Lược Thiên Ký

Chương 704: Lặng yên rời đi

Chương 704: Lặng yên rời đi

- Sớm đã cảm thấy ngươi không thích hợp, đến tột cùng làm sao vậy?
Đột nhiên nghe Phương Hành nói, Kim Ô nhịn không được quay đầu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Phương Hành.
Phương Hành không có lên tiếng, trầm mặc không nói từ trong tiểu tháp, lấy ra pháp bảo, linh tinh, đạo thư, tàn binh… tràn đầy một đống, ném ở giữa sảnh tiệc, chỉ cầm rải rác mấy món không nỡ rời tay, vẫn đặt ở trong tiểu tháp, sau đó ánh mắt nhìn lướt qua các tu sĩ, phất tay ra hiệu Kim Ô tới, ngồi ở trên lưng của hắn, một người một ô lặng yên rời đi, một vệt kim quang như chớp giật lao về phía Thái Thượng di chỉ.
Mặc dù chung quanh có tu sĩ lưu thủ, nhưng thấy là Phương Hành muốn rời khỏi, ai cũng không dám hỏi đến.
Ở không trung nhìn lại, cả đại sảnh yên tĩnh, linh vân lưu động, thần thánh bức người, các tu sĩ còn đắm chìm trong buông lỏng, không người lưu ý Phương Hành đã lặng yên rời đi không đấu vết.
- Chúng ta đi đâu?
Kim Ô cảm giác tâm tình của Phương Hành sa sút, chưa bao giờ ở trên người hắn thấy qua cảm xúc như vậy, nên không dám tùy liền mở miệng, thẳng đến Phương Hành mang theo hắn từ trong Quy Khư đại trận, mượn bảo vật của Linh Xảo Tông vận chuyển tới tế đàn của Thái Thượng di chỉ, lặng yên không một tiếng động rời Quy Khư, đi tới trên Nam Hải, mới nhịn không được mở miệng hỏi.
- Đưa ta về Nam Chiêm Bộ Châu!
Phương Hành nói rất đơn giản, tựa hồ không có tâm tư nhiều lời.
- Đi diệt Hoàng Phủ gia?
Nghe tới "Nam Chiêm Bộ Châu", Kim Ô có chút hưng phấn, lần này ở Bắc Vực, là bị Hoàng Phủ gia khi dễ không nhẹ.
- Không phải, đưa ta đi Nam Chiêm Bộ Châu, tìm một chỗ quy ẩn!
Phương Hành nói rất nhẹ nhàng, lại hù Kim Ô kém chút từ không trung rớt xuống.
- Quy ẩn? Ngươi điên hả?
Kim Ô giống như gặp ma, cố gắng nghiêng đầu lại nhìn Phương Hành:
- Ngươi mới bao nhiêu lớn liền muốn học người quy ẩn? Hơn nữa hiện tại thanh danh của ngươi ngày càng hưng thịnh, thời điểm ở đại điện thương nghị kế hoạch lớn, kế hoạch của Tà Vương ngươi cũng nghe. Có Phong Thiện Đỉnh ngươi mang về, chúng ta có thể ở Thần Châu lập đạo thống chơi đùa, ngay cả những Nguyên Anh kia cũng không làm gì chúng ta được, ngươi lại muốn về Nam Chiêm Bộ Châu quy ẩn?
Phương Hành thật lâu không nói, không có trả lời nó.
Trong lòng Kim Ô dâng lên một loại cảm giác không ổn, nửa ngày sau mới nói:
- Lại nói... Lần này Phong Thiện xông trận, ngươi bị thương không nhẹ, dù thân thể ngươi cường hoành tới cực điểm, cũng không nên ngay cả một ngày bế quan trị thương cũng không cần chứ...
- Ta về sau... sợ là không đánh cướp được nữa...
Phương Hành thật lâu mới trầm giọng mở miệng, lại qua thật lâu mới thấp giọng mở miệng.
Kim Ô không nói, nhưng trong lòng có một loại cảm giác sợ hãi điên cuồng dâng cao.
- Tiểu thổ phỉ... Ngươi không có nói đùa với ta chứ?
Yết hầu nó phát khô, cố gắng lắm mới hỏi một câu.
Phương Hành lại không có trả lời, mà toàn lực thúc giục khí tức của mình.
Trúc Cơ tầng ba!
Phương Hành toàn lực thúc giục khí tức, tu vi không khó phán đoán, Kim Ô lập tức đã nhìn ra.
Thình lình chỉ có Trúc Cơ tầng ba!
Này để nó giật mình tròng mắt sắp rơi ra, hét lớn:
- Cái này... Cái này sao có thể?
Phương Hành tu luyện Kiếm Ma đại thuật, nếu không muốn để người nhìn thấy tu vi. Vậy thì ai cũng nhìn không ra, ở trong Quy Khư ngốc lâu như vậy, các tu sĩ cũng chỉ phát hiện thương thế hắn cực nhẹ, lại không nghĩ tới địa phương khác, Kim Ô cũng thẳng đến lúc này, mới phát hiện tu vi của Phương Hành đã ngã xuống nghiêm trọng như vậy, mới không đến hai tháng ah...
- Thời điểm xông trận thứ mười, ta dùng Thiên Địa Đại Ma Bàn đánh bại Tống Quy Thiện, nhưng trả giá rất lớn, các pháp chủng trong nội đan đều vỡ vụn, ngay cả thần hồn cũng bị tổn thương không cách nào phục hồi như cũ, từ lúc đó đã bắt đầu giảm tu vi. Từ Kim Đan trung kỳ rớt xuống Kim Đan tiền kỳ, lại rớt xuống Trúc Cơ cảnh, bây giờ vẫn còn giảm, ta ở trong Quy Khư, cũng đã thử các loại linh dược và phương pháp, nhưng không có một chút tác dụng. Chỉ biết giảm càng ngày càng nhanh, ngay cả lực lượng nhục thân cũng đã khô kiệt!
Phương Hành nói thanh âm rất nhẹ, giống như nói chuyện của người khác.
Kim Ô đã bị hù không biết nói cái gì, nửa ngày mới chật vật nuốt ngụm nước bọt nói:
- Có biện pháp...
Phương Hành cười khổ:
- Ta tìm hiểu Thái Thượng Đạo Kinh, trong lòng rất rõ ràng... Ta đã tàn phế...
- Ngươi... Ngươi đừng hoảng hốt... Nhất định có biện pháp... Mẹ nhà nó, Kim gia dẫn ngươi tìm linh đan diệu dược, ta dẫn ngươi trở về Yêu Địa tìm Căn Bá... Đúng, chúng ta đi Thanh Khâu Mộ tìm đại tiểu thư, nàng nhất định có biện pháp chữa khỏi cho ngươi... Làm sao có thể phế đi như vậy, đậu phộng, truyền kỳ của chúng ta vừa mới bắt đầu, Kim gia còn muốn theo ngươi đoạt khắp Thần Châu a...
Kim Ô kêu lên, trong thanh âm xen lẫn tức giận.
Nhưng Phương Hành chưa bao giờ lạnh nhạt như một khắc này, thanh âm rất bình ổn:
- Vô dụng, chính ta rõ ràng!
Kim Ô tựa như phát điên bay về phía Nam Chiêm Bộ Châu, Phương Hành ngồi ở trên lưng nó, vậy mà cảm thấy có chút lạnh, từ trong tiểu tháp lấy một áo choàng khỏa lên vai, nhìn không trung sao lốm đốm đầy trời, trong lòng có chút mất mác.
...
Kim Ô mang theo Phương Hành đi Thanh Khâu Mộ một chuyến, sau đó liều mạng xông vào tìm Liên đại tiểu thư, trong lòng nó cũng rõ ràng, vị đại tiểu thư này là kỳ nhân, nếu như có người có thể cứu Phương Hành, đại khái cũng chỉ có nàng, sau khi nó liều mạng lao vào Thanh Khâu Mộ, đại tiểu thư xuất hiện, lần này bị kinh động là bản thể của nàng huyễn hóa ra phân thân, bộ dáng tương tự Liên đại tiểu thư lúc trước, nhưng thần sắc lại khác biệt, khí chất trên người có chút thanh lãnh.
- Lúc đầu ta cho rằng ngươi là thiên mệnh chi tử, nguyên lại vẫn nhìn lầm...
Liên Nữ hiện thân, ánh mắt nhìn Phương Hành có chút phức tạp, ung dung thở dài:
- Ta thấy được mệnh thuật của ngươi khó khăn trắc trở, hung tinh bức thoái vị, thấy ngươi bị chúng bạn xa lánh, bị người coi như con rơi, cũng nhìn thấy ngươi tuyệt xử phùng sinh, biến ảo ma thân... nhưng ta không nghĩ tới, ngươi cuối cùng lại dựa vào bản lãnh của mình phá tử cục, nhưng nghịch chuyển khí số một châu, cái giá này quá lớn, hiện tại đạo cơ của ngươi vỡ nát, nhục thân khô kiệt, đạo hạnh đã mất đi căn cơ, tự nhiên ngày càng khô héo, sợ là ngay cả tính mạng cũng...
- Nghiêm trọng đến thế sao?
Kim Ô nghẹn họng nhìn trân trối:
- Đại tiểu thư, chúng ta là người một nhà ah, ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi...
Liên Nữ nhẹ nhàng lắc đầu:
- Xuất thân của ta khác biệt các ngươi, cũng không có thủ đoạn nghịch chuyển nhân quả!
Do dự nửa ngày, nàng vẫy tay một cái, hai đóa Huyết Liên Hoa sáng long lanh từ trong Thanh Khâu Mộ bay ra, nàng lấy tay tiếp được, bỏ vào trong tay Phương Hành, thở dài:
- Ngươi dù sao cũng từng có ân với ta, cùng ta dính nhân quả, ta không muốn thấy ngươi cứ như vậy nửa đường chết yểu, hai đóa Mệnh Liên này là ta từng tế luyện, mặc dù trị không hết ngươi, lại có thể giúp ngươi kéo dài tính mạng, nếu không được, cũng có thể để ngươi giống phàm nhân sống lâu trăm tuổi, về phần cái khác, ta thật không thể giúp, chỉ có thể cầu chúc ngươi may mắn...
Nhẹ nhàng thở dài, Liên Nữ đưa bọn hắn ra Thanh Khâu Mộ, đại trận ầm ầm, lần nữa phong bế.
Mà Phương Hành và Kim Ô ở ngoài Thanh Khâu Mộ, thì trầm mặc thật lâu, ai cũng không nói chuyện.
- Đi tìm Căn Bá!
Không biết qua bao lâu, Kim Ô muốn dẫn Phương Hành đi, vượt qua Nam Chiêm Bộ Châu, đi Yêu Địa tìm Căn Bá.
- Không cần, mang ta đi Bột Hải quốc!
Phương Hành không có để cho hắn phí công đi tới đi lui, hiện tại trong lòng hắn cực kỳ rõ ràng, mình chỉ còn lại tu vi Linh Động tầng năm, hơn nữa còn đang không ngừng tiêu tán, sợ là không nhịn được từ Nam Chiêm Bộ Châu đến Bắc Câu nghìn vạn dặm đường xa.
- Phương sư đệ, ngươi đây là...
Bột Hải quốc Bách Thú Tông, trong đại điện nguy nga hùng hồn, Bách Thú Tông Thiếu tông chủ Dư Tam Lưỡng mặc cẩm bào, thân hình rõ ràng lại mập hơn không ít, khi nhìn thấy Phương Hành, không khỏi sợ ngây người, nhưng lập tức phát hiện Phương Hành có chút không đúng, tu vi của hắn chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, nhưng một loại trực giác nào đó làm cho hắn trong nháy mắt phát hiện Phương Hành không bình thường.
- Trư sư huynh, ta ở bên ngoài lăn lộn không nổi nữa, đến tìm ngươi kiếm miếng cơm ăn!
Phương Hành cười hì hì, cùng Dư Tam Lưỡng ôm một cái, vỗ vỗ tấm lưng to béo của đối phương.
- Kiếm cơm không có vấn đề, giúp ngươi cưới hai nàng dâu cũng được... Nhưng ngươi... Ngươi chờ, ta có một viên linh đan được tông chủ cho, đã ở Bách Thú Tông truyền thừa mấy trăm năm, kia là đồ tốt, ta đi lấy cho ngươi, nhìn xem có hữu dụng hay không...
Dư Tam Lưỡng xác nhận một loại suy đoán nào đó, cực kỳ lo lắng phóng vào hậu điện.
Phương Hành lại kéo hắn, mặc dù lực lượng không mạnh, nhưng Dư Tam Lưỡng không dám tránh thoát, quay đầu lại nhìn hắn.
- Xem thường ta sao? Hai nàng dâu làm sao đủ, cưới cho ta mười cái!
Phương Hành hào khí vượt mây:
- Hơn nữa tiểu gia ta đến ăn ngon uống tốt, thư thư thản thản ở chỗ này sống hết đời!
- Cái này... Tốt... Tốt cố nhiên là tốt... Nhưng ngươi thật...
- Quyết định như vậy đi!
Phương Hành trực tiếp xông vào đại điện, ngã ở trên giường ngọc nhỏ, hái một quả bồ đào ném vào trong miệng, cực kỳ hưởng thụ.
- Trong khoảng thời gian này, ngươi chiếu cố hắn đi, nhớ, không thể truyền ra một chút tin tức hắn ở Bột Hải quốc, nếu không đừng nói hắn, ngay cả Bách Thú Tông các ngươi cũng đừng hòng tồn tại nữa, Kim gia ta là cái thứ nhất không tha cho các ngươi, ta đi Yêu Địa một chuyến, lâu thì nửa năm, ngắn thì 3 tháng sẽ trở lại, ngươi chiếu cố tốt hắn, Kim gia ta nhớ nhân tình của ngươi, chiếu cố không tốt, ta trở mặt không nhận người!
Kim Ô trịnh trọng dặn dò Dư Tam Lưỡng, sau đó quay đầu liếc nhìn Phương Hành, thần sắc trang nghiêm, giương cánh bay đi.
- Ai, Phương sư đệ, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra...
Dư Tam Lưỡng đi vào đại điện, ánh mắt nhìn Phương Hành vừa quở trách, lại vừa lo lắng, cực kỳ phức tạp.
- Ha ha... Cũng không có gì... Chơi lớn rồi...
Phương Hành nói cực kỳ nhẹ nhõm, chỉ cười nhẹ một tiếng, liền không lên tiếng nữa.
Ánh mắt nhìn cửu thiên, hắn có thể nhìn tới ở đó có một thế giới, đều là một số người cao cao tại thượng, mình đã từng cao hơn tất cả bọn hắn, nhưng từ giờ trở đi, lại phải chậm rãi làm quen cảm giác ngưỡng mộ bọn hắn.
- Ta còn chưa có đi tiếp Tiểu Man...
Ngây người hồi lâu, hắn bỗng nhiên lẩm bẩm, sau đó im ắng.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất