Lược Thiên Ký

Chương 697: Một thức Đại Ma Bàn, phá ngươi tám ngàn pháp

Chương 697: Một thức Đại Ma Bàn, phá ngươi tám ngàn pháp

Tai nạn giáng lâm!
Tống Quy Thiện chuyển biến từ Phật tướng đến Ma tướng, khiến cho trong lòng các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu nổi lên cảm giác cực kỳ quái dị, mà đài sen hắn ngồi mọc ra bộ rễ huyết sắc, cũng khiến cho trong đại trận này trở thành Tu La chiến trường, trước đây tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu đấu pháp trọng thương nhưng may mắn sống sót, lúc này thình lình trở thành chất dinh dưỡng của Tống Quy Thiện, bị hắn rút đi đạo nguyên, sau đó hóa thành lực lượng, vì hắn bổ sung linh lực liên tục không ngừng, loại chuyển biến này là cực kỳ đáng sợ.
Cơ hồ là chớp mắt, đã có năm người bị hấp thu sạch sẽ, sau đó linh lực của Tống Quy Thiện điên cuồng phồng lên, so với Phương Hành nuốt đan dược, dùng Hóa Linh Kinh luyện hóa đến khôi phục linh lực thì nhanh hơn nhiều, hơn nữa sau khi thu được pháp lực cơ hồ liên tục không ngừng, hắn cũng thay đổi bộ dáng tao nhã lúc trước, xuất thủ tàn bạo hung ác điên cuồng, chiêu chiêu nhằm vào yếu hại của các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu...
- Các ngươi bức ta đến một bước này, kết cục duy nhất chính là vĩnh viễn rơi vào Tu La Địa Ngục!
Đại thủ của Tống Quy Thiện hóa thành kim thạch, hung hăng chộp tới Lệ Hồng Y, xé toang một cánh tay của nàng, nếu không phải Lệ Hồng Y xem thời cơ nhanh, cắn răng tránh thoát, lúc này bị xé chính là cả người nàng, Tống Quy Thiện thì ném cánh tay xuống đất, bộ rễ huyết sắc cuốn tới, quấn lấy cánh tay hấp thu.
Tống Quy Thiện thì có chút nhắm mắt, lộ ra vẻ hết sức hài lòng, thanh âm khàn giọng ngoan lệ:
- Lúc đầu ta còn không muốn rơi vào thanh danh một người tàn sát quá mức. Đối với các ngươi chỉ lấy hàng phục làm chủ, nhưng các ngươi thấy được Ma tướng của ta, thì không thể sống sót!
- Con mẹ nó, hắn đúng là cực phẩm, đến bây giờ còn lo lắng thanh danh của mình...
Phương Hành hận đến mắng lên, trong lòng căng thẳng, biết sự tình nghiêm trọng.
Tống Quy Thiện tâm cơ thâm trầm, từ vừa mới bắt đầu liền lệnh đệ tử Thuần Dương Đạo ra trận, vốn cho rằng hắn chơi tâm cơ vụng về, không nghĩ tới mục đích là như vậy, từ hắn cẩn thận đối đãi như vậy, có thể thấy hắn cực kỳ quý trọng thanh danh. Đoán chừng nếu đệ tử Thuần Dương Đạo thấy cảnh ấy, cũng sẽ bị hắn chém giết diệt khẩu, lại càng không cần phải nói các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu, không bị hắn giết sạch sành sanh mới lạ.
Lúc này tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu, Phương Hành và các Hung Thú theo hắn chinh chiến ở trong đại trận, thình lình trở thành con mồi của hắn, Phương Hành bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể thu Hung Thú vào trong Bách Hung Đồ. Mà các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu bị thương cũng không dám tiến lên vây công nữa, cách Tống Quy Thiện càng gần, càng có nguy hiểm bị hắn cuốn lấy, thân mất mạng tiêu, hóa thành tro bụi.
- Ngươi là Phật, ta thí Phật, ngươi là Ma, ta trảm Ma!
Đối mặt Tống Quy Thiện hung ác điên cuồng, một tiếng lệ quát vang lên, lại có một bóng người hung hăng chém tới đài sen.
Là Vương Quỳnh, pháp bào trên người nàng đã có nhiều chỗ vỡ vụn, xuân quang chợt tiết, nhưng nàng lại hồn nhiên không để ý, tay cầm Phong Hỏa Song Luân, cũng không biết dùng bí pháp gì gia trì, trên người bao phủ hồng quang nhàn nhạt, giống như Hung Thú hình người, ngạnh kháng hai đạo thuật pháp vọt tới trước người hắn, Phong Hỏa Song Luân bạo phát ra uy lực gấp mười lần trước, ầm ầm giao thoa ma sát, lửa mượn thế gió, gió mượn lực lửa, xoắn nát hư không, ép tới Tống Quy Thiện.
Từ một kích này có thể nhìn ra được, lúc trước nữ nhân này còn ẩn tàng thực lực.
Có lẽ nếu không phải các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu và Tống Quy Thiện đã thành cục diện ngươi không chết chính là ta vong, nàng sẽ còn tiếp tục ẩn tàng.
Mà lúc này trong mắt Tống Quy Thiện cũng lóe lên vẻ nham hiểm.
Nữ nhân này đột phát lực lượng phong tỏa, để hắn cảm nhận được uy hiếp, sau đó tâm tư giận dữ.
- Ta là Phật, các ngươi đều cần tiếp nhận đầu hàng, ta là Ma, các ngươi đều là nhận lấy cái chết...
Trong tiếng rống, Tống Quy Thiện bắt ấn, thần sắc lạnh thấu xương, thanh âm như từ Cửu U truyền đến:
- Đại thuật... Bách Binh Mộ!
Ầm ầm!
Theo pháp ấn hình thành, hư không không ngừng run rẩy, giống như mặt nước.
Mà ở trong run rẩy, thình lình có một cây trường thương màu vàng xuất hiện, sát khí sâm nhiên, khí tức cổ phác.
Sau đó chính là một cây búa to, dài mười trượng, đen kịt thâm trầm.
Sau đó là một thanh đao, một thanh chùy...
Từng thanh binh khí liên tiếp không ngừng hiển hiện, đại biểu cho một loại quy tắc sát lục đáng sợ, lơ lửng ở trong hư không
Binh khí mỗi nhiều một kiện, Vương Quỳnh bị lực cản càng nhiều, thình lình bị Bách Binh Mộ trấn ở giữa không trung.
Đại thuật!
Lúc này Tống Quy Thiện thi triển đã không phải thuật pháp phổ thông, mà là đại thuật áp đáy hòm.
Thế gian thuật pháp ngàn ngàn vạn vạn, truyền thừa cổ lão, nhưng tất cả thuật pháp lại chia bảy cấp là đạo, thiên, tiên, thần, huyền, pháp, nguyên, mỗi một chữ đều đại biểu một cảnh giới lớn, mà chỉ có thuật pháp thần cấp, suy diễn đến cực hạn, phá vỡ tầng mê chướng cuối cùng, đạt đến phạm trù tiên pháp, mới có tư cách mang theo hai chữ "đại thuật".
Căn Bá truyền cho Phương Hành, Kim Ô, Ô Tang Nhi Sát Sinh, Trường Sinh, Chúng Sinh đại thuật, chính là như vậy.
Long Quân truyền cho Phương Hành Bố Vũ, Ngự Lôi cũng là loại này.
Mà Phương Hành từ trong Kiếm Thai học được Kiếm Ma đại thuật, cũng thuộc về phạm vi này, đương nhiên, khác biệt chính là Kiếm Ma đại thuật lai lịch bí ẩn, tự có huyền diệu, mặc dù Phương Hành miễn cưỡng nắm giữ, liền còn không tính chân chính hiểu rõ.
Mà lúc này Tống Quy Thiện thi triển đại thuật, đại biểu hắn cũng thúc giục lực lượng chân chính của mình.
Thi triển bí pháp, trong nháy mắt Vương Quỳnh bạo phát ra lực lượng gấp mười lần, bản ý là một tiếng hót lên làm kinh người, trảm Tống Quy Thiện ở dưới Song Luân, nhưng chưa từng nghĩ bị Tống Quy Thiện phản ứng cực nhanh thi triển đại thuật vây khốn, lúc này cả người đã bị trấn áp ở trong hư không, đạo đạo quy tắc trói buộc, nàng đã không thể động đậy, nhất thời hãi hùng khiếp vía, đạo đạo sát khí như sợi tơ quấn quanh.
Xùy!
Trước ngực nàng nứt ra một vết thương, nhìn tựa như bị chém một đao.
Phốc!
Lại có một lỗ máu quán xuyên thân thể của nàng, giống như vết thương bị đạn bắn...
Những binh khí lơ lửng giữa không trung kia, không có một thanh tiếp xúc đến thân thể của nàng, nhưng quy tắc đã hiển hóa ở trên thân nàng.
Trong lúc nhất thời, vết thương liên tiếp không ngừng xuất hiện, sinh mệnh của Vương Quỳnh đã tới thở hơi cuối cùng, không có chút sức phản kháng nào.
Sợi rễ huyết sắc đã uốn lượn tới, quấn lên người nàng, không có trong nháy mắt lấy đi tính mệnh của Vương Quỳnh, hiển nhiên là bởi vì Tống Quy Thiện tham đạo nguyên pháp lực của Vương Quỳnh, mặc dù sau khi người chết, hắn vẫn có thể hấp thu huyết nhục hóa thành pháp lực, nhưng lại không khổng lồ bằng trực tiếp rút ra thần hồn đạo nguyên của người sống.
- Kiếm Ma đại thuật!
- Cửu Đầu Anh Thân!
- Oa oa oa...
Nhìn thấy một màn này, Phương Hành, Lệ Anh và Kim Ô khoảng cách tương đối gần, vội vàng chạy đến cứu giúp.
Mà một bên khác, Hàn Anh và Lệ Hồng Y vẫn còn đang ác chiến hung hăng chém về phía Tống Quy Thiện, ý đồ giúp bọn hắn chia sẻ áp lực.
Nhưng sau khi Tống Quy Thiện đại thuật, xuất thủ lại liên tục không ngừng.
- Cửu U đại thuật!
Quanh người lại hiện ra một con Khổng Tước, nhưng lần này thình lình là màu đen, ba cái đầu. Hắc diễm cuồn cuộn từ trên người bừng lên, ẩn chứa khí tức hung ác, vòng quanh hắn bay lên, sau đó vọt về phía Lệ Anh, lúc đầu Khổng Tước cực kỳ Phật tính, nhưng chớp mắt hóa thành Ma chủng đáng sợ, trên người quỷ khí âm trầm, oan hồn quấn quanh, nhìn còn thê thảm hơn Lệ Anh, ẩn chứa vô số oán niệm.
Oanh!
Khổng Tước nuốt lấy Lệ Anh, sau đó hắc diễm co vào, như muốn luyện hóa hắn.
- Ngũ Lôi đại thuật!
Sau lưng có một đạo lôi quang phóng lên cửu thiên, sau đó phân hoá năm đạo, quấn về phía Kim Ô, dù lực lượng của Kim Ô mạnh mẽ vô biên, khí huyết hùng hậu viễn siêu tu sĩ Kim Đan tưởng tượng, nhưng bị năm tia thần lôi trói lại, trong lúc nhất thời không tránh thoát được, bị lôi điện bổ đến oa oa kêu to, lung tung quơ hai cánh, quấy đến bão tố đầy trời.
- Phá Diệt đại thuật!
Tống Quy Thiện mở tay áo, thình lình từ bên trong tuôn ra đạo đạo hung phong cuốn tới Hàn Anh, trong gió ẩn chứa vô số phong nhận, trên không trung có một thi thể tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu đang bị sợi rễ quấn lấy, còn chưa hấp thu sạch sẽ, nhưng bị gió này thổi tới, giống như lăng trì, trong nháy mắt chỉ còn bạch cốt.
Hàn Anh giật mình, lúc này cũng có chút chấn kinh, trường thương vung mạnh, không ngừng xé rách hư không, dùng hư không đứt gãy hình thành kẽ nứt đến ngăn cản quái phong nhích lại gần mình, nhưng kể từ đó, mỗi một kích đều phải có được lực lượng xé rách hư không, tiêu hao khó nói lên lời, mà quái phong kia lại liên tục không ngừng, trơ mắt nhìn nó cách mình càng ngày càng gần.
Sau đó hai tay của Tống Quy Thiện hợp lại:
- Tiên Sơn Đại Thuật!
Không trung đột nhiên hiện ra một ngọn núi cao, chừng ngàn trượng, phảng phất như từ trong không trung mọc ra, không phải huyễn ảnh, mà là núi đá chân thực, vừa lúc sinh trưởng ở giữa hắn và Phương Hành, theo đại sơn không ngừng lớn lên, Phương Hành cũng bị hắn đẩy đến không ngừng lui về phía sau, đợi cho đại sơn ngừng phát triển, Phương Hành đã bị Tống Quy Thiện bức đến ngoài ngàn trượng.
- Hồng Liên đại thuật!
Trên mặt Tống Quy Thiện dâng lên cười lạnh, chỉ như nhặt hoa nhấn về phía Lệ Hồng Y, một đóa hoa sen xuất hiện, hồng mang thăm thẳm, từng sợi quấn quanh Lệ Hồng Y. Lệ Hồng Y kinh hãi, vội vàng vận chuyển linh lực, muốn giãy dụa ra, nhưng rất nhanh vẻ hoảng sợ trên mặt dần dần biến nhạt, biểu lộ càng lúc càng ảm đạm, từ bỏ giãy dụa, cuối cùng từ từ quỳ xuống, giống như thần phục, duy chỉ có đáy mắt còn có vẻ không cam lòng.
Từ khi tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu bái nhập Thần Châu đến nay, tính tình cường liệt, không chịu khuất phục người, vào lúc này lại quỳ ở dưới chân Tống Quy Thiện.
Trên mặt Tống Quy Thiện hiện ra mỉm cười, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Phương Hành bị hắn bức đến ngoài ngàn trượng, thần sắc mang theo điên cuồng, lãnh ngạo, mỉa mai:
- Phương đạo hữu, ngươi đã thua, còn có lời gì muốn nói?
Phương Hành cúi đầu, có chút quyết tâm mở miệng:
- Xem ra ngươi là thật học hết thuật pháp của Thần Châu Bắc Vực... Quá quắt, đoán chừng tiểu gia ở trên thuật pháp nghiên cứu cả đời cũng không sánh nổi ngươi, bởi vì trừ một chút đồ vật nhất định phải học, thì ta thật không có thời gian...
Nghe lời này, trên mặt Tống Quy Thiện đã dâng lên nụ cười thản nhiên, nhưng lời kế tiếp của Phương Hành lại làm cho hắn nao nao.
- Nhưng nếu như muốn nói cái gì, vậy còn có một câu...
Phương Hành ngẩng đầu lên, thanh âm dần dần phẫn nộ:
- Coi như ngươi học được tám ngàn pháp, cũng không tính vô địch!
Đang khi nói chuyện, hắn giơ tay lên, lúc lên lúc xuống, hình như xoa đẩy, tất cả linh lực bị kéo qua:
- Ta có một sư phụ, đối với tiểu gia rất không tệ, chẳng những che chở ta, còn truyền cho ta pháp thuật thứ nhất trong đời, tên là Âm Dương Đại Ma Bàn, mà các ngươi khi dễ hắn, cho nên hôm nay tiểu gia lên núi, chính là muốn thay lão đầu kia trút giận...
Nói đến đây, Phương Hành quát như sấm, sóng âm cuồn cuộn.
- Hôm nay, ta dùng một thức Đại Ma Bàn, phá Thần Châu tám ngàn pháp của ngươi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất