Lược Thiên Ký

Chương 709: Ngàn dặm đất chết không có người ở

Chương 709: Ngàn dặm đất chết không có người ở

Sở Vực Tây Bắc, xem như địa vực trống không trong giới tu hành, chỉ vì nơi này linh khí thiếu thốn, rừng thiêng nước độc, người bình thường còn có thể ở nơi này vất vả cần cù cày cấy, xây thành dựng thôn, nhưng đối với tu sĩ coi linh khí như tính mạng lại hoàn toàn không thích hợp tu hành, cũng chính là nguyên nhân này, phương viên mấy vạn dặm cơ hồ trở thành khu vực chân không của giới tu hành, chưa chừng nghe nói có tông môn nào tọa trấn, nên thành chỗ biên thuỳ, pháp lệnh lỏng lẻo, trộm cướp hoành hành, dân phong tương đối bưu hãn, võ phong rất thịnh.
Thời gian qua gần hai mươi năm, lần nữa trở lại địa vực này, Phương Hành lại có chút cảm giác xa lạ.
Trong ấn tượng còn nhớ nơi đây dù nghèo, nhưng có không ít người ở, mười dặm một thôn, trăm dặm một thành, trên quan đạo thương nhân đi tới đi lui, nhưng bây giờ trở về, phóng mắt nhìn đi, hoàn toàn tan hoang, hắn ngồi trên lưng lừa, xuyên thẳng qua đường nhỏ ở giữa dãy núi, đi liên tục mấy ngày, vậy mà không nhìn thấy nửa bóng người, ngược lại ở ven đường, thấy được đống đống tàn thi, ngẫu nhiên đi ngang qua một vài thôn xóm, cũng chỉ có thể nhìn thấy bên trong ốc xá hoàn chỉnh, tĩnh mịch như mộ phần, lại không nhìn thấy nửa người sống, cực kỳ quỷ dị.
Phương Hành vốn cho rằng là bởi vì thảm hoạ chiến tranh, nhưng một đường đi tới, lại không thấy có dấu vết chiến tranh, càng không thấy quân đội tồn tại, trong thiên địa, tựa hồ chỉ có bọn họ là sinh linh còn sống, loại hoang vu này, làm cho đáy lòng của hắn sinh ra cảm giác cảnh còn người mất, trong lòng có chú ý, chậm rãi vỗ lưng con lừa, muốn dựa theo ký ức tìm về Quỷ Yên Cốc.
Bất quá vòng vo mấy ngày, lại dần dần cảm giác lạc đường, gần hai mươi năm chưa về, sớm đã cảnh còn người mất, lại không tìm thấy người hỏi thăm, nên càng không tìm được phương hướng, làm cho Phương Hành bất đắc dĩ, ghìm chặt con lừa, đứng ở trên sườn núi trông về phía xa.
- Móa. sao nửa cái bóng người cũng nhìn không thấy, ngay cả ăn cướp cũng không cách nào làm ah...
Đang cười miễn cưỡng, lại gặp người quen... Chuẩn xác mà nói, là nghề quen, một đám mã phỉ gào thét tụ chúng, từ dưới sườn núi xông qua, đằng đằng sát khí, vung lấy binh khí trong tay, lớn tiếng hùng hùng hổ hổ la hét, vọt về phương xa.
- Ai nha ta sát, rốt cục thấy đồng nghiệp, chờ ta một chút...
Phương Hành vội vàng cưỡi con lừa đuổi theo, nhưng hết lần này tới lần khác con lừa lại đi lòng vòng không chịu chạy tới.
Thật vất vả cưỡng ép nó lảo đảo tiến đến, lại nhìn thấy phía trước khói đen cuồn cuộn, trong thung lũng có một thôn nhỏ tụ tập trên dưới trăm hộ, gần bốn năm mươi mã phỉ mạnh mẽ đâm tới, vung đao giết người, đốt lên đại hỏa, trùm thổ phỉ ở trần, lớn tiếng la hét bộ hạ đi tìm tất cả lương thực heo dê ra, chất ở trên ngọn núi đằng sau. Thuận tiện một đao chém ngã một lão đầu quỳ ở trước người hắn đau khổ cầu xin tha thứ, sau đó cười gằn phóng ngựa, đạp một thôn phụ ôm hài nhi ngã trên mặt đất.
- Nhanh chuyển, nhanh chuyển, lương thực gia súc đều muốn, có những vật này, đủ chúng ta đi đến Thái Châu...
Lúc đầu Phương Hành cực kỳ nhiệt tình muốn xông lên nhận thân không khỏi cau mày, nửa ngày sau, hắn dùng sức phun nước bọt, cười lạnh nói:
- Con mẹ nó, xem ra đồng hành là oan gia, lời này quả nhiên không sai...
- Đánh... Cướp...
Thời điểm đám mã phỉ cướp bóc quên cả trời đất, liền nghe một tiếng quát từ trên sườn núi truyền tới. Thanh âm rất lớn, đám mã phỉ bị hấp dẫn tới. Quay đầu nhìn, chỉ thấy trên sườn núi đi xuống một nam tử cưỡi lừa, dáng người thon gầy, mang theo mũ rộng vành, trên cằm mọc đầy râu ria, trong tay thì xách một đao cương đao sáng loáng, xem xét chính là huyền thiết rèn đúc.
- Ngươi... Cũng đến ăn cướp?
Ánh mắt của trùm thổ phỉ có chút cổ quái nhìn người tuổi trẻ kia, thanh âm lạnh lẽo.
Mã phỉ ở chung quanh ánh mắt cũng cổ quái nhìn người tuổi trẻ kia, nghĩ thầm đây là đi ra hành hiệp trượng nghĩa sao?
Phương Hành đi xuống sườn núi, tay đè cương đao, ánh mắt khó coi quét qua đám mã phỉ, bỗng nhiên cười lạnh nói:
- Các ngươi là con hoang nơi nào tới, vậy mà dám ăn cướp ở chỗ này, chẳng lẽ không biết phạm vi ngàn dặm, đều là địa bàn của Quỷ Yên Cốc sao? Con mẹ ngươi, qua giới là tử thù, huống chi quy củ không đoạt quỷ nghèo của Quỷ Yên Cốc các ngươi cũng quên rồi?
- Quỷ Yên Cốc?
Trùm thổ phỉ càng kinh ngạc, nhất thời đoán không được lai lịch người đến.
Nhưng bên cạnh hắn, một sư gia râu cá trê cưỡi tuấn mã xông tới, ánh mắt âm dương quái khí nhìn Phương Hành, cười lạnh nói:
- Quỷ Yên Cốc, ta ngược lại nhớ kỹ, hai mươi năm trước là anh hùng hảo hán ở vùng này, ngay cả quân lương của quan phủ cũng cướp, bất quá tục truyền đã từng đắc tội tiên nhân, bị người trong vòng một đêm đồ sạch sẽ, trên mộ đã mọc đầy cỏ dại rồi!
- Hai mươi năm trước?
Trùm thổ phỉ nghe lời này, càng nở nụ cười lạnh, tâm thần khẽ buông lỏng.
- Ai nói giết sạch sẽ, không phải còn đại gia sao?
Phương Hành vung vẩy đao trong tay, cười lạnh nói:
- Từ hôm nay trở đi, nơi này do Quỷ Yên Cốc định đoạt!
- Người điên từ đâu tới, đừng quấy rầy các đại gia đào mệnh, chúng tiểu nhân, làm thịt hắn cho ta, phơi khô làm lương thực!
Trùm thổ phỉ là người thực tế, đối mặt tên điên không biết từ nơi nào tới đoạt địa bàn, trực tiếp vung tay lên, những mã phỉ hung hãn ngang ngược kia vọt lên, cười lớn chém về phía Phương Hành, Phương Hành thấy thế, cũng khẽ thở dài một tiếng, giơ hồ lô uống một hớp rượu, sau đó dùng lực vỗ mông lừa, sát khí đột nhiên dâng lên, sau đó quay đầu bỏ chạy!
Con lừa bốn vó tung bay, trốn có thể nói nhanh không thể tả, làm đám mã phỉ đều sợ ngây người.
- Đậu phộng, phản!
Phương Hành quái khiếu, liều mạng ghìm con lừa.
Súc sinh này rất nhát gan, thấy đối phương khí thế hung hăng vọt tới, liền trực tiếp quay đầu bỏ chạy.
Phương Hành siết không được nó, đành phải nhảy xuống, vung vẩy đại đao trong tay, xông về phía trước.
Một người, đơn đao, đối mặt bốn năm mươi thổ phỉ hung ác điên cuồng vọt tới, khí phách tăng vọt.
- Ha ha, giết hắn!
- Trực tiếp giết chết hắn...
Một đám mã phỉ dữ tợn cuồng tiếu, móng ngựa ầm ầm tung bay, vọt thẳng về phía Phương Hành.
Phốc!
Nhưng Phương Hành thân như giao long, xông vào trong mã phỉ.
Đao quang giống như dải lụa xẹt qua, tặc phỉ xông lên phía trước nhất bị hắn chém cả người lẫn ngựa thành hai mảnh, máu như suối phun tung bay.
Mặc dù đã mất đi tu vi, nhưng bản năng chiến đấu vẫn còn, hơn nữa sau khi thấy qua Ứng Xảo Xảo và Diệp Cô Âm, u ám trong lòng dần dần giải khai, Phương Hành cảm thấy có chút khí lực, lúc này đối mặt đám tặc phỉ trước kia thổi một hơi cũng có thể thổi ngã một mảnh, hắn lại cảm thấy tìm về cảm giác đối mặt cường địch, sát khí bám vào trên đao, mỗi ra một đao, tất có người vẫn lạc.
Đằng đằng sát khí, giống như hung thần.
Cũng không biết giết bao nhiêu người, xung quanh thôn xóm như Tu La chiến trường, máu chảy thành sông.
Dù sao chỉ là một đám người ô hợp, đừng nói những đệ tử đạo môn được huấn luyện nghiêm chỉnh, ngay cả quân đội phàm tục cũng kém xa. Mặc dù có bốn mươi, năm mươi người, nhưng sau khi Phương Hành chém giết hơn mười người, đều đã giật mình bể mật, trùm thổ phỉ thấy Phương Hành đằng đằng sát khí lao đến hắn, không khỏi mặt như màu đất, quay đầu bỏ chạy, người phía sau tự nhiên không chút khách khí, nhao nhao quay đầu, lương thực và gia súc đã cướp được cũng không cần, loạn thất bát tao ném đầy đất, trốn gọn gàng linh hoạt.
- Coi như các ngươi trốn nhanh...
Phương Hành đuổi mấy bước, cũng mệt váng đầu hoa mắt, mồ hôi chảy ròng. Cương đao cắm trên mặt đất, thở hổn hển mấy cái, muốn đứng lên, nhưng trong nháy mắt cảm giác đầu váng mắt hoa, lảo đảo mấy bước, mềm nhũn ngã trên mặt đất, trước mắt biến thành màu đen.
- Mẹ nó, hiện tại thân thể kém như vậy...
...
- Hiệp sĩ tỉnh, hiệp sĩ tỉnh...
Không biết hôn mê bao lâu, chỉ nghe từng tiếng kêu gọi, Phương Hành mới mở mí mắt.
Chỉ thấy một lão giả tóc trắng mặt như da gà, đang dẫn theo người cả thôn quỳ ở trước mặt mình, vẻ mặt cảm kích lại có chút kính sợ. Thấy mình mở mắt, lão giả bị hù đầu đập, luôn miệng nói:
- Tiểu lão nhân chính là thôn trưởng của thôn này, thay mặt người cả thôn cảm tạ đại ân cứu mạng của hiệp sĩ...
- Hiệp sĩ? Đại ân cứu mạng?
Phương Hành ngẩn ngơ, trong lòng cảm giác khó chịu, cưỡng ép đứng lên, tức giận mắng:
- Ngươi mới hiệp sĩ, cả nhà ngươi đều là hiệp sĩ, lão đầu ngươi đừng không biết tốt xấu, đại gia không phải hiệp sĩ gì, hai mươi năm trước là đạo tặc xếp hạng thứ mười, bớt nói nhiều, những gia hỏa kia đã bị hù chạy, hiện tại đến phiên tiểu gia đánh cướp...
- Ah... Thật ăn cướp?
Mọi người giật nảy mình, sau lưng hắn, một số thanh niên mặt hiện vẻ tức giận.
Phương Hành mắng:
- Đương nhiên phải ăn cướp, nếu không ta ăn cái gì?
Nói xong đại đao chỉ tới, đằng đằng sát khí nói:
- Nhanh, bưng rượu ngon thức ăn ngon lên, chọn heo mập làm thịt, không béo không thể được, đừng nghĩ tiểu gia dễ nói chuyện, thì có dũng khí lừa gạt, ta sẽ không tha cho các ngươi...
- Ách... Hiệp... Ah không, đại gia, ngài ăn cướp một bữa cơm?
Thôn trưởng có chút hồ đồ rồi, ngơ ngác hỏi.
Phương Hành cười hắc hắc nói:
- Như thế nào, ngươi còn muốn ta cướp sắc ở trong thôn các người?
Lý Chính nhất thời giật nảy mình:
- Không, không... Đại gia đợi chút, ta chuẩn bị rượu và thức ăn!
Dứt lời vội vàng đứng dậy, an bài thôn dân đi chuẩn bị cơm canh, các loại thịt rừng, rau xanh, làm thịt một con heo mập đã bị những giặc cướp kia trói ở trên xe ngựa, lại thêm trong thôn tự nhưỡng rượu, như nước chảy đưa lên, bày tràn đầy một bàn lớn, ngay cả con lừa kia cũng được cho cỏ xanh ăn, Phương Hành không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, ăn uống thả cửa.
- Đại gia, ngài thật ăn xong sẽ đi?
Lý Chính bồi ở một bên, thận trọng rót rượu cho Phương Hành, biểu lộ lo sợ hỏi.
- Đương nhiên phải đi, chỗ chết tiệt của các ngươi có thể có cái gì để đoạt?
Phương Hành khinh thường trả lời, tự nhiên là muốn trấn an Lý Chính.
Bất quá lại không nghĩ rằng, Lý Chính nghe, vậy mà biểu lộ càng lo lắng, gượng cười nói:
- Đại gia... Không bằng ở thêm mấy ngày?
Phương Hành nghe xong bật cười:
- Lão đầu, ngươi cũng thật to gan, còn muốn để cường đạo ở trong thôn các ngươi?
- Không dám, không dám...
Lý Chính giật nảy mình, muốn nói lại thôi, không dám nói nữa.
Cơm nước no nê, cũng khôi phục chút tinh thần, Phương Hành lau miệng, chuẩn bị rời đi, nhưng làm sao cũng tìm không thấy con lừa, nhìn bốn phía, thôn dân chung quanh đều lản tránh, trong lòng hổ thẹn giống như không dám nhìn người, nơi xa dưới tán cây hoè, vừa rồi mình buộc con lừa ở đó lại không thấy.
- Ha ha, tiểu gia không có cướp các ngươi, các ngươi lại cướp con lừa của ta sao?
Thôn nhân nghe vậy run rẩy, không người nói chuyện.
Phương Hành lại giận, cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên rút ra cương đao chặt mặt bàn, coong một tiếng, sáng loáng loá mắt.
- Con mẹ hắn, thật coi ta là thiện nhân? Không giao con lừa ra, ta đồ sát toàn thôn các ngươi, tin không?
- Cầu đại gia tha mạng...
Lý Chính quỳ xuống, theo động tác của hắn, đằng sau nhất thời quỳ xuống một mảnh.
- Muốn mạng sống thì giao con lừa của ta ra...
- Lão nhân chỉ muốn cầu đại gia ở thêm mấy ngày...
- Không giao con lừa liền đồ thôn...
- Cầu đại gia tha mạng...
- Muốn mạng sống thì giao con lừa của ta ra...
- Lão nhân chỉ muốn cầu đại gia ở thêm mấy ngày...
- ...
- ...
- Ai... Ta sát, trả con lừa lại cho ta được không?
Sau một phen đối thoại cù nhây, Phương Hành kém chút khóc lên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất