Lược Thiên Ký

Chương 703: Khư Chủ

Chương 703: Khư Chủ

- Ta sai rồi, ta thật sai, ta sớm biết tiểu tử ngươi bản lãnh lớn, chỉ cần trở về, trên người nhất định có vô số bảo bối, chính là loại hận không thể lấy hết bảo bối của thế giới vào túi mình...
Trên Hoàng Tuyền Hải, một hành cung to lớn phiêu phù ở cạnh biển, trước là Thái Thượng di chỉ đạo khí mờ mịt, sau là rừng rậm Quy Khư tĩnh mịch vô hạn, khí thế bất phàm, lúc này trong đại điện, Đại Bằng Tà Vương ngồi chồm hổm ở trên mặt đất quan sát Phong Thiện Đỉnh, một bên nhìn, một bên thổn thức không thôi:
- Nhưng ta không nghĩ tới hắn sẽ khiêng đồ chơi này trở về...
- Ngươi biết đây là gì không?
Đại Bằng Tà Vương một bên thổn thức, một bên quay đầu hỏi Sư Nam Cát ở bên người, vị Ngự Thú Thị chủ kia bây giờ đã thành phụ tá đắc lực của Đại Bằng Tà Vương, một trong bốn bộ bộ thủ, nghe lão Tà hỏi, lại cười khổ lắc đầu.
Đại Bằng Tà Vương thở dài:
- Ngươi sinh ở Quy Khư, còn chưa từng đi ra ngoài, tự nhiên không biết được, đỉnh này ở Thần Châu là đại danh đỉnh đỉnh, mặc dù không phải pháp bảo gì, lại hơn hẳn pháp bảo, chính là biểu tượng của giới tu hành Thần Châu Bắc Vực, một mực có truyền thuyết, đỉnh này trấn áp khí vận của Thần Châu Bắc Vực, ngươi thấy những hương hỏa kia không, trải qua nhiều năm không tiêu tan, vạn cổ trường trồn, nên có quan hệ tới khí vận khó mà hiển hóa ở trong tối tăm kia, mà chất liệu, không có thuật pháp cấm chế, lại vạn năm bất hủ, đây là vì sao...
- Đối với chúng ta có tác dụng gì không?
Phụng Thiên Thị Tử Ban Đạo Nhân ở một bên nghiên cứu, đồng thời lẩm bẩm:
- Lão phu nghe nói qua, tiên tổ Phụng Thiên Thị xuất từ Thần Châu Phụng Thiên Đạo, bất quá hôm nay nhìn đại đỉnh này, mặc dù nghe không tệ, nhưng tác dụng không lớn ah...
- Tác dụng không lớn?
Đại Bằng Tà Vương đứng lên, cười lạnh nói:
- Vậy phải nhìn ngươi dùng nó như thế nào, nếu dùng nó ngăn địch, ngoại trừ cầm nện đoán chừng không có tác dụng khác, nếu tập vụn lấy tài liệu, chỉ sợ pháp bảo trên Thần cấp cũng luyện ra được, còn nếu lợi dụng nó đại biểu ý nghĩa đặc thù, hắc hắc, đỉnh này ở Thần Châu Bắc Vực, giống như ngọc tỉ chính thống của hoàng thất, có nó, lão phu dám nói, dù toàn bộ Thần Châu Bắc Vực cũng có thể bị chúng ta vuốt ở trong lòng bàn tay, ngươi tin tưởng không?
- Khống chế Thần Châu Bắc Vực?
Phụng Thiên Thị Tử Ban Đạo Nhân và Ngự Thú Thị Sư Nam Cát nghe vậy, đồng thời giật mình, sau đó cuồng hỉ:
- Rốt cục sắp đi ra ngoài sao?
Đại Bằng Tà Vương trầm mặt, thấp giọng cười nói:
- Bên ngoài náo nhiệt như vậy, có thể không ra dạo sao? Lần này tiểu hỗn đản mang về linh tinh chừng mấy vạn, đủ chúng ta ra ngoài mấy chục người...
Hắn nói, ánh mắt lại hơi lạnh xuống, trầm lắng đảo qua mấy bộ bộ chủ, âm thanh lạnh lùng nói:
- Ta biết các ngươi hầu hết đã tới Kim Đan viên mãn thật lâu, bây giờ rời nơi này, chỉ sợ vài ngày sẽ hóa Nguyên Anh, nhưng có vài lời phải nói trước, bất luận ở bên ngoài các ngươi còn có gia tộc tông môn hay không, nhưng đã vào Thái Thượng Ngọc Thư, đó chính là đệ tử Thái Thượng Đạo, chính là người của Quy Khư, mà Khư Chủ...
Hắn ngừng lại một chút, lại nói:
- Chỉ có một!
Tần Thiên Thị Tử Ban Đạo Nhân, Ngự Thú Thị Sư Nam Cát, Bái Nguyệt Thị tân thị chủ Linh Lung, Hận Thiên Thị thị chủ Hận Thiên Ninh, đồng thời trong lòng run lên, đoạn thời gian này ở chung, bọn hắn hoàn toàn biết được thủ đoạn của Đại Bằng Tà Vương, thấy hắn đang cố ý gõ mình, đều vội vàng khom người, cẩn thận nói:
- Cẩn tuân pháp chỉ của Tà Tôn, đã là đệ tử Thái Thượng Đạo, tự nhiên không còn hai ý!
- Như thế rất tốt, lão phu sẽ không nô dịch các ngươi, tiểu hỗn đản kia cũng không phải tính tình làm mưa làm gió, hơn nữa Thái Thượng Đạo đã từng là tồn tại như thế nào trong lòng các ngươi cũng rõ ràng, bây giờ đã có cơ hội xuất thế, tất được thiên địa đại vận, có thể nói tiền đồ bất khả hạn lượng, Khư Chủ của chúng ta không cần nói, thủ đoạn của hắn các ngươi đã lĩnh giáo qua, năm đó hắn chỉ là Trúc Cơ, cũng có thể đùa bỡn các ngươi ở trong lòng bàn tay, hiện nay hắn đã thành Kim Đan, còn chém giết đệ nhất nhân dưới Nguyên Anh của Thần Châu Bắc Vực, có thể xưng tuyệt thế kỳ tài, lão phu sớm đã nhận định, tiên lộ đoạn tuyệt vạn năm nếu có thể tiếp tục, như vậy tia tiên cơ kia tất nhiên ở trên người hắn, có thể nắm chắc tiên cơ hay không, thì nhìn các ngươi!
Đại Bằng Tà Vương nói, đã có chấn nhiếp, lại cho các bộ hi vọng, định xuống đại cục.
Các bộ nghe lời ấy, cũng tự có châm chước, sau đó nhao nhao bày tỏ thái độ.
Đại Bằng Tà Vương không nói nhảm nữa, nói thẳng:
- Đều thối lui đi, Khư Chủ và mấy vị tiểu hữu hắn mang tới, đều đang bế quan chữa thương, gần đây cần linh dược không thể đoạn tuyệt, các ngươi cũng không cần chờ ở chỗ này, về trước đi, dựa theo thương nghị, phái người rời Quy Khư tìm hiểu tin tức, sau đó lại định đoạt, một tháng sau, ở chỗ này cử hành đại yến, đến lúc đó mọi người lại tập hợp!
- Cẩn tuân pháp chỉ!
Các thị chủ đều lĩnh chỉ rời đi, Hận Thiên Ninh thì lưu lại, tựa hồ muốn gặp Phương Hành, Đại Bằng Tà Vương lại không kiên nhẫn, phất phất tay bảo nàng rời đi, sau đó vội vàng trở về đại điện, chuẩn bị dược vật chữa thương cho những bọn tiểu bối kia.
Lần này Phong Thiện Sơn xông trận, tiểu bối của Nam Chiêm Bộ Châu thụ thương không nhẹ, sau khi tới Quy Khư, đều vội vàng bế quan chữa thương, mọi người tu vi khác biệt, thụ thương trình độ cũng khác biệt, cần linh dược tự nhiên cũng khác biệt, bất quá cũng may, trong Quy Khư vốn linh khí nồng đậm, linh dược rất nhiều, lại thêm lúc trước Phương Hành từ Huyền Vực mang về linh dược, cũng đã ở dưới Đại Bằng Tà Vương chỉ huy gieo trồng ở trong Quy Khư, bây giờ đã mọc rễ nảy mầm, có thể thu thập sử dụng.
Bất quá dù ở dưới loại tình huống này, các tiểu bối của Nam Chiêm Bộ Châu chữa thương tiến triển cũng hao phí không ít thời gian, tốc độ nhanh nhất là Kim Ô, ở trong động phủ nhẫn nhịn ba ngày, liền nhịn không được đi ra, ỷ vào thân phận mình là anh em kết nghĩa của Khư Chủ đi dạo khắp nơi, làm mưa làm gió, mười ngày sau, Lệ Anh xuất quan, sau mười lăm ngày, Hàn Anh cũng xuất quan, thụ thương nặng nhất Lệ Hồng Y và Vương Quỳnh, một cái bế quan cả tháng, một cái tháng rưỡi mới xuất quan, còn không phải khỏi hẳn, chỉ miễn cưỡng khống chế thương thế mà thôi.
Ở trong đó, ngược lại là Phương Hành, gần như chưa từng bế quan, cả ngày du đãng.
Mà trong đoạn thời gian này, Phương Hành thì tận hết tình địa chủ, mỗi khi có người xuất quan, liền dẫn bọn họ đi dạo Quy Khư, cũng may bây giờ Quy Khư ở sau khi Thái Thượng Đạo có truyền nhân, đã không giống như trước cực kỳ hỗn loạn, mà ngay ngắn rõ ràng, vừa đi vừa về, tốc độ cũng nhanh hơn không ít, nguy hiểm càng giảm đi rất nhiều, Phương Hành dùng thân phận Khư Chủ, mang bọn hắn xem Thái Thượng di chỉ, nhìn hung thú, lại nhìn Hoàng Tuyền Hải và Đại Bằng Tà Vương tỉ mỉ chế tạo linh điền, làm đám người ao ước không thôi.
Ở trong lòng những người này, Phương Hành là một tiểu thổ phỉ cướp bóc khắp nơi, tới chỗ nào chỗ đó loạn, mỗi lần hắn đều khuấy lên loạn cục, sau đó mình thắng lợi trở về, nhưng bây giờ thấy cảnh tượng ở trong Quy Khư, mới phát hiện hắn ở Nam Hải bí địa, thình lình làm ra một tiên cảnh sinh cơ bừng bừng, tài nguyên phong phú, cao thủ như mây, ngay cả Thần Châu chư tông cũng không sánh nổi, điểm không bằng, có lẽ là cường giả Nguyên Anh cảnh trở lên tọa trấn mà thôi, mà Đại Bằng Tà Vương cộng thêm Quy Khư đại trận, lại đủ để bù đắp điểm này.
Sau khi ước ao, cũng không thể không thừa nhận, tiểu ma đầu đã xa xa hất ra mình.
Ở trong đó, thu hoạch lớn nhất là Hàn Anh, sau khi biết trong Quy Khư có Phụng Thiên nhất mạch, Hàn Anh liền tiến đến thăm viếng, sau khi thăm hỏi, mới thình lình phát hiện, Hàn Anh ở Thần Châu bái nhập Phụng Thiên Đạo, vậy mà cùng Phụng Thiên Thị là đồng căn đồng nguyên, song phương xác minh công quyết lẫn nhau, để cho Hàn Anh được không ít chỗ tốt, tiến cảnh cực nhanh.
Mà sau khi Phương Hành biết được điểm này, cũng giao pháp kiếm của Phụng Thiên lão tổ cho hắn, xem như vật quy nguyên chủ.
Một tháng sau, nhân thủ Đại Bằng Tà Vương phái ra tìm hiểu tin tức trở về, biết được bây giờ Thần Châu Bắc Vực đã loạn tùng phèo, Phong Thiện Đỉnh trấn áp khí vận thất lạc, kinh động đến cả Thần Châu, không biết bao nhiêu người đang điên cuồng tìm kiếm tung tích của Phương Hành, Yêu Địa và Hải tộc thì thừa cơ liên lạc, nhanh chóng tiến vào Bắc Vực chiếm vị trí lập tiên môn, cả hai ăn nhịp với nhau, đồng thời vào ở Thần Châu, nhao nhao chiếm tiên sơn linh mạch thành lập đạo thống của mình, tông môn Bắc Vực sứt đầu mẻ trán không rảnh quan tâm chuyện khác.
Mà Đại Bằng Tà Vương dã tâm bừng bừng, thì cùng các thị chủ thương nghị, quyết định liên thủ với Yêu Địa, Hải tộc, thừa cơ ở Thần Châu Bắc Vực thành lập Thái Thượng Đạo, để tránh tương lai trận đại kiếp kia đến, Quy Khư lại không có chuẩn bị, đối với việc này, khi Đại Bằng Tà Vương đến cùng Phương Hành thương nghị, Phương Hành khoát tay áo, để hắn tự mình xử lý, mình thật không có tâm tình quản.
Bởi vì thời gian Vương Quỳnh khôi phục thương thế vượt khỏi các tu sĩ dự kiến, nên Quy Khư đại yến lại hoãn đến nửa tháng sau mới mở, các thị chủ đều thành tâm thành ý, chuẩn bị hậu lễ đến đây chính thức bái kiến Khư Chủ, liền tại trên Phi Tiên Đài, trăng sáng như đèn, các tu sĩ thoải mái uống rượu, trò chuyện sự tình Thần Châu, nói chút kế hoạch tương lai, không khí cực kỳ hòa hợp.
- Phỉ lão đại, kể từ hôm nay, Lệ Anh ta xem như phục ngươi rồi...
Trong tiệc rượu, Lệ Anh nấc rượu, xách theo bình rượu tới, muốn cùng Phương Hành không say không về.
- Ha ha, trước kia ngươi không phục ta sao?
Phương Hành ở đâu sợ rượu, lập tức xách một bình càng lớn rót đầy.
Lệ Hồng Y đi tới, đá Lệ Anh bay ra ngoài, nhìn Phương Hành nâng chén nói:
- Phương sư đệ, một chén này ta kính ngươi!
- Tỷ, thương thế của tỷ còn chưa tốt!
Lệ Anh xoa cái mông đi trở về, lại bị Lệ Hồng Y trừng mắt, không dám nói tiếp nữa.
- Ta cũng tới, kính ngươi một chén!
Vương Quỳnh ngạo khí vô biên cũng đến, mặt không tiếu dung, bưng chén rượu lên.
- Không uổng công lúc trước kết bái!
Hàn Anh cũng cầm bình rượu đến.
- Oa oa, cụng rượu a, Kim gia sợ qua ai? Bất quá phỉ gia, có thể cho ta làm Nhị tổng quản không?
Tự nhiên cũng không thiếu được Kim Ô, ôm bình rượu chen vào, oa oa gọi bậy.
Một nhóm năm người, nâng chén nâng ly, trăng sáng chứng tâm, các tu sĩ ở chung quanh lớn tiếng hô tốt, bầu không khí nồng đậm.
Một trận đại yến kéo dài tới ba ngày, rạng sáng ngày thứ ba, các tu sĩ đều đã say ngã, sảnh tiệc bừa bộn không tả nổi.
Chỉ có Phương Hành chưa từng say ngã, Kim Ô cũng uống say, buồn ngủ nằm ở bên cạnh hắn.
- Đưa ta rời đi nơi này đi, Lục tử!
Phương Hành bỗng nhiên thấp giọng mở miệng, thanh âm có vẻ hơi tiêu điều.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất