Chương 716: Nam Chiêm Bộ Châu truyền kỳ
Trong mười năm này, nổi danh nhất Nam Chiêm Bộ Châu là cái gì?
Không phải môn nào phái nào, ra dạng thiên kiêu gì, cũng không phải trưởng lão nhà ai tấn thăng thành Kim Đan.
Mà là Lăng Vân Phổ!
Mười năm trước, Đại Tuyết Sơn Ngũ lão tới Thần Châu, thương nghị sự tình Nam Chiêm Bộ Châu lập đạo, dù các tu sĩ ngu muội, cũng biết việc này ý nghĩa trọng đại, về sau mặc dù nhiều chuyện có khó khăn trắc trở, nhưng Nam Chiêm Bộ Châu lấy Đại Tuyết Sơn dẫn đầu, cuối cùng vẫn đứng vững gót chân ở Thần Châu Bắc Vực, trở thành thánh địa tu hành của tiểu bối Nam Chiêm Bộ Châu, càng được người ca tụng là chỗ khí vận tụ tập của Nam Chiêm Bộ Châu, mờ mờ ảo ảo chiếm cứ đại nghĩa, bây giờ ở Thần Châu, từ trình độ nào đó, Đại Tuyết Sơn chính là đạo thống của Nam Chiêm Bộ Châu.
Vì vậy có một lão tu sĩ đức cao vọng trọng ở Bắc Thần Sơn, vung huyết làm mực, viết xuống ba mươi sáu người lập xuống đại công, để người đời sau nhớ kỹ ân đức của ba mươi sáu người này, trong đó dùng Đại Tuyết Sơn Ngũ lão cầm đầu, đằng sau là chư vị tiểu bối của Nam Chiêm Bộ Châu vì sự tình lập đạo bỏ ra cố gắng thậm chí tính mệnh, Nam Cương quỷ quốc Lệ Hồng Y, Tây Mạc Vương Quỳnh, thậm chí Băng Âm Cung Diệp Cô Âm… thình lình đều lên bảng, mà bài danh càng gần phía trước, tiểu bối đệ nhất nhân trên Lăng Vân Phổ, chính là Tiêu Tuyết lúc trước tới Thần Châu, vì tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu không bị ức hiếp, mà cầm kiếm xuất thủ, kết quả bị Khổ Hải Vân gia phế bỏ tu vi, mặc dù công lao của nàng không hiện, nhưng lại được các tiểu bối của Nam Chiêm Bộ Châu tôn sùng, xếp ở thứ sáu.
Ba mươi sáu người đó, mỗi người đều trở thành nhân vật truyền kỳ của Nam Chiêm Bộ Châu bây giờ, được người tôn sùng, tán thưởng, thậm chí được một số nhạc công soạn thành nhạc, được tiên sinh kể chuyện viết thành cố sự, lưu truyền thế gian, trở thành nhân vật nổi tiếng, mà gia tộc và tông môn ở sau lưng những người này, đều bởi vậy mà thu được khen ngợi và lợi ích cực lớn, thân phận tôn sùng...
Trong ba mươi sáu người, đại bộ phận đã tử vong, những còn người sống, đối với Nam Chiêm Bộ Châu mà nói là truyền kỳ!
Các tu sĩ đều biết, Tiêu Tuyết chưa chết, nhưng thế nhân truyền ngôn sau khi Tiêu Tuyết bị phế đã mất tích, không rõ sống chết, hơn mười năm không có người nghe qua tin tức của nàng, ai có thể nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy nàng?
- Tiêu đại trưởng lão. Việc này... là thật?
Sau khi lão tu chấn kinh, lập tức quay đầu nhìn Tiêu gia trưởng lão quát hỏi.
Nếu muốn phân rõ thân phận thật giả của Tiêu Tuyết, hỏi người Tiêu gia tự nhiên thích hợp nhất.
- Con mẹ nó, sao lại thành như thế này?
Trong ánh mắt kinh ngạc của các tu sĩ, ba trưởng lão Tiêu gia âm thầm cắn răng, cực kỳ tức giận.
Ba vị trưởng lão Tiêu gia đã cực hận Phương Hành, một câu liền để trong lòng bọn hắn đại loạn.
Vội vã chạy tới xuất thủ là vì cái gì, không phải là vì che giấu chuyện này sao?
Đối với Tiêu gia mà nói, trong mười năm này phát sinh sự tình thực ra ngoài ý định, lúc mới đầu, Tiêu Tuyết bái nhập Thần Châu, tiền đồ vô lượng, Tiêu gia tự nhiên coi như Thần Nữ, thân phận chí cao vô thượng, nhưng không lâu lắm, nàng lại thất vọng quay về, tu vi phế sạch, người Tiêu gia đau lòng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lãng phí nhiều tài nguyên gia tộc như vậy, lại hủy đi tiền đồ của mình, bởi vậy giam lỏng nàng. Thậm chí muốn nàng thành con rối nối dõi tông đường, hi vọng nàng có thể sinh ra một đệ tử huyết mạch cao quý, khôi phục vinh quang cho Tiêu gia.
Nhưng nàng lại chạy mất, tự nhiên dẫn tới người Tiêu gia giận dữ, phái ra nhân thủ đuổi bắt.
Nhưng thế cục phát triển, ngay cả người Tiêu gia cũng không ngờ được, Nam Chiêm Bộ Châu cuối cùng vẫn lấy Đại Tuyết Sơn làm chủ, thành công lập đạo ở Thần Châu, lúc đầu Tiêu Tuyết bị bọn họ cho rằng đã là phế nhân, lại trèo lên Lăng Vân Phổ, mang đến cho Tiêu gia vinh quang vô tận, thậm chí để đệ tử Tiêu gia có trực tiếp tiến về Thần Châu tu hành mà không cần khảo hạch, xem như vui mừng ngoài dự liệu.
Đến lúc này, người Tiêu gia tự nhiên không dám bắt Tiêu Tuyết về nối dõi tông đường nữa, mà tăng thêm rất nhiều nhân thủ, chỉ muốn đón Tiêu Tuyết về nhà, coi như tổ tông cung phụng, chỉ cần nàng còn sống một ngày, vinh quang của Tiêu gia sẽ không biến mất
Nhưng bọn hắn không nghĩ tới, lần này thật tìm được Tiêu Tuyết, nhưng lúc này Tiêu Tuyết đã nhập ma đạo, tế luyện Sinh Linh Đan, trưởng lão Tiêu gia vừa ngoài ý muốn, lại vừa khủng hoảng, đau khổ khẩn cầu Tiêu Tuyết từ bỏ luyện chế Sinh Linh Đan, thừa dịp sự tình còn chưa ai phát hiện, nhanh chóng cùng bọn hắn trở về Tiêu gia tránh họa, nhưng lại bị Tiêu Tuyết đã tuyệt vọng với gia tộc cự tuyệt.
Mấy trưởng lão kia muốn mạnh mẽ mang Tiêu Tuyết về, lại bị nàng đả thương, ôm hận quay về, sau khi bẩm báo gia tộc, cả gia tộc đều kinh hãi, Thần Nữ lúc trước, công thần trên Lăng Vân Phổ, bây giờ lại thành tà ma tế luyện Sinh Linh Đan, đây là tin tức nghe rợn tóc gáy cỡ nào, người Tiêu gia ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng lúc này sự tình Bạch Ma làm hại đã truyền ra, bọn họ thúc thủ vô sách, chỉ có thể vội vã định ra hai sách lược, sau đó gia nhập trong liên minh phục ma...
Hai sách lược kia, một là trực tiếp chém giết Bạch Ma, để Tiêu Tuyết mất tích tiếp tục mất tích.
Hai là lúc tin tức không che giấu được, không tiếc làm ra thái độ quân pháp bất vị thân, để tránh gia tộc bị Tiêu Tuyết liên lụy.
Vào lúc này, ba vị trưởng lão Tiêu gia thấy tình thế chuyển tiếp đột ngột, đã kiềm chế không được, dù phủ nhận chỉ sợ cũng vu sự vô bổ, trong lòng như có lửa đốt liếc nhau một cái, âm thầm hạ quyết định, do Tiêu gia trưởng lão lớn tuổi nhất mở miệng, sắc mặt nặng nề nói:
- Các vị đạo hữu, Tiêu gia ta gia môn bất hạnh...
- Gia môn bất hạnh con mẹ ngươi, nếu không phải các ngươi thấy Tiêu tiên tử không còn tu vi, liền đánh mắng, ức hiếp cay nghiệt nàng, Tiêu tiên tử sẽ cùng đường tu luyện tà pháp sao? Người Tiêu gia, có bản lĩnh các ngươi ở ngay trước mặt các tu sĩ, đáp tiểu gia một câu, sau khi nàng ở Thần Châu vì Nam Chiêm Bộ Châu ta lập xuống đại công, về đến nhà, bị các ngươi đối xử như thế sao?
Căn bản không chờ Tiêu gia trưởng lão nói tiếp, Phương Hành đã bước lên một bước, cao giọng hét lớn.
- Đối đãi em gái ngươi, sự tình Tiêu gia ta cần ngươi để ý tới sao...
Trong lòng ba vị trưởng lão Tiêu gia đồng thời hét lớn, thật sự là hận thấu Phương Hành.
Đối với việc này, bọn họ thật không dám nói ra, phải biết trong mười năm này, Tiêu gia mượn công lao của Tiêu Tuyết, đã đưa bốn năm đệ tử ưu tú tiến về Thần Châu, hơn nữa theo thư truyền về, mấy đệ tử trong tộc đến Thần Châu, bởi vì sự tình Tiêu Tuyết, nên rất được coi trọng. Nếu như sự tình Tiêu gia đối xử với Tiêu Tuyết lộ ra, không nói vinh quang Tiêu gia tiêu tán, chỉ sợ tình cảnh của mấy đệ tử ở Thần Châu cũng sẽ đại biến...
- Nàng thật là Tiêu Tuyết tiên tử?
- Lăng Vân Phổ tiểu bối đệ nhất nhân...
- Không phải nghe nói mất tích sao? Tại sao lại gặp được ở chỗ này, còn hóa thành Bạch Ma...
Trong khe hở này, đã có vô số tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Tuyết.
Các tu sĩ không phải người ngu, tự nhiên từ lời Phương Hành nói và sắc mặt người Tiêu gia đã đoán được thật giả, nhất thời vừa kinh vừa sợ.
Mà người Tiêu gia thì càng cảm giác tình thế phức tạp, dưới tình thế cấp bách, lẫn nhau trao đổi ánh mắt, truyền thần niệm cho các tu sĩ giao hảo với mình, phân phó bọn hắn tranh thủ thời gian cãi lại, loại tình huống này, người Tiêu gia không mở miệng là lựa chọn tốt nhất.
- Mặc kệ Bạch Ma là người phương nào, nàng làm sự tình thiên địa bất dung, tế luyện Sinh Linh Đan lại là thật, trước kia Tiêu gia đại nghĩa vô tư, bồi dưỡng được hậu bối vì Nam Chiêm Bộ Châu lập xuống đại công, bây giờ cũng vì thiên địa thương sinh lập mệnh, quyết ý quân pháp bất vị thân. Quả thực để cho người ta khâm phục, chư vị đồng đạo, ngay cả người Tiêu gia cũng làm như vậy… chúng ta còn muốn cho yêu ma tế luyện Sinh Linh Đan sống sót sao?
Trong các tu sĩ, một tiếng bạo hống vang lên, lập tức đưa tới một mảnh đồng ý.
Mặc dù các tu sĩ cảm thấy chấn kinh, bất quá tế luyện Sinh Linh Đan lại là sự thật!
- Tế luyện Sinh Linh Đan là cấm kỵ, thiên địa bất dung, vô luận là ai, chạm vào tất sát!
- Năm đó trên Trảm Tiên Thai, các chân tiên chết thảm chẳng lẽ không có công lao sao? Tế luyện Sinh Linh Đan tất sát!
- Công tích của Tiêu cô nương, chúng ta khắc trong tâm khảm. Nhưng nàng xác thực xúc phạm cấm kỵ!
Trong lúc nhất thời, các loại thanh âm đều vang lên, tiếng la giết càng nhiều hơn một chút.
Ngay cả lão tu vừa rồi ngăn trở Tiêu gia xuất thủ, cũng nhíu mày, nhất thời không có mở miệng.
Trong tiếng hét vang, ánh mắt Phương Hành lạnh dần, hai tay giấu trong tay áo, ánh mắt đạm mạc như kiếm.
- Ha ha, mặc dù ta còn không biết vì sao ngươi làm như thế, nhưng ngươi muốn dùng chuyện này tới cứu ta, tính sai rồi!
Tiêu Tuyết nhìn Phương Hành nhẹ nhàng cười nói:
- Bất quá vẫn phải cám ơn ngươi!
Thời điểm nàng nói, sắc mặt lạnh nhạt, đã làm tốt chuẩn bị tử chiến.
Phương Hành nghe vậy, ánh mắt lại cổ quái quay đầu nhìn nàng một cái, nói:
- Ta không phải cứu ngươi...
Tiêu Tuyết giật mình, lại thấy Phương Hành nhàn nhạt nhìn về phía các tu sĩ chung quanh, thấp giọng nói:
- Ta là cứu bọn họ!
- Chư vị, nghe Lý mỗ một lời!
Thời điểm tiếng la giết vang vọng chân trời, bỗng nhiên có một tiếng bạo hống, lại có một tu sĩ trẻ tuổi vóc người cường tráng đứng ra, lớn tiếng nói:
- Lý mỗ tự nghĩ không phải người tốt, bước lên con đường tu hành, cũng là một người trục lợi, bất quá Lý mỗ còn chưa mất tia lương tâm cuối cùng, Tiêu cô nương hóa thân Bạch Ma, xúc phạm cấm kỵ là thật, nhưng nàng vì Nam Chiêm Bộ Châu lập xuống đại công, công lao cũng là thật, ở trên Lăng Vân Phổ rõ ràng viết... Đã có công, cũng có tội, xem như công tội không thể dung hòa, nhưng cũng không phải thân phận như Lý mỗ có thể phán xét, nói câu không dễ nghe, chư vị ở đây, ai có tư cách phán xét nàng?
Hắn nói giống như đại chùy, ép xuống tất cả thanh âm, nhất thời không người mở miệng.
Cho dù là người hô trảm yêu trừ ma hung nhất, vào lúc này cũng ngậm miệng lại.
Không sai, người ta là công thần trên Lăng Vân Phổ, ở đây ai cũng được hưởng lợi, ai có tư cách phán xét công tội sinh tử của nàng?
- Theo ta thấy, nếu Tiêu tiên tử lập xuống đại thệ không luyện Sinh Linh Đan nữa, liền bỏ qua nàng đi...
- Không thể, nếu như buông tha, những bách tính chết oan kia, ai làm chủ thay bọn họ?
- Công tội không thể dung hòa, nàng có công, chúng ta cảm tạ nàng, nhưng nàng có tội, thì tuyệt đối không thể nhân nhượng!
Trầm mặc một lát, trong sân lại tranh luận rùm beng, thậm chí càng mãnh liệt hơn.