Chương 702: Thần Châu Bắc Vực loạn
Thần Châu Bắc Vực triệt để lộn xộn.
Bắc Tam Đạo bố trí bao nhiêu sát cơ và chuẩn bị ở sau, mưu tính bao nhiêu quan hệ phức tạp, lại ở thời khắc này biến thành trò cười, con mẹ nó, còn giết người ta, kết quả người ta căn bản không có xuống núi, ngươi giết ai? Về phần Phong Thiện Đỉnh tượng trưng cho chính thống và khí vận của Thần Châu Bắc Vực bị hắn cướp đi, lại thật có thể nói là làm cho người ta giận điên, ngươi đoạt cái gì không được, đoạt cái đỉnh kia làm gì...
Tiểu ma đầu kia thực quá độc ác!
Đã mất đi chiếc đỉnh này, giới tu hành của Thần Châu Bắc Vực sẽ biến thành một chuyện cười!
- Nhất định phải tìm ra tiểu ma đầu kia, bầm thi vạn đoạn, hiến tế tiên hiền Bắc Vực ta...
- Tất cả đệ tử Thần Châu Bắc Vực, chỉ cần tu vi trên Trúc Cơ, tất cả đều phái đi cho ta, đuổi bắt tiểu ma đầu!
Ba vị Đạo Chủ Bắc Tam Đạo sớm đã mất đi vẻ đạm nhiên, gào thét giống như con sư tử.
Các tông môn đều bận rộn, các đạo pháp chỉ phân phát xuống, có người lập tức phái ra đệ tử, trấn thủ trong phạm vi mười triệu dặm, có người thì triệu tập cường giả giỏi thuật toán, suy diễn hướng đi của tiểu ma đầu kia, cũng có người đứng trên đỉnh núi chửi ầm lên, toàn bộ Bắc Vực loạn tùng phèo, vừa cảm giác phẫn nộ, lại cảm giác hoang đường.
- Mấy vị lão hữu, chúng ta hợp lực suy diễn Thiên Cơ, nhất định phải tìm được tung tích của tiểu ma đầu kia!
Ngay cả mấy lão bất tử ngày bình thường tuyệt đối sẽ không xuất thế cũng vội vàng xuất quan, nhìn thấy bọn họ, trên Phong Thiện Sơn quỳ xuống một mảng lớn, nhưng mấy lão bất tử kia không để ý chút nào, vội vàng đến trên Phong Thiện Sơn xem xét, từng người sắc mặt âm trầm thương nghị, đồng thời có ánh mắt bất mãn nhìn về phía ba vị Đạo Chủ Bắc Tam Đạo, hù ba vị Đạo Chủ này quỳ xuống, không dám nói nửa câu, ngay cả biểu tượng chính thống của Bắc Vực cũng bị người đoạt, những lão bất tử kia có thể không bất mãn sao?
- Ai...
Đối mặt ba vị Đạo Chủ Bắc Tam Đạo quỳ xuống đất thỉnh tội, mấy lão bất tử cuối cùng vẫn không có trách cái gì, nhưng một vị đức cao vọng trọng thở dài:
- Nếu như giải quyết chuyện này không tốt, Thần Châu Bắc Vực liền thành chuyện cười...
- Uy uy... là lão tổ tông sao?
Thiếu nữ ngồi quái ngư đến lấy ra một ngọc phù truyền âm, trốn ở một chỗ yên tĩnh không biết đối thoại với ai:
- ... Đúng đúng, gặp được... không có bảo vệ hắn... Đừng nóng vội đừng nóng vội, không phải người Bắc Vực không nể mặt mũi... mà là hắn quá mạnh... Thật sự là quá mạnh, hắn vác cái đỉnh trên Phong Thiện Sơn chạy rồi... Đúng đúng... là cái đại đỉnh mà cổ tiên lưu lại trấn áp khí vận của Bắc Vực... Ta dựa vào, ngài đừng kích động, chú ý hình tượng cao nhân một chút... Ta cũng không biết trốn đi đâu, dù sao là đã chạy trốn, hiện tại Bắc Vực loạn tùng phèo ha ha ha...
- Khó trách sư tôn nói ta không bằng hắn...
Tiểu hòa thượng thu mõ, cầm tay áo lau mặt một cái, lẩm bẩm:
- Cũng không cần lập đạo nha, không còn đạo để lập, phải nhanh đi về bẩm báo một tiếng, chuyện này đã không phải một tiểu hòa thượng còn chưa cưới vợ như ta có thể quản...
Không bao lâu, hắn và thiếu nữ ngồi quái ngư đến đồng thời rời đi, vô tung vô ảnh.
Ở trong loạn cục này, tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu không thể nghi ngờ là càng lúng túng.
Mị nhãn vứt cho mù lòa nhìn cố nhiên khó xử, nhưng mắng kẻ điếc nửa ngày cũng cực kỳ xấu hổ nha.
Bọn họ mưu đồ rất lâu, không thèm đếm xỉa mặt mũi kích giận tiểu ma đầu, cảm thấy đã rất “dũng cảm”, dù sao tiểu ma đầu kia không thèm đếm xỉa mạng nhỏ thay Nam Chiêm Bộ Châu xông trận, hơn nữa vượt qua, ngay cả Hoàng Phủ gia có thể dễ dàng cầm xuống pháp chỉ cho phép Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo như vậy, cũng là bởi vì hắn dồn Bắc Vực đến tuyệt cảnh, đối phương mới không thể không cho.
Nhưng ai nghĩ tới, hắn căn bản không phải vì lập đạo...
Từ tiểu hỗn đản kia đoạt đỉnh sau đó trốn mất dép, hắn căn bản là đã sớm chuẩn bị a?
Đoán chừng coi như mình không nói lời nào, hắn cũng sẽ đoạt đỉnh chạy, mình tội gì ra làm ác nhân chứ?
Bây giờ đã có rất nhiều tu sĩ Thần Châu ánh mắt sâm nhiên nhìn bọn họ.
Có người trút cừu hận lên đầu bọn hắn!
- Nếu như không phải tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu các ngươi lấy oán trả ơn, tiểu ma đầu kia sẽ không đến mức làm liều, cướp đi Phong Thiện Đỉnh !
- Hoàng Phủ Tử Trúc, ngươi tốt nhất cho lão phu một câu trả lời thỏa đáng, không thì ngươi lấy mạng chuộc tội đi!
- Hừ, coi như giết sạch các ngươi, cũng không bù nổi thanh danh của Bắc Vực chúng ta!
Trong từng tiếng mắng chửi, tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu bị hù nơm nớp lo sợ, nhưng không có biện pháp khác, chỉ có thể nghe.
...
Thời điểm Thần Châu rối loạn, Nam Hải Quy Khư, trong di chỉ Thái Thượng Đạo, trên tế đàn, đám người Phương Hành và Kim Ô từ trong hư không bước ra, tựa hồ Phương Hành rất mệt mỏi, vừa đi ra liền ném Phong Thiện Đỉnh ở trên tế đàn, sau đó đặt mông ngồi xuống, ánh mắt xuất thần nhìn phương xa, tựa hồ có chút ngốc, thật lâu không nói.
- Nơi này... là địa phương nào?
Có người suy yếu vô lực mở miệng, là Lệ Hồng Y.
- Hắc hắc, nếu ta đoán không lầm, nơi này hẳn là Quy Khư...
Con mắt Kim Ô thì gian giảo xoay chuyển, toả ra ánh sáng chói lọi.
- Ha ha, phỉ lão đại, về sau ngươi chính là lão đại của ta, lại đầu thai một lần ta cũng chọn ngươi làm lão đại!
Lệ Anh cười quái dị, muốn đi vỗ vai Phương Hành, lại chấn động thương thế, kịch liệt ho lên.
Mà Hàn Anh và Vương Quỳnh tính tình lạnh lùng, lúc này ánh mắt cũng quỷ dị nhìn về phía Phong Thiện Đỉnh...
Lúc đầu chỉ muốn thắp nén hương, bây giờ ngược lại tốt, bê luôn cả đại đỉnh đi!
- Trước trị thương đi, sẽ có người tới tìm chúng ta, việc này đằng sau lại thương lượng!
Mấy vị tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu có cười khổ, có chấn kinh, có hưng phấn, nhưng Phương Hành lại có vẻ hơi mỏi mệt, sau khi rời tế đàn, liền ngồi xếp bằng xuống, ném ra một cái túi trữ vật, để mỗi người bọn họ chọn linh dược trị thương, chính hắn cũng nuốt một cây, ngồi xuống luyện hóa, lần này mấy người bọn họ thụ thương đều không nhẹ, Vương Quỳnh đã gần như sinh cơ đoạn tuyệt.
- Ai dám xâm nhập Quy Khư?
Vừa mới ngồi xuống, liền có mấy tu sĩ khí tức cường hoành lao đến, ở trên không trung hét lớn.
Bất quá khi nhìn rõ là Phương Hành, ánh mắt đại biến, từ không trung rớt xuống, quỳ một chân trên đất, miệng nói “Khư Chủ”!
- Khư Chủ?
Ánh mắt đám người Lệ Hồng Y đều có chút kinh ngạc, âm tình bất định nhìn về phía Phương Hành.
Dùng tu vi của các nàng, không khó phán đoán, bốn tu sĩ này thình lình đều là Kim Đan hậu kỳ, hơn nữa khí tức cường hoành, tuyệt đối không phải tán tu phổ thông, dạng người này, ở Bắc Vực cũng là trưởng lão nắm thực quyền, thậm chí có tư cách tìm một linh sơn phúc địa, mở một đạo trường nhỏ làm mưa làm gió, nhưng vì sao ở trước mặt tiểu ma đầu, lại cung cung kính kính?
- Lão Tà đâu?
Phương Hành mở mắt liếc nhìn bọn họ, nhận ra bọn họ ăn mặc trang phục của Hận Thiên Thị và Phụng Thiên Thị.
- Tà Tôn đang tọa trấn ở Hoàng Tuyền Hải, chúng ta phụng lệnh ở đây thủ hộ tế đàn, chờ Khư Chủ trở về!
Trong bốn người này, một tộc nhân Phụng Thiên Thị cung kính mở miệng trả lời.
- Tranh thủ thời gian gọi hắn tới...
Phương Hành không nói gì nữa, có vẻ hơi mỏi mệt, lần nữa nhắm mắt lại điều tức.
Trên thực tế không cần hắn phân phó, bốn người trấn giữ tế đàn này cũng đã truyền ngọc phù, không bao lâu, nơi xa có hỏa vân đỏ rực nhanh như điện chớp bay qua, trong mây có một lão đầu vóc người cường tráng, khoác áo choàng vàng nhạt như ẩn như hiện, còn chưa tới, thần niệm đã quét tới, nhìn bộ dáng kia là hết sức lo lắng.
Người này là tổng quản Đại Bằng Tà Vương lúc trước bị Phương Hành lưu ở trong Quy Khư, sau khi chạy đến tế đàn, thần sắc hắn khẩn trương, cũng không để ý mấy người khác hành lễ, vội vàng đi tới trước người Phương Hành, duỗi tay đè chặt bờ vai hắn, tinh tế cảm thụ một chút, lông mày không nhịn được nhíu lại, giáo huấn:
- Lão phu biết ngươi ra ngoài tất nhiên không xông đại họa không trở lại, may mắn ngày bình thường sớm luyện tốt linh dược trị thương chờ ngươi, đã lớn như vậy, sao không biết cẩn thận một chút?
Phương Hành trợn mắt trừng một cái nói:
- Có thể còn sống trở về đã không tệ rồi!
Tà Vương hừ lạnh nói:
- Ta biết, không chỉ chuẩn bị linh dược, ngay cả quan tài cũng chuẩn bị xong!
Nói xong lấy đan dược trị thương ra.
Loại linh dược này, mới nhìn đã biết không phải phàm phẩm, trong đó ẩn chứa linh khí bức người, xưng là tiên đan cũng không quá đáng, lão Tà chẳng những cho Phương Hành một viên, ngay cả đám người Kim Ô, Lệ Anh cũng có một phần.
- Vị này là tiền bối của Đại Bằng tộc?
Tròng mắt Kim Ô đảo quanh, hơi có chút hâm mộ nhìn Đại Bằng Tà Vương.
Kim Ô vốn tu luyện nhục thân, lúc này vừa nhìn Đại Bằng Tà Vương, đã biết nhục thân của đối phương cường hoành, huyết khí tràn đầy không biết vượt qua mình bao nhiêu, cộng thêm thần hồn nội liễm, tựa như một liệt nhật giấu ở trong cơ thể, vậy thì càng thêm bất phàm, thậm chí tu vi của hắn đã khó mà tính toán, khí tức rõ ràng mạnh hơn Nguyên Anh bình thường nhiều.
Kim Ô càng ngày càng ngứa ngáy khó chịu, nghĩ thầm trước đó mình thật ngốc, sao lại không cùng theo đi vào chứ!
- Lão phu Bằng Tam, hiệu Tà Tôn, các ngươi gọi ta là lão Tà cũng được!
Nói rất không thèm để ý, nhưng giá đỡ của Đại Bằng Tà Vương là bày tương đối đủ, các tiểu bối Nam Chiêm Bộ Châu ngượng ngùng, đều gọi một tiếng Tà Tôn.
- A, các tiểu hữu không cần phải khách khí, hiện tại lão phu là người thay tiểu tử này quản lý hậu viện mà thôi!
Đại Bằng Tà Vương hiển nhiên cực kỳ hài lòng, làm bộ khách sáo, sau đó lệnh người nhấc bọn họ rời đi, chỉ nói quý khách phủ xuống, nơi này không phải chỗ nói chuyện, mời về Hoàng Tuyền Cung chữa thương nghỉ ngơi, lúc này sau lưng hắn đã có hai mươi Kim Đan cung phụng chạy đến, lại mang theo đầy đủ giá liễn kim xa, đủ để những người tuổi trẻ này cùng về.
- A, đây là cái gì?
Thẳng đến các tiểu bối đều lên xe, Đại Bằng Tà Vương mới lưu ý đến đại đỉnh, xem xét kỹ càng.
Phương Hành quay đầu nhìn thoáng qua nói:
- Há, đây là chiếc đỉnh trên Phong Thiện Sơn của Thần Châu Bắc Vực, ta khiêng trở về chơi!
- Ta ***...
Đại Bằng Tà Vương một mực duy trì phong độ bỗng nhiên không bình tĩnh, con mắt trừng căng tròn:
- Phong Thiện Sơn?