Lược Thiên Ký

Chương 706: Cưỡng hôn

Chương 706: Cưỡng hôn

Nghĩ đến cuối cùng, Phương Hành khẽ cười khổ, cảm giác mình nghĩ nhiều, ngồi về giường êm, tiếp tục uống rượu.
Lại say mèm mấy ngày, nhưng các cô nương trong lầu lại cảm thấy Phương đại gia trong ngày thường hào tình vạn trượng tựa hồ tâm tình có chút sa sút, cũng không thổi sự tích năm đó mình treo đánh thiên tài Thần Châu, rầu rĩ không vui uống rồi ngủ, ngủ rồi ăn, thẳng đến nửa tháng sau, truyền đến tin tức tiểu công chúa rời Bột Hải quốc, tâm tình mới dần dần linh hoạt lên, thói cũ trọng sinh.
Lại mấy tháng trôi qua, Phương Hành không sai biệt lắm đã sắp say chết trong thanh lâu, Bách Thú Tông Thiếu tông chủ Dư Tam Lưỡng rốt cục cải trang ăn mặc đến thăm hắn, bởi vì Kim Ô phân phó, nói có rất nhiều thế lực đang tìm kiếm tung tích của Phương Hành, năm đó Dư Tam Lưỡng ở Thanh Vân Tông và Phương Hành giao hảo, cũng sợ mình bị người để mắt tới, bởi vậy ngày bình thường không dám tới tìm Phương Hành, thậm chí không có tiết lộ cho bất luận kẻ nào biết tin tức Phương Hành ở Bột Hải quốc, dù hắn ngẫu nhiên đến thăm Phương Hành, cũng nghiêm phòng tử thủ, cải trang ăn mặc, che đậy khí tức, bây giờ toàn bộ Bột Hải quốc Bách Thú Tông, biết Phương Hành ở đây chỉ có hắn mà thôi.
- Ai nha, Phương sư đệ, ngươi lại say như vậy nữa, sẽ say chết đó...
Thấy Phương Hành nằm ở trên ghế bành, ôm bình rượu mắt say lờ đờ vô thần, bộ dáng khô gầy như que củi, Dư Tam Lưỡng cũng cảm giác run sợ, vội vàng vươn tay kéo hắn dậy, không nói lời nào, sai người giúp hắn rửa mặt, nhưng khẽ động, Phương Hành lại cảm thấy tửu kình dâng lên, lảo đảo chạy ra ngoài, nằm ở trên lan can nôn nửa ngày, mới tính tốt hơn một chút, như bùn nhão ngã ở trên mặt đất, các kỹ nữ ở bên cạnh nâng hắn trở về, dùng khăn lau mặt, cho ăn canh giải rượu, nửa ngày mới tỉnh lại.
Ở trong quá trình này, trong mắt Dư Tam Lưỡng mang theo vẻ lo lắng thật sâu:
- Tiếp tục như vậy nữa, sẽ thật phế đi...
- Sao ngươi lại tới đây?
Phương Hành hơi tỉnh rượu, mắt say lờ đờ nhập nhèm nhìn Dư Tam Lưỡng cười.
Dư Tam Lưỡng vỗ vỗ bả vai Phương Hành, thở dài:
- Phương sư đệ, ngươi tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, vi huynh đã đáp ứng thay ngươi cưới mấy lão bà, hôm nay dứt khoát thực hiện đi, trước giúp ngươi kết hôn với một thục nữ, hảo hảo sinh hoạt, cũng tốt hơn cả ngày say rượu ở trong thanh lâu, tới tới tới, ta đã mang quần áo đến, nhanh chóng thay đổi, theo ta đi bái đường thành thân...
- Kết hôn?
Phương Hành bật cười:
- Xinh đẹp không?
Dư Tam Lưỡng thở dài:
- Xinh đẹp!
Phương Hành nói:
- Tư thái được không?
Dư Tam Lưỡng cười khổ nói:
- Tốt!
Phương Hành nói:
- Tính tính tốt sao?
Dư Tam Lưỡng:
- Tốt!
Phương Hành nói:
- Biết uống rượu không?
Dư Tam Lưỡng:
- Sao nhiều chuyện như vậy, cưới trước rồi nói sau!
Dứt lời không nói lời nào, lệnh người đổi y phục cho Phương Hành, mình thì giá mây, dẫn hắn đi về phía tây bắc Hải Yêu thành, ở chỗ này chẳng biết lúc nào chuẩn bị một tòa nhà đường hoàng rộng lớn, bên trong giăng đèn kết hoa, rõ ràng là có hỷ sự, nhưng kỳ quái là, tòa nhà lớn như vậy, lại không có tân khách, thị bộc cũng chỉ rải rác mấy người, có chút vắng vẻ.
- Tân lang đến...
Dư Tam Lưỡng mang theo Phương Hành hạ xuống, cười vang, muốn mang Phương Hành vào đại đường.
- Ta sát, thật thành thân hả...
Phương Hành có chút ngoài ý muốn, theo bản năng có chút kháng cự.
Dư Tam Lưỡng quay đầu cười nói:
- Cũng không phải thành thân thật? Phương sư đệ, giai nhân đã chờ lâu, nhanh chóng bái đường đi!
Nói xong kéo Phương Hành đi vào, dùng tu vi của hắn bây giờ, cũng không phải Phương Hành có thể so sánh, bị hắn kéo vào đại đường, thấy một nữ tử mặc đồ đỏ, mũ phượng che đầu yên lặng ngồi ở trên ghế, không nhúc nhích, không biết đợi bao lâu, mấy bà mối đứng nghiêm ở bên cạnh, biểu lộ trên mặt có chút cổ quái.
- Ôi, quá chậm, tân nương cũng chờ hơn nửa canh giờ rồi...
Có bà bà không vui mở miệng, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành có chút bất thiện.
Dư Tam Lưỡng cười khổ bồi tội:
- Dù sao cũng phải để cho con ma men này tỉnh rượu trước a...
- Hừ, thiên đại phúc khí rơi vào trên đầu, lại còn không biết quý trọng?
Một bà bà khác hừ lạnh, giống như càng xem Phương Hành càng không vừa mắt.
- Hây a, ngươi lớn lên giống như quả trứng gà, cũng dám đến chê cười tiểu gia?
Phương Hành cũng không phải ăn chay nha.
Bà bà kia nhất thời nổi giận, quát lên:
- Tiểu tử không biết trời cao đất dày, ở trước mặt tiểu thư nhà ta cũng dám kiêu ngạo như thế!
Phương Hành chống nạnh đứng thẳng người, mở miệng mắng:
- Ngươi biết trời cao đất dày sao, vậy ngươi nói cho ta biết trời cao bao nhiêu đất dày bao nhiêu, nói đi, nói không ra ta đánh vỡ mồm ngươi...
- Hồ nháo... Hồ nháo, tiểu thư sao có thể gả cho loại người này...
Bà tử kia tức đến xanh cả mặt, chỉ Phương Hành gầm thét.
- Không gả cho loại người như ta chẳng lẽ gả cho ngươi, có bản lĩnh ngươi cưới nàng cho ta xem...
Phương Hành cãi lại.
- Hôn sự này phải hủy, nhất định phải hủy, làm sao có thể, loại sự tình này...
- Từ đâu tới hỗn trướng, dám giương oai ở chỗ này, há có thể tuỳ tiện tha thứ...
Bà bà bị Phương Hành mắng tức đến bàn tay run rẩy, mấy bà bà khác thấy thế, cũng nhao nhao mở miệng quát lên.
Kỳ quái là, Dư Tam Lưỡng ở Bột Hải quốc cũng coi là dưới một người trên vạn người, nhưng vào lúc này, bị mấy bà bà chỉ cái mũi mắng, lại mặt mũi cười khổ, không ngừng thở dài cầu xin tha thứ, không có chút uy thế, ngược lại là tân nương lẳng lặng ngồi trên ghế kia, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ bàn, mấy bà bà kia lập tức ngậm miệng.
- Mấy lão thái bà các ngươi muốn cãi nhau đúng không, tới tới tới, tiểu gia một người đấu năm người các ngươi...
Phương Hành còn không có mắng đã nghiền, xoắn tay áo muốn cùng người đại chiến.
Dư Tam Lưỡng lại chỉ có thể cười khổ đè hắn xuống, nói nhỏ:
- Phương sư đệ, có lực vào động phòng lại dùng...
Nói xong kéo Phương Hành, chờ tân nương đứng dậy, muốn hắn bái đường.
- Ta sát, mập mạp chết bầm, ngươi có dũng khí bức ta cưới vợ?
- Tiểu gia giết chết ngươi...
- Ta còn không nhìn thấy người, đánh chết ta cũng không cưới, ngươi đừng đè đầu ta, con mẹ nó...
Phương Hành thà chết chứ không chịu khuất phục, vung quyền phản kháng, nhưng ở dưới lực lượng của Dư Tam Lưỡng lại không phản kháng được, cưỡng ép đè đầu bái thiên địa, sau đó lại mạnh mẽ nhét vào động phòng, Phương Hành nhảy dựng lên muốn chạy, lại bị một bà bà không kiên nhẫn dán linh phù qua, nhất thời bị định trụ, chỉ có thể đần độn ngồi ở trên giường chờ tân nương đến.
Không có để hắn đợi lâu, tân nương tiến vào phòng ngủ, ngồi ở trên bàn hoa chúc, đầu ngón tay chống cằm, trầm mặc không nói.
Các bà bà đều đã rút lui, chung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Phương Hành có thể cảm giác được dưới khăn phương kia, có một đôi mắt lẳng lặng nhìn mình.
- Nói cho ngươi biết ta sẽ không khuất phục...
Miệng của Phương Hành còn có thể động, bị đối phương nhìn không thoải mái, lớn tiếng ồn ào.
- Ai...
Tân nương không nói lời nào, nhìn hắn thật lâu, mới nhẹ nhàng hít một tiếng, thanh âm vậy mà đang run rẩy nhè nhẹ, tựa hồ nghẹn ngào, nhưng lại mạnh mẽ ổn định lại, nửa ngày mới lần nữa phát ra tiếng:
- Sao huynh... thành như vậy...
Trong lòng Phương Hành run lên, có loại cảm xúc không hiểu dâng cao, vô ý thức la lên:
- Ta không phải Phương Hành!
Tân nương trầm mặc, nửa ngày mới mở khăn cô dâu ra, lộ ra khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, nhưng bây giờ chỉ đầy ý đau khổ, nàng đứng lên, con mắt không nháy nhìn Phương Hành, qua thật lâu mới nhào tới, ôm Phương Hành thật chặt, khóc rống lên.
- Huynh biết chúng ta tìm huynh bao lâu không?
- Ta đi qua Thanh Vân Tông, đi qua Nam Hải, đi qua Bắc Câu Yêu Địa, còn đi qua Quỷ Yên Cốc, nhưng một mực tìm không thấy huynh...
- Ta tìm huynh lâu như vậy, thẳng đến thời điểm trở về thăm phụ thân, mới liếc nhìn huynh...
Thanh âm của nữ hài tiều tụy, tiếng khóc làm người run sợ, giống như có vô số ủy khuất.
Thân thể Phương Hành run rẩy, thật lâu mới cười khổ nói:
- Ngươi thật nhận lầm người...
Tân nương ngẩng đầu nhìn Phương Hành, nửa ngày mới nhoẻn miệng cười nói:
- Ta biết huynh không phải Phương Hành!
Ngừng lại một chút, mới nói:
- Huynh là Phương Tiểu Cửu, Tiểu Cửu ca ca, huynh không nhớ ta sao? Ta là Ứng Xảo Xảo...
Nàng giống như đang trả lời Phương Hành nghi vấn, dừng một chút lại nói:
- Kỳ thật ngày đó ta đã nhận ra huynh, bộ dáng huynh thay đổi, khí tức cũng cải biến, nhưng ta có thể nhận ra huynh, huynh không biết mấy năm này, ta đi khắp bao nhiêu địa phương tìm huynh, ta rất sợ hãi, sợ tìm không được huynh nữa, Thần Châu một mực có tin đồn nói huynh đã tàn phế, ta thật vô cùng lo lắng, lo lắng không nhìn thấy huynh...
Tiểu nha đầu thổ lộ hết tình cảm, nước mắt đã làm ướt quần áo trước ngực Phương Hành.
Phương Hành thật lâu nói không ra lời, qua thật lâu mới nói:
- Ta tự nhiên biết là ngươi, mập mạp chết bầm kia nắm chặt ta tới, ta liền đoán được là ngươi... Nhưng ngươi trói ta làm gì, muốn ngủ với ta cũng không cần bái đường a?
Lời này làm cho Ứng Xảo Xảo có chút đỏ mặt, lau nước mắt đứng lên, có chút ngượng ngùng nói:
- Ta đã hỏi Dư sư huynh, hắn... hắn nói chuyện của huynh cho ta biết, Tiểu Cửu ca ca, không sao cả, dù không thể tu hành, ta cũng sẽ một mực ở bên người bồi tiếp huynh, ta muốn... ta muốn làm thê tử của huynh!
- Muốn làm vợ ta cũng không nên lừa ta như vậy a, thổ phỉ sao...
Phương Hành giật mình, tức giận kêu lên, trừng mắt:
- Tranh thủ thời gian bóc Định Thân Phù đi...
Ứng Xảo Xảo lại đỏ mặt, một lát sau mới nhỏ giọng nói:
- Ta lo lắng ngươi lại len lén rời đi!
Phương Hành cười:
- Phế vật mới có thể lặng lẽ rời đi, tiểu gia không đi, có nàng dâu đưa tới cửa còn không ăn không phải người ngu sao? Ngươi tranh thủ thời gian bóc Định Thân Phù, không nhúc nhích làm sao động phòng...
- Động phòng?
Ứng Xảo Xảo bị hù hoa dung thất sắc, nửa ngày sau mới nhăn nhó:
- Không cần... Vội vã động phòng a...
- Không động phòng còn thành thân cái rắm?
Phương Hành nghe xong đảo mắt:
- Ngươi đùa bỡn ta hả?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất