Chương 714: Địa bàn của ta ta che chở ngươi
Phương Hành nhìn thấy biểu tình trên mặt Tiêu Tuyết có chút do dự, lại cười phá lên, dùng bản sự nhìn mặt nói chuyện của hắn, tự nhiên nhìn ra được Tiêu sư tỷ khinh thường giả mạo, nàng là thật cảm giác buồn nôn.
Từ lần thứ nhất thấy, Phương Hành liền phát hiện Tiêu sư tỷ áo trắng giày trắng, mộc mạc đáng sợ, một chút tro bụi cũng không có, rõ ràng là người sạch sẽ đến trình độ khoa trương, ngay cả ăn uống cũng là món chay, mộc mạc đến cơ hồ không dính khói lửa nhân gian, ngẫm lại liền biết, Sinh Linh Đan đối với nàng mà nói vốn là một đồ vật rất khó tiếp nhận, trong lòng không mâu thuẫn mới là lạ, mà bây giờ nàng trải qua long đong, mọi loại ma luyện, tâm chí khó dao động, giảng đạo lý tự nhiên là nói không thông, chỉ biết kích giận nàng, bất quá những lời này của mình, mặc dù không phải đạo lý gì, lại có thể ảnh hưởng nàng quyết định nhất.
Trong lòng nhẹ nhàng thở ra:
- Con lừa của ta cuối cùng cũng được bảo vệ!
Chỉ bằng giao tình ở Đại Tuyết Sơn trước kia, hắn không có khả năng nhìn Tiêu Tuyết nhập ma mà bỏ đi không để ý, dù sao Sinh Linh Đan là pháp môn chí tà trong thiên hạ, mặc dù xác thực có thể giúp Tiêu Tuyết khôi phục tu vi nhất định, nhưng lưu lại tai hoạ ngầm gì thì không ai nói chắc được, cộng thêm lúc trước Diệp Cô Âm ủy thân Hồng Trang Lâu, Phương Hành cũng tức không nhịn nổi, Tiêu Tuyết làm như vậy, còn quá đáng hơn vào Hồng Trang Lâu.
Vừa thấy mặt đã nghĩ làm sao ngăn cản nàng, bây giờ xem ra, cũng coi như tạm thời có hiệu quả...
Bất quá thời điểm hắn thở phào, Tiêu Tuyết lại khẽ nâng ngón tay, tóc trắng bay lên, như vô số kiếm quang, đồng thời bao phủ các thôn dân và gia súc ở chung quanh tế đàn bạch ngọc, sắc mặt thâm trầm, thấp giọng nói:
- Nhưng coi như cảm thấy buồn nôn, nhưng lò Sinh Linh Đan này vẫn phải luyện!
- Ta thao, vì sao? Không phải vừa rồi ta nói vô ích sao?
Phương Hành nhảy dựng lên, đã có chút nóng nảy.
Dùng tu vi của Tiêu Tuyết bây giờ, nếu như cưỡng ép muốn luyện hóa những thôn dân kia, cũng không phải hắn có thể ngăn cản được.
Vừa rồi còn có thể đánh bất ngờ, nhưng bây giờ đối mặt, đã không có cơ hội xuất thủ.
- Bởi vì so với buồn nôn, tính mạng của mình vẫn quan trọng hơn!
Tiêu Tuyết nhàn nhạt mở miệng, giống như đã hạ quyết tâm.
- Khoan khoan, khó khăn lắm mới trùng phùng, hai ta trò chuyện tiếp đi...
Phương Hành quơ hai tay, ngăn cản Tiêu Tuyết động thủ.
Tiêu Tuyết có chút bất đắc dĩ, thản nhiên nói:
- Phương sư đệ, ta biết ngươi có ý tốt, muốn ngăn ta nhập ma, nhưng đã chậm, vừa bước vào Ma, cả đời là Ma, dù ta không còn luyện Sinh Linh Đan, người khác cũng sẽ buông tha ta sao? Ha ha, hôm nay ta rất cảm kích ngươi bồi ta nói nhiều như vậy, cám ơn ý tốt của ngươi, nhưng ngươi ta con đường khác biệt, ngươi đi đi!
- Ta mới không đi...
Phương Hành cười hì hì trả lời, đồng thời đánh bạo đưa tay, bắt lấy mái tóc của Tiêu Tuyết, lộ ra thái độ kiên quyết.
- Phương sư đệ, ta hết lời ngon ngọt, ngươi thật cho rằng ta sẽ không nhẫn tâm ném ngươi vào đan lô sao?
Tiêu Tuyết thấy hắn như thế, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, mơ hồ có sát khí dâng lên.
- Nếu ngươi dám bỏ ta vào, ta sẽ tè dầm ở trước mặt ngươi!
Phương Hành trả lời trịch địa hữu thanh, ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Tuyết, vẻ mặt cực kỳ kiên định.
Tiêu Tuyết đã nổi giận, nhưng cuối cùng nàng còn không có mất lý trí, từng chút từng chút áp chế xuống. Thanh âm có chút mỏi mệt, cũng hơi không kiên nhẫn, lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi không thích nhìn hành vi của ta, có thể rời đi, vì sao nhất định phải cản ta lấy những phàm phu tục tử này luyện đan? Bọn họ không phải ta luyện qua lò thứ nhất, cũng không phải lò cuối cùng, ngươi vốn không phải thiện nhân, vì sao nhất định phải đến ngăn ta?
- Bởi vì ta cũng là phàm phu tục tử ah...
Phương Hành cười khổ nói:
- Tiêu sư tỷ, hai mươi năm trước, nếu không phải một trận ngoài ý muốn, ta đại khái sẽ giống như bọn họ, ở chỗ này sinh hoạt, thậm chí còn không bằng bọn họ, chỉ có thể giống như mã phỉ mà lúc trước bị ngươi lấy đi huyết nhục... Mà lần này trở về, ta cũng dự định ẩn cư ở chỗ này, trước kia đi, bây giờ trở về, nói cho cùng không thành tiên, đều là phàm phu tục tử, ngươi coi bọn họ là con mồi, dùng bọn họ luyện đan, đó khác gì ăn mình? Nếu là những người khác, ta sẽ nghĩ biện pháp giết chết hắn, nhưng ngươi... Tiêu sư tỷ, năm đó ngươi ở Đại Tuyết Sơn đã giúp ta, nhân tình này ta một mực nhớ kỹ, trước kia ngươi rất dễ nhìn, áo trắng giày trắng, mặt cũng trắng, sạch sẽ làm người khác ưa thích, hiện tại thế nào?
Phương Hành nói nói, thanh âm lớn dần:
- Ta cách ba mươi dặm cũng có thể ngửi được mùi máu tươi trên người ngươi, thật buồn nôn...
- Ngươi...
Tiêu Tuyết trừng mắt, tựa như muốn nổi giận, nhưng càng nhiều hơn là thất lạc.
Năm đó hai đệ tử chân truyền tiền đồ vô hạn trên Đại Tuyết Sơn, bây giờ thành một người một ma, tương đối nhìn nhau, đối chọi gay gắt.
- Nơi này là cố thổ của ngươi?
Qua thật lâu, Tiêu Tuyết thu liễm sát khí, lại có chút chần chờ mở miệng.
Phương Hành nhẹ gật đầu, cười nói:
- Trên thực tế, ngươi chọn hang ổ cũng không tệ, vừa lúc là hang ổ trước kia của ta!
- Hang ổ của ngươi? Nói hươu nói vượn!
Tiêu Tuyết nao nao, dường như không tin Phương Hành.
- Đây thật là hang ổ của ta...
Phương Hành cười khổ, chỉ hầm trú ẩn ở góc tây bắc:
- Nơi đó là tụ nghĩa sảnh!
Lại chỉ phía đông:
- Nơi đó là phòng bếp, trước kia có một nữ nhân nặng hơn 200 cân ở đó làm đồ ăn, thường xuyên trộm thịt ăn, về sau bị ta phát hiện, sau đó hai chúng ta cùng trộm thịt ăn...
Lại chỉ phía tây:
- Ngươi nhìn nơi đó, có một dãy phòng ở, gian phía nam nhất là của ta...
- Nơi này thật là quê quán của ngươi...
Tiêu Tuyết ngẩn ngơ, cuối cùng lắc đầu nói:
- Làm sao có thể, nơi này coi như có người, cũng là ổ phỉ!
Phương Hành u oán nhìn Tiêu Tuyết, nửa ngày không có mở miệng.
Tiêu Tuyết cũng ý thức được mình lỡ lời, có chút khó tin nhìn Phương Hành:
- Ngươi... lớn lên ở trong ổ phỉ?
Phương Hành liếc mắt nói:
- Cái gì là ổ phỉ, là Sơn Trại!
- Ách...
Tiêu Tuyết nghẹn họng, liên tưởng tới tính cách của Phương Hành, không khỏi cười khổ nói:
- Quả nhiên...
Bất quá nói đến vấn đề này, Tiêu Tuyết và Phương Hành đồng thời ngẩn người, ý thức được một vấn đề, Tiêu Tuyết thốt ra:
- Nếu như nơi này không phải đạo tràng của một ma tu nào đó, vậy Chúng Sinh Đỉnh luyện hóa Sinh Linh Đan và Ma kinh kia, lại là người nào lưu lại? Chẳng lẽ trước kia Phương sư đệ ngươi là truyền nhân của một vị đại thánh Ma Môn nào đó sao?
Phương Hành rất kiên định lắc đầu:
- Trước kia nơi này có sát nhân ma vương, cũng có hái hoa tặc, nhưng không có ma đầu ăn người!
Đối với vấn đề này, hai người lại rơi vào trầm mặc, ai cũng không có đầu mối.
Sau một hồi lâu, Tiêu Tuyết khe khẽ lắc đầu nói:
- Vấn đề này không cần cân nhắc nữa, ta đã bước lên con đường này, thì nhất định phải đi hết, sau khi dùng viên Sinh Linh Đan thứ nhất, tu vi của ta khôi phục ba thành. Sau đó tiếp tục ăn, tu vi cũng đang dần dần khôi phục, lại có thể điều khiển thuật pháp Ma môn, nhưng nếu không ăn, sẽ dùng tốc độ khủng khiếp hạ xuống...
Nói đến chỗ này, Tiêu Tuyết nhẹ nhàng thở dài:
- Phương sư đệ, đa tạ ngươi, nhưng ta không có biện pháp khác!
Nhìn bộ dạng này, là muốn đuổi người rời đi.
Phương Hành nổi nóng nói:
- Sao ngươi không nghe khuyên chứ? Coi như muốn khôi phục tu vi, cũng không phải ăn người? Sinh Linh Đan Sinh Linh Đan, cũng không chỉ có người là sinh linh. Ngươi ăn thứ khác, mặc dù hiệu quả kém chút, nhưng tóm lại cũng có hiệu quả? Ngươi thả bọn hắn đi, hôm nào ta giúp ngươi tìm thứ tốt hơn, để ngươi ăn đủ!
- Sinh Linh Đan nhất định phải lấy người làm dẫn...
Tiêu Tuyết nhàn nhạt trả lời, sau đó thấp giọng thở dài:
- Huống chi ta đã không có thời gian!
Phương Hành giật mình, cảm thấy tựa hồ nàng có lời khó nói.
Quả nhiên, Tiêu Tuyết ngừng lại một chút, sau đó nói:
- Mặc dù nơi này không có linh khí, nhưng sự tình ta ở chỗ này luyện đan đã truyền ra ngoài, gần đây đã có nhiều người đến quấy rối, bị ta đánh lui, chắc hẳn rất nhanh sẽ có số lớn tu sĩ phục ma chạy đến, ha ha, Ma tu, người người có thể tru diệt, ta không tiếp tục tăng cao tu vi, thì chờ chịu chết đi?
Phương Hành nói:
- Tránh bọn hắn là được, thừa dịp bọn họ chưa đuổi tới chạy thôi...
- Ta sẽ không đi!
Tiêu Tuyết trả lời cực kì nhạt, nhưng lại chém đinh chặt sắt:
- Mấy ngày trước trong các tu sĩ đến đây hàng ma, có một vị là người của Tiêu gia chúng ta, hắn vốn là vì bắt ta trở về mới ra ngoài tìm, lại không nghĩ rằng ta thành Ma tu, khôi phục hơn phân nửa thực lực, đã không phải đối thủ của ta, lần này hắn trở về, tất nhiên sẽ nói tin tức này cho Tiêu gia biết, ta ở chỗ này, là chờ bọn họ đến!
- Tiêu gia... Bọn họ còn muốn bắt ngươi trở về?
Ánh mắt Phương Hành lóe lên, trầm giọng hỏi.
Tiêu Tuyết cười nhạt nói:
- Bây giờ bọn họ hẳn không muốn bắt ta về nữa, nhưng không muốn để cho người khác biết thiên tài kiếm tu Tiêu Tuyết của Tiêu gia, bây giờ trở thành Bạch Ma người người phỉ nhổ mà thôi...
Phương Hành hơi ngừng lại, đã minh bạch ý của Tiêu Tuyết, lông mi thâm trầm, suy ngẫm nửa ngày, lại cười khẽ.
- Tiêu sư tỷ, ngươi có tin ta không?
Phương Hành cười hì hì nhìn Tiêu Tuyết mở miệng hỏi.
Tiêu Tuyết nao nao, liếc nhìn Phương Hành, thản nhiên nói:
- Tin thì thế nào, không tin lại thế nào?
Phương Hành vỗ tay cười nói:
- Nếu như ngươi tin ta, thì không cần chịu đựng buồn nôn ăn người, cũng không cần lo lắng những gia hỏa phục ma kia, hết thảy giao cho ta xử lý, ha ha, năm đó chúng ta ở Thần Châu liều mạng chém giết, bọn họ nằm chiếm tiện nghi, bây giờ chúng ta đã phế, ta ngược lại muốn xem xem bọn họ còn có chút lương tâm không, nếu quả thật không niệm tình xưa... Ha ha...
Thanh âm của hắn đột nhiên thấp xuống:
- Ta có thể cho Nam Chiêm Bộ Châu một chút hi vọng sống, cũng có thể đoạt khí vận của bọn hắn.
Tiêu Tuyết giật mình, ánh mắt có chút mê mang nhìn Phương Hành.
Tiểu ma đầu đã từng cho người ta một loại ấn tượng không gì làm không được, mặc dù không có tu vi, nhưng vẫn khiến người ta không dám xem nhẹ!
Trong lòng thiên nhân giao chiến, tựa hồ suy nghĩ thật lâu, Tiêu Tuyết hạ quyết định:
- Ta tin ngươi!
Phương Hành cũng nhẹ gật đầu nói:
- Vậy thì tốt, ở địa bàn của ta, ta che chở ngươi!
...
Đám thôn dân và con lừa của Phương Hành cuối cùng xem như thoát mạng, sau khi thoát liền thiên ân vạn tạ, lảo đảo nghiêng ngã dìu nhau rời đi, Tiêu Tuyết bế quan minh tưởng ở trên tế đàn, Phương Hành thì thật lâu chưa về Quỷ Yên Cốc nên đi dạo, cảm giác lạ lẫm lại quen thuộc, cũng làm cho hắn nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, một bên đi dạo, một bên than thở.
Hắn muốn tìm thi cốt của chín vị thúc thúc lúc trước, nhưng đã không tìm được, hai mươi năm trôi qua, có thể từ trong bụi đất lật ra, cũng chỉ là một số xương gãy mà thôi, rất khó phân biệt, liền dứt khoát chất vào trong một cái hố to, sau đó ở phía trên dựng chín nấm mồ, ngay cả bia cũng chẳng muốn dựng hết, chỉ dựng một tấm bia, trên viết "chín vị thúc thúc của Phương Hành" mà thôi.
Làm xong hết thảy mới ngồi xuống, ngây ngốc một hồi.
Lúc này phía đông hiện lên màu ngân bạch, đám mây tụ hợp, linh quang xuất hiện.
Tiêu Tuyết đột nhiên mở mắt, thản nhiên nói:
- Đến rồi!