Chương 698: Thiên Địa Đại Ma Bàn
Một thức Đại Ma Bàn, phá tám ngàn pháp của ngươi!
Phương Hành quát chói tai, thậm chí ngay cả tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu đã bị Tống Quy Thiện trấn áp, gần như tuyệt vọng cũng tỉnh táo lại, chật vật phân ra một tia thần niệm nhìn Phương Hành. Tống Quy Thiện thì nhíu mày, có chút không hiểu nhìn Phương Hành, tựa hồ không rõ tiểu quỷ kia đã đến lúc này, lại còn có lòng tin quát nói như vậy?
Hai tay lúc lên lúc xuống, hình như xoa đẩy, dẫn động thiên địa âm dương.
Theo động tác của Phương Hành, trong đại trận, linh lực xoay chuyển chầm chậm, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ.
Tống Quy Thiện nhịn không được nhíu mày, dùng ánh mắt của hắn tự nhiên nhìn ra được, lúc này Phương Hành đang thi triển thần thông, nhưng uy lực của thần thông này chưa chắc lớn bao nhiêu, sợ là còn kém hơn Lôi thuật của Long tộc không ít.
Đây chính là Âm Dương Đại Ma Bàn?
Đây là thần thông mà tiểu ma đầu muốn dùng để phá tám ngàn thuật pháp của mình?
Hắn đang đùa mình sao?
Tống Quy Thiện có chút không hiểu, nhưng quả thật bị Phương Hành dẫn đi lực chú ý, thậm chí không có nóng lòng giết người, mà âm thầm thúc giục linh lực, ngón tay búng một cái, trong nháy mắt có bốn năm đạo thần quang bắn về phía Phương Hành, muốn thử sâu cạn của đối phương.
Ầm ầm!
Thời điểm thần quang đánh tới, hai tay Phương Hành đẩy ra, Âm Dương Đại Ma Bàn hiển hoá ra, thần quang đều bị Âm Dương Đại Ma Bàn dẫn vào, sau đó nghiền ép xoắn nát, hóa thành lực lượng thuần túy nhất, ngược lại hội tụ đến trên Âm Dương Đại Ma Bàn, khiến cho khí tức của nó càng kinh khủng, càng khiến người sợ hãi.
- Nguyên lai là nghịch loạn âm dương, ma diệt thuật pháp, đoạt lực lượng cho mình dùng...
Tống Quy Thiện nhàn nhạt mở miệng, sở học của hắn xác thực tinh xảo, vừa thăm dò đã hiểu rõ nguyên lý.
Bất quá sau khi rõ ràng, trên mặt lại hiện ra không hiểu:
- Có thể suy diễn ra thần thông này, cũng coi như thiên tài, chỉ bất quá, ngươi muốn lấy thần thông này đến phá tám ngàn thuật pháp của ta, còn kém xa lắm!
Nói xong lời cuối cùng, mặt mày ngưng tụ, một ngọn núi lớn từ không trung hiển hóa, ầm ầm đánh về phía Phương Hành.
Tiên Sơn Đại Thuật!
Thuật này nội uẩn pháp tắc, trấn áp hết thảy nghịch loạn, Tống Quy Thiện đang muốn dùng thuật này phá vỡ Âm Dương Đại Ma Bàn.
Nhưng lúc này Phương Hành lại không bối rối, gương mặt lạnh lùng, chậm rãi đẩy Âm Dương Đại Ma Bàn một vòng, lần này theo hắn xoay chuyển thần thông, một sợi sơn ý bị hắn đánh vào trong Âm Dương Đại Ma Bàn, trong lúc nhất thời, hai tầng Âm Dương Đại Ma Bàn bỗng nhiên ngưng trọng như núi, trầm lắng chuyển động, có uy năng ma diệt vạn vật, ngay cả Tống Quy Thiện triệu hoán ra ngọn núi lớn kia, sau khi rơi xuống cũng bị Âm Dương Đại Ma Bàn cuốn vào, ma diệt không thấy.
- Ma diệt pháp chủng trong nội đan tăng cường uy lực của thần thông, ngươi điên rồi sao?
Sắc mặt của Tống Quy Thiện trở nên khó coi, đã hiểu dụng ý của Phương Hành, trên mặt xuất hiện vẻ ngưng trọng.
Oanh! Oanh! "Oanh!
Hắn không còn dám lưu thủ, liên tục xuất thủ, đánh ra vô số thần thông thuật pháp, công về phía Phương Hành.
Mà Phương Hành ở thời khắc này, lại căn bản không để ý tới hắn, nhíu chặt lông mày, trong thức giới, đủ loại lực lượng khác biệt bị lấy ra, rót vào trong Âm Dương Đại Ma Bàn, Thủy và Hỏa, Kim và Lôi, Hồng Mông Tử Khí và ý của Phong Thiện Sơn sơn, đủ loại lực lượng khác biệt đan vào, hoặc tương khắc, hoặc tương sinh, ở dưới Âm Dương Đại Ma Bàn dẫn động, thình lình trở thành lực lượng thôi động Âm Dương Đại Ma Bàn, khí tức huỷ diệt tăng gấp bội, Âm Dương Đại Ma Bàn càng lúc càng lớn, khí tức càng khủng bố.
Tống Quy Thiện đánh tới những thuật pháp kia, nếu ở bình thường, đủ để đảo loạn Âm Dương Đại Ma Bàn vận chuyển, nhưng vào lúc này, theo lực lượng của Âm Dương Đại Ma Bàn càng ngày càng mạnh, lại giống như đưa tới chất dinh dưỡng, bị Âm Dương Đại Ma Bàn dẫn vào, sau đó ma diệt, xoắn nát, thần quang tụ hợp lại, trở thành lực lượng của thần thông, không ngừng vận chuyển.
Ầm ầm!
Phảng phất như thật sự có một cái cối xay ma diệt thiên địa, tiếng sấm trầm muộn làm cho lòng người phát run.
Phương Hành cắn răng thôi động Âm Dương Đại Ma Bàn, trán nổi gân xanh, gần như sắp khống chế không nổi.
Ngay cả đại trận, vào lúc này cũng đang bị Âm Dương Đại Ma Bàn dẫn động, tùy thời có khả năng bị hủy.
- Tiểu ma đầu, ngươi thật cam lòng trả giá lớn như vậy?
Tống Quy Thiện tức giận hét lớn.
- Đương nhiên...
Phương Hành ngẩng đầu, cắn răng cười lạnh:
- Cũng phải cám ơn ngươi, buộc tiểu gia suy diễn ra đại thuật này!
- Từ hôm nay trở đi, thuật này không gọi Âm Dương Đại Ma Bàn nữa, mà là Thiên Địa Đại Ma Bàn!
- Ha ha ha ha...
Phương Hành cuồng tiếu, sau đó đột nhiên đẩy hai tay, dẫn động Thiên Địa Đại Ma Bàn lao về phía Tống Quy Thiện.
- Lui cho ta!
Sắc mặt Tống Quy Thiện tái xanh, ném các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu qua một bên, tập trung tất cả tinh lực, vận chuyển thuật pháp, một thức một thức, từng chiêu từng chiêu đánh tới Phương Hành, nhưng ở dưới Thiên Địa Đại Ma Bàn, những thuật pháp mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, lúc này lại như rác rưởi...
Vô luận là đại thuật gì, cũng vô luận là pháp bảo gì, ở trước mặt Thiên Địa Đại Ma Bàn đều vô dụng.
Chỉ cần va chạm Thiên Địa Đại Ma Bàn, thậm chí tới gần, sẽ bị đưa vào, sau đó ma diệt, hóa thành thần quang tinh khiết.
Đơn giản mà nói, lúc này đây Thiên Địa Đại Ma Bàn bị Phương Hành vận chuyển đến cấp độ càng đánh càng mạnh.
Sắc mặt Tống Quy Thiện đã kinh biến đến cực kỳ khó coi, nếu có lựa chọn, chỉ sợ hắn sẽ lập tức đào tẩu, nhưng lúc này hắn bị trấn áp ở dưới tử môn, toàn bộ nhờ đài sen mới có thể đứng vững, nếu rời đài sen, sẽ bị đại trận trấn áp, nhưng nếu không rời đi, thì cần chính diện chống cự Thiên Địa Đại Ma Bàn của Phương Hành, hoàn toàn không có con đường thứ hai để lựa chọn.
- Ta chính là Thuần Dương Đạo Tử Tống Quy Thiện, ngươi muốn bại ta, nói nghe thì dễ?
Ở trong sát na ấy, Tống Quy Thiện giận dữ quát to, hai tay kết ấn pháp, điên cuồng thôi động linh lực.
- Cửu U đại thuật!
- Hồng Liên đại thuật!
- Phá Diệt đại thuật!
- Hộ Pháp thần quang!
- Đại La Phật Chưởng!
Tống Quy Thiện đã dốc hết toàn lực, đánh ra đạo đạo đại thuật, lại không thể làm gì nhìn Thiên Địa Đại Ma Bàn lao đến, rơi vào đường cùng, hắn cắn răng, bóp lên pháp quyết cuối cùng, tất cả huyết nhục đạo nguyên ở trong đài sen đều rót vào trong cơ thể hắn, mà thân thể của hắn cũng theo nhiều lực lượng như vậy rót vào, thì run rẩy kịch liệt, sau đó bành trướng lên, trong cơ thể xuất hiện lân phiến nhỏ vụn.
Dáng người của hắn ở trong chớp mắt cao gấp ba, đồng thời phía sau sinh ra cánh thịt màu đen, một tay ấn xuống triệu hoán ma vân, trong mây mờ mờ ảo ảo có thể nhìn thấy hình tượng ác quỷ thê thảm, ở bên trong, thậm chí Phương Hành còn chứng kiến U Di Cuồng, Hồng Nhan tiên tử cùng các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu đang giãy dụa...
Tu La Tướng!
Đường đường Thuần Dương Thần Tử, vậy mà vào lúc này thi triển ra Ma Tướng giống như Sát Sinh đại thuật của Phương Hành!
- Tiểu ma đầu, ngươi muốn bại ta, đơn giản là nằm mơ!
Tống Quy Thiện hét lớn, đang muốn co lại thành một đoàn, dùng nhục thân mạnh mẽ không biết gấp bao nhiêu lần ngạnh kháng Thiên Địa Đại Ma Bàn của Phương Hành, hắn chợt cảm giác xung quanh nhẹ bẫng, lực lượng đại trận một mực trấn áp hắn tiêu tán, một màn ngoài ý muốn kia khiến cho Tống Quy Thiện không chút nghĩ ngợi, cũng không có thời gian suy nghĩ, chỉ cảm thấy trong lòng vui vẻ, thân thể tăng vọt, sát ý vô tận, thôi động ma vân lao về phía Phương Hành.
- Địa Ngục đại thuật, phá cho ta...
Lúc này Phương Hành đã cách hắn rất gần, trốn tránh là không có khả năng, đối công là biện pháp duy nhất.
Cách đó không xa, Kim Ô tay cầm trận kỳ, trong mắt lóe ra hận ý, thầm mắng:
- Để cho tất cả mọi người nhìn bộ dạng giả nhân giả nghĩa của ngươi...
Lúc này dưới Phong Thiện Sơn, vô luận là các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu hay tu sĩ Thần Châu, đều yên lặng chờ trận thứ mười ra kết quả.
Mặc dù đại trận thứ mười bị Tống Quy Thiện giải khai, nhưng mây khói vẫn còn, cắt đứt thần niệm quan sát, cho nên chỉ có thể chờ đợi lo lắng kết quả, lại không cách nào nhìn thấy tình hình cụ thể, lúc này ngay cả tu sĩ Thần Châu tự tin gấp trăm lần, cũng có chút lo lắng, ẩn ẩn cảm giác không đúng.
Thời gian không khỏi quá dài đi!
Dùng tu vi của Thuần Dương Thần Tử Tống Quy Thiện, áp chế những tiểu bối của Nam Chiêm Bộ Châu kia, khó khăn lắm sao?
- Không biết Quy Thiện hắn...
Ngay cả Âm Linh Đạo Chủ cũng không nhịn được thử thăm dò mở miệng.
- Sẽ không!
Thuần Dương Đạo Chủ mở miệng cắt ngang nàng, Âm Linh Đạo Chủ cũng không nói gì nữa.
Trên thực tế ngay cả hắn cũng đang lo lắng.
Nhưng lúc này, trong lòng bọn họ bỗng nhiên báo động, ngẩng đầu nhìn lên núi.
Ở vị trí trận thứ mười, mây khói bao phủ ngăn cách thần thức tu sĩ dò xét, tựa hồ bị một loại lực lượng cường đại hút đi, tạo thành một vòng xoáy khổng lồ, không ngừng xoay tròn, theo xoay tròn trở nên càng ngày càng nhỏ, ngưng tụ ở một chỗ, sau đó bị hút vào một cái cối xay khổng lồ, tình hình trong trận thứ mười hiển lộ ở trước mặt bọn họ.
Phía tây, một thanh niên trẻ tuổi mặc hôi sam, thôi động một Thiên Địa Đại Ma Bàn kinh khủng nhưng thần thánh, đang vọt về phía đông.
Mà phía đông, một Tu La sau lưng mọc hai cánh, khống chế ma vân mênh mông cuồn cuộn.
- Tiểu ma đầu kia lại tu luyện Ma Tướng, chỉ hiến tế sinh linh mới có thể luyện thành?
- Không đúng... Đó là Tống Quy Thiện Tống sư huynh...
Nhưng có tiếng kinh hô vang lên.