vọng mà xuống núi, hoặc trở về riêng mình gia tộc, hoặc ký thác vào Thanh Vân Tông, ở chung quanh sản sinh huyết mạch của mình, trở thành truyền thừa thế gia loại nhỏ, thay Thanh Vân Tông đặt nền móng ở hồng trần.
Dĩ nhiên, cũng có một phần rất lớn, là ở trong quá trình nhận phù chiếu chết đi.
Đi tới trước tấn chức điện, ngoài điện có một mặt trống lớn, cách mặt đất mười trượng, to như gian phòng, mặt trống chính là da giao long Trúc Cơ kỳ làm thành, âm thanh có thể truyền trăm dặm, gọi là "Tỉnh thế cổ", bên cạnh để một dùi trống, lại là một ngàn năm trước, Thanh Vân Tông đại trưởng lão Dương Hóa Vũ chém giết một con Kim Đan yêu vương Cửu Đầu Sư Vương, lấy một cây xương đùi lớn nhất chế thành, gọi là, tên là "Rung trời chùy".
Lấy chùy gõ trống, rung trời tỉnh thế, ý nghĩa chiêu cáo thiên hạ, Thanh Vân Tông ta lại có thêm một đệ tử, truyền thừa không dứt, Thanh Vân bất diệt.
Ngoài tấn chức điện bóng người thưa thớt, hết sức an tĩnh, chỉ có hai ba đạo đồng đang quét dọn, thấy Phương Hành tới, đều tò mò nhìn sang.
- Vị sư huynh này, tấn chức điện không thể xông bừa, hay là xuống núi đi!
Một tiểu đạo đồng hảo tâm nhắc nhở, tấn chức điện chỉ có đệ tử ngoại môn tu vi đạt đến Linh Động tầng bốn mới có thể tới đây, mà Phương Hành thoạt nhìn tuổi tác cùng bọn họ không sai biệt lắm, thấy thế nào cũng không giống bộ dáng đạt đến Linh Động tầng bốn.
Phương Hành ha ha cười một tiếng, nói:
- Nói rất hay, tiểu gia có thưởng!
Vừa nói ba khối linh thạch ném ra ngoài, mỗi đạo đồng một khối.
Ba đạo đồng hai mặt nhìn nhau, nghĩ thầm bất quá là cảnh cáo ngươi nơi này không thể xông bừa, nơi nào nói rất hay?
Bọn họ không biết, Phương Hành nghe lời này, trong lòng rất cao hứng, tấn chức điện này người rảnh rỗi dĩ nhiên không thể xông bừa, chỉ có thiên tài đạt đến Linh Động tầng bốn mới có thể xông vào, tiểu đạo đồng nói không sai, cho nên muốn thưởng.
Tiểu đạo đồng muốn nói thêm, Phương Hành cũng không để ý đến bọn hắn, đột nhiên nhảy lên, vươn ra hai cánh tay nhỏ bé, ôm lấy dùi trống to như cột đá, hét lớn một tiếng, đem dùi trống vung lên, nặng nề đập vào trên mặt trống.
- Thình thịch...
Tiếng trống trầm muộn tựa như tiếng sấm, cuồn cuộn truyền khắp cả sơn môn.
Phương Hành trong bụng đắc ý, hạ thủ không ngừng, vung dùi trống lên, thình thịch thình thịch không ngừng, nhất thời lôi âm cuồn cuộn, kinh thiên triệt địa.
Ba đạo đồng thấy cảnh này, nhất thời kinh hãi trợn to hai mắt.
Tỉnh thế cổ sở dĩ được đặt ở chỗ này, là bởi vì trừ đệ tử Linh Động tầng bốn ra, người bình thường căn bản không thể gõ vang.
Mà tiểu tử thoạt nhìn cùng mình tuổi tác không sai biệt lắm lại gõ không ngừng, chẳng phải là nói hắn đã đạt đến Linh Động tầng bốn rồi sao?
Tiếng trống như sấm từ trên Phi Thạch phong không ngừng truyền ra ngoài, nhất thời kinh động rất nhiều người đang tiềm tu.
- Đã có người tấn chức đệ tử nội môn rồi ư? Là ai?
Rất nhiều đệ tử ngoại môn đầy bụng nhiệt huyết, muốn tranh giành danh dự ngoại môn đầu tiên tiến vào nội môn đều bị kinh động.
- Lúc này mới chưa tới một năm, đã có người tấn chức nội môn rồi? Lúc trước lưu lại đệ tử, vẫn chỉ mới nhập môn sao?
Cũng có rất nhiều trưởng lão bị kinh động, tò mò hướng Phi Thạch phong nhìn tới.
Đạo nhân mập đang đi ở trong sơn cốc, nghe được tiếng trống, lệ rơi đầy mặt, biết là Phương Hành đang gõ.
Mạnh Huyền Chiếu nghe được tiếng trống, trong lòng tràn đầy lửa giận, cầu khẩn nhìn thúc thúc trước mặt vẻ mặt lạnh lùng.
Tử Trúc lâm nữ tử áo vàng cùng nam tử mặt đen nghe thấy, nam tử mặt đen cười khổ nói:
- Mấy người chúng ta còn từng ước định, xem ai sẽ trở thành đệ tử nội môn đầu tiên, cũng đã hạ xuống tiền đánh cuộc, lại không nghĩ rằng, đầu tiên tấn nhập nội môn, dĩ nhiên là một cái tiểu hài tử không quyền không thế cũng không bao nhiêu tài nguyên, thật sự chúng ta lại cũng không bằng, Triệu sư tỷ, ngươi nghĩ thế nào?
Nữ tử áo vàng thản nhiên nói:
- Cùng Mạnh Huyền Chiếu làm bằng hữu, không bằng làm bằng hữu với hắn, có cơ hội cũng muốn kết giao một chút!
Nam tử mặt đen ngẩn ra, cười khổ nói:
- Nói không sai, may lần này không kết thù với hắn!
Lại đang trên đỉnh Thanh Vân Tông chủ phong, dưới một gốc cây tùng, lão giả tóc đen cùng thanh niên tóc trắng đang đánh cờ, ván cờ này đã đến gần cuối, lão giả tóc đen đang cau mày khổ tư, đã mười ngày thời gian chưa từng hạ một quân cờ, mà thanh niên tóc trắng thì thần thái ung dung, mặt mỉm cười, bị tiếng trống kinh động, mở ra pháp nhãn hướng tấn chức đại điện quan sát, nhất thời hơi ngẩn ra.
- Tên tiểu tử này sắp đi vào nội môn sao? Tính toán thời gian, cũng thật không sai biệt lắm...
...
Tỉnh thế cổ vang lên ba lần, đã thấy trong tấn chức điện, ba lão giả nhẹ nhàng đi ra ngoài, người phía trái nhất, mặt gầy mắt ưng, dưới hàm râu dài tới ngực, sắc mặt uy nghiêm, người ở giữa, lại là sắc mặt già nua, ánh mắt ôn nhuận hàm súc, mà ngoài cùng bên phải, thì vóc người nhỏ thấp, mặc một bộ hắc bào, đầu hói không có tóc. Ba người bọn họ tu vi cũng không nhìn ra sâu cạn, hẳn là Trúc Cơ kỳ.
Lấy năng lực của Âm Dương Thần Ma Giám mà nói, trừ khi là đột phá Trúc Cơ kỳ, nếu không bị hắn liếc mắt nhìn một cái, tu vi cao thấp sâu cạn, thường thường cũng vừa xem đã hiểu.
Ba vị trưởng lão sau khi đi ra, trưởng lão râu dài quát hỏi:
- Là ai gõ vang tỉnh thế cổ?
Phương Hành quỳ một chân trên đất, lớn tiếng nói:
- Đệ tử ngoại môn Phương Hành, đã đột phá Linh Động tầng bốn, muốn đi vào cửa, tu luyện huyền pháp!
Trưởng lão râu dài đánh giá Phương Hành một cái, thấy hắn tuổi không lớn, chợt cảm thấy có chút ngạc nhiên, đạo môn dĩ nhiên cũng bồi dưỡng một chút mầm mống tuyệt đỉnh, bất quá những người này thường thường cũng là vừa vào núi đã bị Thanh Vân Tông tứ đại truyền thừa thu nhận vào môn hạ, cẩn thận bồi dưỡng, không cần như đệ tử bình thường trải qua quá trình cạnh tranh từ ngoại môn đến nội môn, tựa như Tiểu Man vậy, bởi vì thể chất đặc thù, trực tiếp bái ở Tê Hà cốc truyền pháp đan sư Thanh Điểu trưởng lão, có thể nói trực tiếp tiến vào nội môn.
Nhưng như Phương Hành, tuổi nhỏ như thế, đã từ ngoại môn leo lên, thật sự là không thấy nhiều.
Bất quá trưởng lão râu dài cũng không hỏi gì, chẳng qua là gật đầu, nói:
- Ngươi theo chúng ta!
Ba vị trưởng lão này, dẫn Phương Hành tiến vào tấn chức điện, lại thấy đại điện cực kỳ rộng rãi, dài chừng trăm trượng, sâu bảy mươi trượng, trong điện có trụ lớn các màu ngọc thạch chống đỡ, cực kỳ cao lớn, sâm nghiêm lạnh lùng, cuối đại điện, trên vách tường trung ương nhất treo một bức tranh, họa lên là một lão đạo nhân thanh sam tung bay, chính là ba ngàn năm trước Thanh Vân Tông đạo tổ Vân Du Tử.
Mà ở dưới bức họa, bày biện một phương tử án, phía trên đặt năm bộ điển tịch thật dầy, là Thanh Vân ngũ pháp.
Phía dưới tử án, còn có một cái tiểu án, phía trên đặt một chiếc đèn đồng đỏ, lúc này còn chưa được không đốt.
Đi tới trước bức họa, ba vị trưởng lão cúi lạy bức họa Vân Du Tử đạo tổ, sau đó xoay đầu lại, nhìn vào Phương Hành.
Một vị trưởng lão ngoài cùng bên trái trầm giọng quát hỏi:
- Phương Hành, ngươi tới từ phương nào, quê quán ở đâu?
Thanh âm trầm muộn xa xưa, phảng phất đâm thẳng đáy lòng Phương Hành, để cho hắn theo bản năng không dám nói lời nói dối.
Bất quá chiêu này, cũng chỉ có thể hồ lộng người thường, Phương Hành tuổi tác không lớn, lại người tâm kiên ý định, thấy trưởng lão đặt câu hỏi, đã đem nói dối chính mình đã sớm thêu dệt nói ra:
- Ta sinh ra trong trấn nhỏ ở Sở tây Thanh Lưu quận, bởi vì trên trấn gặp hạn bạt làm hại, người người đều bị giết chết, ta trốn trong nội đường, tránh thoát được kiếp này, sau đó lưu lạc giang hồ, mới đến chỗ này...
Hắn nói là một cái trại nhỏ cạnh Quỷ Yên cốc, từng xuất hiện một con hạn bạt, người trên trấn không ai sống sót, vẫn là lúc ấy một vị tán tu đi ngang qua, trượng nghĩa xuất thủ, mới đem hạn bạt diệt đi, chuyện này, ở cả Sở vực cũng là có tiếng tăm.
Phương Hành từ thời điểm tiến vào Thanh Vân Tông, đã thêu dệt cho mình một thân phận như vậy, có người hỏi, đều trả lời như vậy.
Trưởng lão cảm thụ được Phương Hành khí huyết ba động, phát hiện cũng không dị đoan, liền gật đầu, ý bảo tiếp theo.
- Phương Hành, ngươi vừa đi vào môn phái, có nguyện nhận Thanh Vân Tông ba quy mười hai giới không?
- Đệ tử nguyện nhận!
Trưởng lão kia liền nói:
- Tốt, ngươi niệm theo ta!
- Tuân lệnh!
- Ta Thanh Vân Tông đệ tử Phương Hành, nguyện nhận Thanh Vân Tông ba quy mười hai giới, thủ giới phản bội sư môn...