Lược Thiên Ký

Chương 708: Mặc quân tác thủ

Chương 708: Mặc quân tác thủ

Đúng là một bữa cơm rất bình thường, tay nghề của nông phụ không cao, thức ăn cũng không quá mức hiếm lạ, bất quá là một đĩa đậu rang, một đĩa rau xào, một đĩa thịt sấy khô, một bát canh rau, hai bát cơm gạo, một bình rượu mạnh mà thôi, trong phòng mờ tối, Phương Hành và thôn phụ ngồi đối diện nhau, trầm mặc không nói ăn xong bữa cơm, uống cạn bình rượu, thôn phụ đứng dậy, thu thập chén bát, bưng một chén trà đưa đến trước mặt Phương Hành, sau đó nhẹ nhàng ngồi bên cạnh, nhìn nhau không nói gì.
- Ngươi là tới tìm ta sao?
Trầm mặc thật lâu, thôn phụ mới nhẹ nhàng cười một tiếng, lộ ra dung nhan mà dù váy vải thô sơ cũng không che giấu được.
Phương Hành lại cười lắc đầu nói:
- Trên thực tế ta không biết ngươi ở chỗ này!
Thôn phụ nhẹ gật đầu, trầm mặc một lúc, nàng mới nhẹ giọng hỏi:
- Ta nghe nói qua chuyện của ngươi, mấy năm này ngươi đi nơi nào?
Phương Hành cười nói:
- Đi dạo khắp nơi mà thôi!
Ánh mắt thôn phụ có chút ân cần rơi ở trên người hắn, chần chờ nói:
- Vì sao... ta cảm giác khí tức của ngươi...
Phương Hành nâng chung trà lên uống một hớp nói:
- Phế rồi!
Tay thôn phụ run lên, ly trà rơi xuống đất, cơ hồ là khiếp sợ nhìn Phương Hành:
- Tại sao như vậy?
Phương Hành lại lười trả lời, cười hì hì nói:
- Ngươi thì sao? Đường đường nữ tiên Diệp Cô Âm, vì sao lại ẩn cư ở chỗ này?
Nghe được hai chữ "nữ tiên", thôn phụ trầm mặc, sau một hồi lâu mới thở dài.
- Đạo tâm của ta bị hủy!
Qua thật lâu, nàng mới nhẹ giọng mở miệng:
- Năm đó ngươi rời Phong Thiện Sơn, lại phát sinh rất nhiều chuyện, vô số tu sĩ Thần Châu bị ngươi và đám người Lệ sư tỷ kích lệ, cố gắng tu hành, tu vi tiến nhanh, nhưng ta chẳng biết tại sao, lúc mới tới Thần Châu, nhiều người như vậy nhục ta, lấn ta, ta đều cắn răng nhịn, nhưng sau khi ngươi phá Phong Thiện thập trận, hết thảy bắt đầu phát triển tốt hơn, đạo tâm của ta lại bất ổn, lúc đó ta đã là nửa bước Kim Đan, nhưng về sau vô luận cố gắng như thế nào, cũng chậm chạp không cách nào Kết Đan, ngược lại càng tu luyện, cảnh giới càng bất ổn, thời điểm sốt ruột thậm chí có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma!
Nàng khẽ cắn bờ môi, trầm mặc nửa ngày, mới nhẹ nhàng thở dài nói:
- Ta không biết chỗ nào có vấn đề, thỉnh giáo sư tôn, hắn cũng bó tay bất lực, chỉ nói đạo tâm của ta đã bất ổn, tiếp tục tu hành là chuyện vô cùng nguy hiểm, cuối cùng chỉ điểm ta một phương pháp, đó chính là hóa tiên thành phàm, trở lại phàm trần sinh hoạt mấy năm, có lẽ có thể tìm được chỗ đạo tâm không đủ, thế là ta đến nơi này, một là thủ mộ cho bốn vị tiền bối, thứ hai là vì để cho mình yên tĩnh một chút!
- Trôi qua quen không?
Phương Hành cười hỏi ngược lại.
Diệp Cô Âm cười khổ nói:
- Lúc đầu không quen, dù ở trong cung, vô số người phụng dưỡng, chăm sóc cũng vậy, về sau dứt khoát từ bỏ tất cả, chỉ coi mình là một thôn phụ, ở nơi này một mình, ngược lại dần dần quen thuộc!
- Ừm, luôn có thể tập quen!
Phương Hành nhẹ gật đầu, thật lâu không nói nữa.
Uống xong một chén trà, màn đêm đã phủ xuống, Phương Hành buông chén, phất tay áo đứng dậy.
Diệp Cô Âm cũng đứng lên, nhìn ra màn đêm phía ngoài, do dự một chút, cuối cùng nói:
- Trời tối, ngày mai lại đi được không!
Phương Hành quay đầu nhìn nàng, suy tư một chút, nhẹ nhàng cười cười, đi ra ngoài cửa.
Thân thể Diệp Cô Âm run rẩy, thất thanh nói:
- Còn không chịu tha thứ ta sao?
Phương Hành quay người, sắc mặt cổ quái nói:
- Không có ah...
Ánh mắt của Diệp Cô Âm lại có chút đau khổ, cười thảm nói:
- Vậy vì sao ngay cả lưu một đêm cũng không chịu?
Biểu lộ của Phương Hành càng cổ quái:
- Ta còn chưa cho lừa ăn a...
...
Diệp Cô Âm đỏ mặt đi dọn phòng, Phương Hành thì chậm rãi ra ngoài, lấy một mớ cỏ khô cho lừa lừa ăn, sau đó mới trở lại phòng, Diệp Cô Âm đã dọn sạch kho củi, định để Phương Hành nằm phòng của mình, mình thì ở kho củi, Phương Hành lại không nói lời nào, tiến vào kho củi.
Đêm tối sao thưa, không gian tĩnh mịch đáng sợ.
Phương Hành nằm ở trên giường, gối lên cánh tay, trên người đắp lấy chăn bông.
Cũng không biết nằm bao lâu, trước mắt hắn xuất hiện ảo giác.
Một tiên tử áo trắng từ trên trời giáng xuống, da thịt trắng hơn tuyết, bạch bích không tì vết, đôi chân thon dài bị váy trắng che đi một nửa, như ẩn như hiện, đạp trên hư không, nhẹ nhàng đi về phía hắn, khuôn mặt tuyệt mỹ nhìn chăm chú Phương Hành, ánh mắt nhu hòa, càng tới càng gần.
- Đáng giá không?
Phương Hành mở mắt, nhìn người trước mắt hỏi.
- Biết vì sao đạo tâm của ta bất ổn không?
Ánh mắt nữ tử mê ly, nhẹ nhàng xích lại gần Phương Hành, giống như nói mê, lại có bi thương khó kiềm chế:
- Sau trận chiến ở Phong Thiện Sơn, Thần Châu Bắc Vực đại loạn, thế cục ai cũng nói không rõ ràng, nhưng tóm lại, bắt đầu phát triển chiều hướng tốt, tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu trải qua long đong, cuối cùng cũng có hi vọng, di đồ của Thái Thượng Đạo ngươi nhận biết chứ, bọn họ cho Đại Tuyết Sơn rất nhiều trợ giúp, cuối cùng đứng vững gót chân, để tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu có nơi sống yên ổn, vì chuyện này, từng có một vị tiền bối của Bắc Thần Sơn không thèm để ý Hoàng Phủ gia khó chịu, vung huyết làm mực, viết ra Lăng Vân Phổ, bình phẩm ba mươi sáu thánh có đại công ở trong quá trình Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo... Ta cũng là một trong số đó, nhưng ta cả ngày bị thanh danh khốn nhiễu... Phương sư đệ, thật xin lỗi... khi đó ta cũng có thể lên núi chiến một trận, chỉ là cuối cùng ta vẫn lựa chọn khoanh tay đứng nhìn... Ta đã hối hận rất nhiều năm...
Phương Hành giật mình:
- Chỉ vì việc nhỏ như vậy, mà hủy đạo tâm của ngươi?
Diệp Cô Âm cười thảm:
- Nhưng để cho ta minh bạch, mình viễn viễn không đáng giá kiêu ngạo như trong tưởng tượng...
Phương Hành không nói, lần đầu tiên cảm giác cô nương chân dài này cũng không chán ghét.
- Không nói những thứ này, thời điểm ta trở về Nam Chiêm Bộ Châu, sư tôn từng nói, nếu ta thật muốn thể ngộ phàm trần chân đạo, đúc thành phàm tâm, nắm giữ chân ý hồng trần, thì nên tìm phàm nhân gả, chân thật sống hết đời, nhưng ta luôn không hạ quyết tâm được...
Diệp Cô Âm chậm rãi nằm ở trên người Phương Hành, thanh âm hơi trầm xuống:
- Bây giờ ngươi cũng là phàm nhân, hết thảy đều vừa vặn!
Phương Hành mỉm cười, đang muốn nói chuyện, Diệp Cô Âm lại che miệng của hắn:
- Đừng để ta cảm thấy khó xử!
Phương Hành không nói, lại nói tiếp chẳng phải là làm người khó xử sao?
Bạch quang nhu hòa dần dần tiêu tán, trong phòng chứa củi, lại có chút âm thanh rên rỉ kiều mị vang lên.
...
...
Cũng không biết qua bao lâu, trong phòng chứa củi, tiếng rên rỉ và thở dốc yếu dần, chỉ có mùi thơm nhàn nhạt tràn ngập cả phòng.
Bỗng nhiên trong phòng quang mang đại tác, thân thể Diệp Cô Âm óng ánh bắn ra một đoàn quang hoa, chiếu sáng kho củi, biểu lộ của nàng có chút khiếp sợ nhìn Phương Hành, lại cúi đầu nhìn mình, lông mày chăm chú nhíu lại, giống như có lời gì muốn nói.
Phương Hành nhẹ nhàng thở dài nói:
- Ngươi minh bạch rồi?
Diệp Cô Âm cắn môi, khẽ gật đầu nói:
- Tại sao lại như vậy?
Phương Hành dùng hai tay gối đầu, cười khổ nói:
- Mặc dù đạo cơ của ta đã bị hao tổn, nhưng trong tu hành rèn luyện nhục thân cải biến lại vẫn còn, năm đó ta tạo ra kinh mạch thứ chín, có kinh mạch thứ chín này tồn tại, lúc trên người của ta có tu vi, âm dương giao hòa sẽ phụng dưỡng nữ thân, nhưng bây giờ trên người ta không có tu vi, tựa như một cái vực sâu lấp không đầy, sẽ hút khô đối phương, trước kia ta có tu vi, còn có thể khống chế, bây giờ đã khống chế không nổi kinh mạch thứ chín rồi, ngươi có tu vi, nên còn hao tổn được, nếu như là nữ tử nhân gian, chỉ sợ hiện tại đã mất mạng!
Diệp Cô Âm nhíu chặt lông mày, bỗng nhiên con mắt hơi sáng nói:
- Nếu như vậy, tu vi của ngươi...
Phương Hành cười khổ, khoát tay áo nói:
- Phương pháp này không thể thực hiện được!
Diệp Cô Âm không nói, ngón tay điểm ra, quang mang dần dần ảm đạm, trong phòng, hô hấp của Phương Hành lại nặng lên.
- Ngươi không cần khắc chế mình, ta còn có tu vi, đêm nay, có thể mặc cho ngươi hái...
- Ai...
Phương Hành thở dài, nửa ngày sau, hắn bỗng nhiên mắng:
- Móa, vậy ta sẽ không khách khí!
...
...
Trong một nông hộ cạnh Đại Tuyết Sơn, Phương Hành ở lại nửa năm, mỗi ngày mặt trời mọc thì dậy đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ, chẻ củi cắt cỏ, trồng rau đi săn, giúp Diệp Cô Âm làm chút ít việc nhà nông, khi nhàn rỗi thì cùng Diệp Cô Âm tâm sự, nhưng tránh đi tất cả đạo lý tu hành, Phương Hành cảm thấy, vị tử này vốn cao cao tại thượng giống như thay đổi một người, ban ngày không màng danh lợi, nhưng ban đêm điên cuồng, khiến Phương Hành có một loại cảm giác không chân thực.
Nửa năm sau, hắn biết mình không thể ở tiếp nữa, khuôn mặt đẫy đà của Diệp Cô Âm đã có chút gầy gò.
Mà hắn đối với loại cuộc sống yên tĩnh này, cũng cảm thấy có chút phiền chán.
Loại sinh hoạt này thực tình không thích hợp mình...
- Đạo tâm của ngươi bị hao tổn, là bởi vì ngươi kiêu ngạo, trong lòng mình xem thường mình, đạo tâm tự nhiên không ổn được, nói trắng ra, vẫn là phải mặt dày, dùng phương pháp ngươi cho rằng chính xác đền bù tổn thất ta, kỳ thật không có tác dụng gì, ta vốn không cảm thấy ngươi làm có gì không ổn, tự nhiên chưa nói tới tha thứ hay không, tha thứ không phải ta, mà là chính ngươi, nói tóm lại, nếu như da mặt ngươi dày một chút thì tốt, tâm ma có tới cũng chẳng có chuyện gì làm, nhưng nếu như mặt dày không nổi, vậy thì làm nhiều chút sự tình mình vui vẻ, bằng không ở chỗ này trăm năm nữa cũng không có tác dụng, ta đi, ngươi bảo trọng!
Lúc sáng sớm, Phương Hành dắt lừa, lần nữa lên đường, Diệp Cô Âm mặc áo tím ở cửa viện đưa tiễn.
Lần nữa đạp vào hành trình chậm rãi, Phương Hành lại đi về phía tây bắc Sở Vực, cũng chẳng biết tại sao, hắn có chút nhớ nhà.
- Quỷ Yên Cốc rất lâu không người quản lý, hẳn đã mọc đầy cỏ dại?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất