Lược Thiên Ký

Chương 715: Người có công trên Lăng Vân Phổ

Chương 715: Người có công trên Lăng Vân Phổ

Phía chân trời, đóa đóa tường vân gào thét bay đến, ẩn chứa sát khí rậm rạp, cũng không có tiến hành che giấu, mà phân bố cực lớn, theo khoảng cách càng kéo càng gần, liền phân tán ra, mơ hồ bao vây sơn cốc lại, hiển nhiên trong đám người đối phương cũng có cao nhân, đã sớm suy diễn ra Tiêu Tuyết tu luyện tà pháp ở sơn cốc này, vừa lên liền vây quanh nàng, cam đoan nàng không thể chạy trốn.
- Đến lúc rồi!
Vào lúc này, Phương Hành cũng đứng lên, nhìn chín nấm mồ, cười nói:
- Chín vương bát đản các ngươi nuôi tiểu gia lớn, tự nhiên biết bản lãnh của ta, sau khi bái nhập đạo môn, học được càng nhiều bản lĩnh, ta vẫn muốn để cho các ngươi nhìn xem ta có bao nhiêu uy phong, bất quá đáng tiếc, vẫn bận ăn cướp, không có thời gian trở lại, hiện tại khó khăn lắm trở về, lại thành phế nhân...
Nói đến chỗ này, hơi dừng lại, sau đó sửa lời nói:
- Bất quá vẫn rất uy phong, các ngươi chờ xem!
Dứt lời nhanh chân đi về phía trước, leo lên tế đàn bạch ngọc, cùng Tiêu Tuyết đứng chung một chỗ.
- Bạch Ma kia ở trong sơn cốc, chư vị đồng đạo bố trí xuống đại trận, để tránh bị nàng chạy trốn...
Đóa đóa tường vân như ong mật tuôn ra, khi đến gần, thình lình chia làm mấy chục đóa, trong mỗi đóa tường vân, đều có một ít đệ tử mặc y phục của các tông môn đạp kiếm bay thấp, vây ở xung quanh sơn cốc, mà những tường vân kia, thì trải rộng chư thiên, ẩn ẩn tiếp cận sơn cốc, rất rõ ràng, những người đến phục ma này tu vi không cạn, từ số lượng tường vân phán đoán, tối thiểu nhất có vượt qua hai mươi Trúc Cơ cảnh, càng làm người ta kinh ngạc là, hư không nơi xa, linh quang lấp lóe, hiển nhiên là có Kim Đan cảnh ẩn tàng tọa trấn.
- Bạch Ma cướp bắt sinh linh luyện đan, tội không thể tha thứ, tu sĩ Tiêu gia ta tới thay trời hành đạo!
Sau khi các tu sĩ bày ra phòng ngự, liền có một thanh âm hùng hồn hét lớn vang lên, lại có ba đóa tường vân hạ xuống, khí cơ kích xạ, vân khí tản ra, lộ ra ba Trúc Cơ cảnh cầm pháp khí, xếp theo hình tam giác, bức về phía sơn cốc, Phương Hành liếc nhìn Tiêu Tuyết, liền biết ba người này chính là tộc nhân của nàng.
Tu sĩ khác đến trảm Ma dương danh cũng tốt, vây động phủ đại ma, mưu đồ tài nguyên trong động phủ cũng tốt, hay trảm yêu trừ ma, vì chúng sinh hiệu lực cũng được, còn không vội nhất thời, nhưng tu sĩ Tiêu gia lại nóng lòng chém giết Bạch Ma.
Bởi vì không phải vạn bất đắc dĩ, bọn họ không muốn để tin tức Bạch Ma là Tiêu Tuyết truyền ra.
Tiêu Tuyết quay đầu liếc nhìn Phương Hành, mặc dù nàng đã chuẩn bị ra tay giết người, nhưng trước đó đã đáp ứng Phương Hành, nghe hắn an bài, bởi vậy vào lúc này liền nhẫn nhịn sát khí, trước xem Phương Hành làm như thế nào.
- Ha ha, xem ta!
Phương Hành cũng không lùi bước, nhìn Tiêu Tuyết cười một tiếng, liền cất bước ra ngoài, đồng thời ngón tay búng một cái, một đạo linh phù bay lên, tản ra linh quang mịt mờ, Phương Hành thì nhìn linh phù hét lớn:
- Chư vị đồng đạo dừng tay... Con mẹ nó, tu sĩ Tiêu gia, các ngươi muốn gì, Bạch Ma đã bị ta thu phục, chẳng lẽ người Tiêu gia các ngươi muốn cướp công lao của ta sao?
Lúc này hắn không có tu vi, thanh âm không cách nào lan xa, nhưng xuyên thấu qua linh phù này, lại xa xa truyền ra ngoài, như xuân lôi rung động, các tu sĩ đều nghe lọt vào tai, tâm tư khẽ giật mình, nhất là tu sĩ Tiêu gia chuẩn bị dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chém giết Tiêu Tuyết, càng cảm thấy chần chờ ngừng khí thế lao tới, chau mày nhìn xuống sơn cốc.
Khó khăn lắm mới gom góp đủ nhân thủ, đến đây vây Bạch Ma, vậy mà bị người đoạt trước sao?
Trong lòng các tu sĩ đồng thời dâng lên ý nghĩ này.
- Ngươi là người phương nào?
Một tu sĩ Tiêu gia chau mày, nhìn Phương Hành, không khách khí quát hỏi.
Một tu sĩ khác trầm ổn hơn một chút, sắc mặt trang nghiêm, hơi chắp tay nói:
- Không biết vị đạo hữu này xưng hô như thế nào, đạo tràng ở đâu?
Mặc dù nhìn qua, Phương Hành tựa hồ không có chút tu vi nào, nhưng bọn hắn không dám khinh thị, dù sao bọn họ đều biết thực lực của Bạch Ma, tuy là Trúc Cơ cảnh, nhưng tu luyện tà pháp, thuật pháp tinh thâm, sợ là Kim Đan bình thường cũng không làm gì được nàng, nếu không các tu sĩ cũng không cần gióng trống khua chiêng đến đây vây quét, người này có thể lặng yên không một tiếng động khống chế nàng, thực lực tất nhiên bất phàm.
Mà Phương Hành sử dụng linh phù, động tác thành thạo, cũng làm cho người không dám thật sự cho rằng hắn là người bình thường.
Dù sao trong giới tu hành, người biết Liễm Tức Thuật rất nhiều, nói không chừng người này chỉ che đậy khí tức mà thôi.
- Ngươi hỏi ta là người như thế nào? Ha ha, nói hù chết ngươi...
Phương Hành cười lạnh, lại không trả lời thẳng, mà nhìn về phía các tu sĩ ở trên không trung chắp tay, cất cao giọng nói:
- Các vị đạo hữu, tại hạ vân du tứ phương, đúng lúc đến đây, lại trong lúc vô tình nghe nói Bạch Ma tàn sát bừa bãi, liền chạy tới sơn cốc phục ma, nhắc tới cũng là vận khí, đúng lúc gặp Bạch Ma tẩu hỏa nhập ma, không cần tốn nhiều sức liền khống chế nàng, cứu đám bách tính bị nàng bắt kia, hiện tại nàng đã thân bất do kỷ, các ngươi không cần khẩn trương, lại đến thương nghị sự tình xử trí Bạch Ma như thế nào đi!
- Tẩu hỏa nhập ma?
Các tu sĩ nghe, trong lòng cũng có một đáp án, lúc đầu bọn họ liền nhìn ra tu sĩ vô danh kia khí tức yếu ớt, không giống như người mang đại tu vi, có chút nghi ngờ hắn là làm sao khống chế Bạch Ma, nghe lời này ngược lại yên tâm, người tu hành ma đạo vốn cực dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, nói không chừng tu sĩ vô danh kia là gặp vận may, nhặt được đại công lao.
Đương nhiên, lời tuy như thế, nhưng các tu sĩ đều không phải tiểu hài tử ba tuổi, mặc dù không có nhìn thấy điểm đáng ngờ, nhưng không có tuỳ tiện triệt hồi đại trận xung quanh sơn cốc, chỉ có rải rác mấy vị thân phận tôn quý đến giữa không trung đối thoại với Phương Hành:
- Làm phiền vị đạo hữu này, Bạch Ma đã bị ngươi khống chế, liền giao ra thẩm vấn đi!
Một vị trưởng lão Tiêu gia nghe vậy nóng vội, quát:
- Ma này bắt giết bách tính, luyện Sinh Linh Đan, thiên địa không dung, còn thẩm vấn cái gì, các vị đạo hữu, trực tiếp chém nàng, ma diệt thần hồn, cho các bách tính bị nàng giết một câu trả lời thỏa đáng!
Mặc dù lời nói nóng vội, nhưng cũng có không ít người gật đầu tán thành.
Các tu sĩ tới đây phục ma, vốn cũng không phải vì thẩm vấn.
Trước khi chạy đến, tin tức Bạch Ma luyện chế Sinh Linh Đan đã có chứng cứ vô cùng xác thực, bọn họ đã quyết định sinh tử bất luận.
- Trực tiếp chém?
Vào lúc này, Phương Hành lại quát lên:
- Con mẹ ngươi bớt nói nhãm đi, nếu có thể chém, chính ta không biết động thủ sao?
- Ngươi...
Tiêu gia trưởng lão bị hắn ơquát mắng, mặt tức giận đỏ bừng, đằng đằng sát khí.
Nếu không phải nắm không rõ nội tình của Phương Hành, nhìn không thấu tu vi, đoán chừng đã trực tiếp động thủ.
Lúc này hắn thật không có coi Phương Hành là một phàm phu tục tử không có tu vi, dù sao người bình thường ở dưới nhiều khí tức Trúc Cơ cảnh áp chế, đoán chừng đã sớm nhũn ra, nói cũng nói không được, quyết không có đảm lượng như vậy.
- Vị đạo hữu này, ngươi nói Bạch Ma không thể trảm là ý gì?
Trong hư không, một lão giả râu bạc hỏi, ánh mắt hơi nghi hoặc.
Mặc dù bọn họ không biết thân phận của Phương Hành, cũng nhìn không thấu tu vi của hắn, bất quá nể tình đối phương xuất thủ khống chế Bạch Ma, nên có mấy phần tôn trọng, nói chuyện cũng không chút kênh kiệu.
Phương Hành chờ chính là câu này, thấy lão đầu đặt câu hỏi, liền hít một hơi, dùng hết khí lực toàn thân nói:
- Bởi vì ta vốn cho rằng nàng là Bạch Ma tội không thể tha, nhưng thời điểm sắp xuất thủ diệt sát nàng, không ngờ nhận ra nàng là ai... Các vị đạo hữu, người này không những không phải tà tu tội không thể xá, ngược lại là đại công thần của Nam Chiêm Bộ Châu ta, Dương lão tiên ở Bắc Thần Sơn từng lập Lăng Vân Phổ, phía trên ghi chép ba mươi sáu người ở thời điểm Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo Thần Châu lập xuống đại công, mà Bạch Ma trong miệng các ngươi, chính là trên Lăng Vân Phổ bài danh thứ sáu đệ tử Đại Tuyết Sơn Tẩy Kiếm Viện Tiêu Tuyết...
Những lời này nói cực nhanh, hơn nữa vừa nói, Phương Hành vừa xoay người qua, nhìn về phía Tiêu Tuyết vái chào thật sâu.
Một màn này quá ngoài dự liệu, ngay cả Tiêu Tuyết cũng ngơ ngẩn.
Ánh mắt nàng có chút cổ quái nhìn Phương Hành:
- Biện pháp của ngươi, là nói ra nội tình của ta?
Đồng thời tâm tư than thở, những lời này, sẽ chỉ làm người Tiêu gia muốn xuất thủ hơn mà thôi...
- Nói hươu nói vượn!
Quả nhiên, nghe được những lời này, ba tu sĩ Tiêu gia đồng thời giận dữ, tế kiếm chém tới.
Vào lúc này, Phương Hành đang đưa lưng về phía bọn họ, nhìn Tiêu Tuyết thở dài, tựa hồ làm như không thấy.
Mép váy của Tiêu Tuyết không gió mà bay, đã có ý xuất thủ, nhưng Phương Hành thấp giọng nói:
- Đừng nhúc nhích!
Tiêu Tuyết ngưng thần, đè nén ngưng tụ linh lực, nhìn ba thanh phi kiếm chém tới.
Ba thanh phi kiếm, sau pháp lực của tu sĩ Trúc Cơ cảnh quán chú, mang lên kình phong đáng sợ, hoàn toàn bao phủ Phương Hành lại.
Trong mắt Tiêu Tuyết, lúc này Phương Hành rõ ràng không có một chút tu vi, lại mặt mày lạnh lùng, tựa hồ căn bản không để ở trong lòng.
Loại cảm giác này, khiến cho nàng có chút ngẩn người.
- Chậm đã!
Quả nhiên, ngay thời điểm ba thanh phi kiếm chém tới, trong các tu sĩ vây quanh, bỗng nhiên có mấy người đồng thời hét lớn, lão tu vừa rồi mở miệng hỏi thăm Phương Hành sắc mặt đại biến, phất ống tay áo, có một nhuyễn tiên đen nhánh bay lên không trung, thuận thế cuốn một cái, đánh ba thanh phi kiếm bay xa, đồng thời gấp giọng hét lớn:
- Không được xuất thủ, vị tiểu hữu này, ngươi nói cái gì?
Khóe miệng Phương Hành mỉm cười, sau đó mặt không đổi sắc quay lại, cất cao giọng nói:
- Ta nói đang chuẩn bị xuất thủ giết nàng, vì dân trừ hại, lại nhận ra được, nàng chính là Nam Chiêm Bộ Châu Tiêu Tuyết lừng lẫy nổi danh trên Lăng Vân Phổ... Ha ha, người trên Lăng Vân Phổ, đều có công lớn với Nam Chiêm Bộ Châu, tại hạ tự nhận không quyết định được vận mệnh của nàng, đành phải chờ các vị tiền bối đến!
- Lăng Vân Phổ...
Lần này các tu sĩ nghe rõ ràng, nhất thời xôn xao.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất