Lược Thiên Ký

Chương 717: Diệt cỏ tận gốc

Chương 717: Diệt cỏ tận gốc

- Các vị đạo hữu, lại nghe lão phu một lời.
Thời điểm các tu sĩ tranh chấp đỏ mắt, lão tu lúc trước trầm lắng mở miệng, tu vi của hắn đã cao, nửa bước Kim Đan, lại đức cao vọng trọng, ngược lại đè ép thanh âm tranh chấp xuống, trầm lắng thở dài nói:
- Lão phu tuyệt đối không nghĩ tới, nổi giận đùng đùng đến đây chém giết Bạch Ma, vì thiên địa trừ hại, gặp phải lại là Tiêu tiên tử trên Lăng Vân Phổ, lão phu trước đa tạ ngươi, ngươi vì Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo lập xuống đại công, lão phu có một hậu bối ở Thần Châu tu hành, coi như ngươi có ân với tộc ta!
Nói xong hắn thi lễ một cái, thái độ rất cung kính.
Đối mặt với lão tu hành lễ, ngay cả Tiêu Tuyết cũng hơi kinh ngạc, thậm chí chân tay luống cuống, há to miệng, lại không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cúi đầu, xem như trả lễ, biểu lộ trên mặt cũng rất phức tạp
Lão tu thở dài, lại nói:
- Nhưng tế luyện Sinh Linh Đan là Thần Ma cấm kỵ, người người có thể tru diệt, thượng cổ thánh hiền đã truyền thừa pháp chỉ, ai cũng không thể nhân nhượng, trong lòng lão phu khó xử, không biết nên lựa chọn như thế nào, thôi, việc này lão phu quyết định không tham gia, vừa rồi Lý đạo hữu nói không sai, chúng ta ở đây, sợ rằng không ai có tư cách quyết định vận mệnh của Tiêu tiên tử, theo ta thấy, hiện tại chỉ có thể trước mời Tiêu tiên tử đi với ta một chuyến, gặp Đại Tuyết Sơn Hồ Cầm lão tiền bối nói câu công đạo, ha ha, cả Nam Chiêm Bộ Châu, chỉ có Đại Tuyết Sơn Hồ Cầm lão tiền bối có tư cách quyết định vận mệnh của Tiêu tiên tử mà thôi.
- Đúng, tìm Hồ Cầm lão tiền bối.
- Chuyện này chỉ có lão tiền bối kia mới có tư cách phán xét đúng sai
Các tu sĩ nhất thời nghị luận ầm ĩ, coi như còn có người lo nghĩ, cũng không dám phản bác.
Ai có tư cách phán xét sinh tử công tội của người trên Lăng Vân Phổ?
Chỉ có Đại Tuyết Sơn Ngũ lão bài danh cao hơn trên Lăng Vân Phổ… Hồ Cầm lão nhân, bây giờ vị này chính là Đại Tuyết Sơn lão tổ, hơn nữa trải qua đại kiếp mười năm trước, tu vi càng tinh thâm, ẩn ẩn có dấu hiệu hóa anh, bây giờ vô luận là danh vọng, đức hạnh hay tu vi, thậm chí quyền lực trong Đại Tuyết Sơn, đều để các tu sĩ tin phục.
Trong không trung ẩn tàng mấy vị Kim Đan cảnh, bọn họ không có tính toán xuất thủ phục ma, chỉ ở chung quanh tọa trấn mà thôi, dù sao vây giết Bạch Ma, một đám Trúc Cơ cảnh là đủ. Mà lúc này, nghe lão tu Trúc Cơ cảnh kia đề nghị, ngay cả bọn họ cũng không dám mở miệng nói cái gì, dù sao đối với Đại Tuyết Sơn Hồ Cầm lão nhân, bọn họ cũng cực kỳ tin phục.
- Ha ha, còn không tính quá kém.
Phương Hành nghe được kết quả này, cũng nhẹ nhàng cười một tiếng, quay đầu nhìn Tiêu Tuyết nói.
Sắc mặt Tiêu Tuyết thống khổ cười một tiếng, tâm tư cũng công nhận kết quả này, lần này nàng không đào tẩu, vốn là định tử chiến. Đã vì báo thù, phát tiết lửa giận, cũng là vì kết thúc tính mạng của mình, có thể nói ngay từ đầu đã lòng mang tử chí, bất quá là người thì có sinh niệm, Phương Hành thuyết phục các tu sĩ, do Hồ Cầm lão nhân đến kết luận vận mệnh của nàng, chưa chắc không phải ẩn giấu một chút hi vọng sống.
Trọng yếu hơn là, sở dĩ nàng rơi vào kết cục bây giờ, là bởi vì mệnh đồ khó khăn trắc trở, sau khi bỏ ra cố gắng vì người khác, lại bị người vứt bỏ, mới lòng như tro nguội, quyết tâm nhập ma đạo. Bây giờ Phương Hành làm, đã cho nàng nhìn thấy trong các tu sĩ, cũng không phải người người đều là loại bạc bẽo, đối với nàng mất hết can đảm mà nói, lần trò chuyện này cũng coi như một chút an ủi, không đến mức tuyệt vọng.
Nhưng thời điểm các tu sĩ đều nhẹ nhàng thở ra, lại nghe trên không trung có tiếng quát vang lên:
- Công là công, tội là tội, há có thể bởi vì đã từng có công mà bỏ qua ma đầu? Quá trò đùa đi? Diệt cỏ tận gốc, lão phu dung không được nàng.
Ầm ầm!
Trên mây, một tia chớp màu đen đáng sợ, không có dấu hiệu nào bổ xuống.
Công kích tới cực kỳ đột ngột, người xuất thủ lại là cao thủ đứng đầu nhất, vậy mà ở trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, ầm ầm... rơi ở vị trí của Phương Hành và Tiêu Tuyết, một loại lực lượng xen lẫn ngang ngược, âm độc, quỷ dị nổ tung, giống như thuỷ triều bao phủ cả Quỷ Yên Cốc.
Trong lúc nhất thời, núi đá lật úp, lực lượng dữ dằn dây dưa, một sơn cốc gần như bị san thành bình địa.
- Ah…
Trong khói lửa cuồn cuộn, một bóng trắng xông phá đá vụn, nghịch thiên mà lên, tóc trắng rối tung, giống như che đậy nửa bầu trời, ma khí sâm nhiên, chính là Tiêu Tuyết, nàng từ phía dưới vọt lên, chuyện thứ nhất là nhìn xuống dưới, thấy phía dưới khói lửa cuồn cuộn, lặng yên không một tiếng động, lại nghĩ tới Phương Hành bây giờ không có chút tu vi nào, chắc hẳn đã không may, hốc mắt không khỏi đỏ lên.
Sau khi bị phế tu vi, tình đời lạnh nhạt, tộc nhân ghét bỏ, sống không bằng chết, Tiêu Tuyết đã tuyệt vọng với thế gian này.
Mà tiểu ma đầu kia, là người thứ nhất từ khi trở về Nam Chiêm Bộ Châu đến nay, nói muốn "che chở" mình, hơn nữa thật thay mình suy tính.
Nhưng hôm nay, vậy mà chết đột ngột như thế, không có dấu hiệu nào
Một loại cảm giác băng lãnh tuyệt vọng từ đáy lòng Tiêu Tuyết bay lên, như lửa thiêu đốt lấy tinh thần nàng.
- Ta muốn mạng của các ngươi!
Ở dưới lửa giận thôi động, ma khí trên người Tiêu Tuyết tăng vọt, ngay cả âm thanh cũng trở nên khàn khàn đáng sợ, tóc bạc không gió mà bay, tựa như vô số phi kiếm, điên cuồng nghịch thiên, phóng về phía phương vị người vừa rồi xuất thủ.
- A? Không phải đã bị khống chế rồi sao?
Trong hư không truyền đến thanh âm kinh ngạc, sau đó cười lạnh nói:
- Không sao, phí chút sự tình mà thôi!
Theo tiếng nói của hắn rơi xuống, trong mây có ba bóng đen xông ra, thi triển thuật pháp ngăn Tiêu Tuyết lại.
Một trận đại chiến không có dấu hiệu nào triển khai, hư không hóa thành chiến trường.
- Người nào?
- Người nào lớn mật như thế, dám mạo muội xuất thủ?
- Làm sao trực tiếp hạ sát thủ, không phải nói muốn đưa tới chỗ Hồ Cầm lão tiền bối sao?
Trong sân cũng loạn lên, vô số người quát lớn, trợn mắt nhìn qua.
Biến cố này nằm ngoài các tu sĩ dự kiến, đối với tu sĩ ngang ngược xuất thủ kia, trong lòng đều bất mãn.
Lúc này thậm chí đã chuẩn bị xuất thủ, muốn cứu Tiêu Tuyết.
- Là lão phu ra tay!
Trong tiếng ồn ào, một thanh âm lạnh lùng vang lên, chấn nhiếp tất cả bạo động xuống.
Các tu sĩ nguyên bản tức giận, nhưng khi nhìn thấy tu sĩ này, trong lòng lại đồng thời run lên, trầm mặc xuống, ngay cả người không biết thân phận đối phương, cũng bị người ở bên cạnh gắt gao đè lại, không còn dám mở miệng lung tung, chỉ thấy trên không trung, một tu sĩ người mặc áo choàng màu vàng nhạt chắp tay đứng trên không trung, râu trắng bồng bềnh, thần sắc lãnh ngạo, sau lưng hắn, đám mây bốc lên, lộ ra hai tu sĩ Kim Đan cảnh mặc pháp bào màu đen, khí tức trên người cực kỳ quỷ dị, bộ dáng cũng khác biệt người thường, tai cáo miệng ưng, lại là huyết mạch Yêu Man.
- Hoàng Phủ gia…
- Là người của Hoàng Phủ gia?
- Ta làm sao chưa nghe nói qua, Hoàng Phủ gia cũng tới Tru Ma?
Cho dù nộ khí mạnh hơn, cũng bị thân phận của đối phương hù sợ, các tu sĩ nhất thời câm như hến.
Mà lão giả kia, sau khi xuất thủ thì trên mặt mang theo nụ cười lạnh lùng nhìn các tu sĩ, trầm giọng nói:
- Thật hồ nháo, đến Tru Ma cũng luận công tội? Cái gì vì Nam Chiêm Bộ Châu lập xuống đại công, chẳng lẽ trước đó làm qua chuyện tốt, thì có thể tùy ý đồ thán sinh linh sao? Hoàng Phủ gia ta vì thiên địa lập tâm, tuân theo pháp chỉ của cổ thánh, Ma này đã chạm Thần Ma cấm kỵ, quyết không để nàng sống trên đời, theo lão phu xem ra, các ngươi ở thời điểm trảm Ma sinh lòng do dự, suy đi nghĩ lại, cũng đã rơi vào ma đạo!
- Này…
Các tu sĩ bị Hoàng Phủ gia quát tháo, nhất thời đều giữ im lặng.
Dù có người cảm thấy Hoàng Phủ gia làm không ổn, nhưng lúc này cũng không dám mở miệng bác bỏ.
Dù sao Nam Chiêm Bộ Châu ẩn hoàng Hoàng Phủ gia sao có thể bình thường?
Dù bây giờ Đại Tuyết Sơn đã lập đạo ở Thần Châu, Hoàng Phủ gia bị cản tay rất nhiều, nhưng vẫn là đệ nhất thế gia của Nam Chiêm Bộ Châu.
Các tu sĩ khác xuất thủ lung tung, không thể nghi ngờ sẽ khiến nhiều người tức giận, nhưng tu sĩ Hoàng Phủ gia xuất thủ, lại cho người ta một loại cảm giác thiên kinh địa nghĩa.
Trong hư không hỗn loạn, Tiêu Tuyết ác chiến với ba người hầu của Hoàng Phủ gia, trong lúc nhất thời vậy mà lực lượng ngang nhau, dù như thế cũng đủ để cho người kinh ngạc, một là ba người hầu kia đều là Kim Đan sơ cảnh, đối với Hoàng Phủ gia mà nói, lại chỉ là hạ nhân, có thể thấy được Hoàng Phủ gia nội tình thâm hậu, không hổ là Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất thế gia.
Thứ hai, bây giờ khí tức của Tiêu Tuyết ngoại phóng, chỉ có Trúc Cơ đỉnh phong, nhưng nàng múa tóc làm kiếm, ma khí sâm nhiên, thình lình cùng ba Kim Đan đấu bất phân thắng bại, không khỏi làm người cảm thán, thiên tài kiếm tu trên Lăng Vân Phổ, bây giờ nhập ma đạo, tựa hồ thực lực không chỉ không hạ xuống, ngược lại còn mạnh hơn
Nếu thật bị nàng dùng Ma nhập đạo, kết Kim Đan, thực lực kia sẽ khủng bố đến mức nào?
Bất quá tựa hồ tình trạng của nàng rất không ổn định, đấu đến trăm chiêu, ma khí mờ mờ ảo ảo trôi đi, dần dần bị áp chế ở hạ phong, dù nàng nổi giận đùng đùng, có ý liều mạng, nhưng thủy chung bị ba người hầu áp chế, ngay cả trước người lão giả Hoàng Phủ gia ba mươi trượng cũng không tiếp cận được, chỉ có thể không ngừng hô quát, thần trí giống như mê thất.
Xuất thủ như vậy, mặc dù hung ác điên cuồng, lại khó tránh khỏi sơ hở trăm chỗ, trên khí thế ẩn ẩn chống đỡ được, nhưng trên thuật pháp lại hỗn loạn không chịu nổi, rất nhanh liền bị ba người hầu bắt lấy cơ hội, độc ác xuất thủ.
- Bành!
Một người hầu tế lên gậy sắt, từ phía sau lưng đánh tới, Tiêu Tuyết miệng phun máu tươi, thân hình bay tới trước.
Nhưng rất nhanh nạng lại vọt lên, tóc trắng phất phới, vẫn phóng về phía lão tu sĩ của Hoàng Phủ gia.
- Rắc rắc rắc…
Có một người hầu thi triển lôi pháp, lần nữa đánh nàng rớt xuống không trung.
Tiêu Tuyết gào thét, lần nữa xông lên.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất