Chương 725: Hoàng Phủ gia diệt
Thiên địa biến sắc, nước hồ ngập trời.
Ba thạch sư tọa trấn Hắc Thủy Hồ, hoặc nói là khóa lại ngàn vạn yêu linh trong Hắc Thủy Hồ, vậy mà trong chớp mắt bị Phương Hành liên tiếp chém ba con, ánh mắt Hoàng Phủ Kính Đoan đã biến sắc, tràn đầy chấn kinh, càng nhiều hơn chính là không tin...
Dù tận mắt thấy, hắn cũng không muốn tin tưởng, làm sao có thể, Hoàng Phủ gia từ tiên tổ lưu lại tâm pháp bày ra Tứ Phương Sư Cấm, danh xưng cấm thuật vĩnh hằng, làm sao có thể bị tiểu ma đầu dễ dàng trảm phá như thế?
Cần phải biết, trên mỗi một thạch sư đều có 99 cấm chế pháp nhãn nhìn không ra, dù lực lượng nhục thân của tiểu ma đầu mạnh nữa, cũng không có khả năng dễ dàng chém vỡ thạch sư như thế, 99 đạo cấm chế kia đủ để hóa giải lực lượng của hắn, trừ khi cực kỳ thấu hiểu Tứ Phương Sư Cấm, phức tạp biến hóa vô tận, tránh né tất cả, sau đó mỗi một đao đều trảm ở địa phương yếu ớt nhất của thạch sư, vỡ nát đại cấm, nếu không lực lượng mạnh hơn cũng chỉ tốn công vô ích.
Mà bây giờ, thân hình của tiểu ma đầu như quỷ, điên cuồng giống như Ma, đao kiếm phách trảm, sư tử đá ứng thanh vỡ nát...
Hắn là làm sao biết được?
Chẳng lẽ hắn là một cấm thuật đại sư, liếc phá nhược điểm của thạch sư sao?
Hoàng Phủ Kính Đoan bị một màn kinh người kia dọa đạo tâm cơ hồ muốn dao động.
Bây giờ bốn thạch sư đã phá vỡ ba tòa, cũng đại biểu cho đại bộ phận cấm chế trên Hắc Thủy Hồ đã mở, tựa như trường đê ngàn dặm bị phá một đoạn, một khi xu thế triều cường tuôn ra hình thành, thì không còn cách nào tuỳ tiện áp chế, yêu linh trong Hắc Thủy Hồ cảm thấy sức ép giảm bớt, đều điên cuồng tê rống, liều mạng từ trong lỗ hổng lao ra.
Oanh! Oanh! Oanh!
Ba kỳ cảnh như núi lửa phun trào xuất hiện. trong Hắc Thủy Hồ, ba cột nước kinh người xông thẳng lên, biến ảo vô số yêu vân.
Ở dưới loại quái lực kinh khủng này, thạch sư thứ tư không cần Phương Hành đi chém, cũng đã bị yêu linh dưới Hắc Thủy Hồ điên cuồng trùng kích vỡ nát, lại một cột nước kinh người phóng lên trời, như một cây nấm nở ra, ô lớn bao phủ ở trên không trung Hoàng Phủ gia, tầng tầng ma ý trùng thiên, hóa thành ma vân.
Theo ma vân tản ra, trên hồ yêu vân trận trận, vô số yêu linh kêu la hò hét, thủy triều màu đen từ đáy hồ vọt lên, lăn lăn lộn lộn cuốn về bốn phương, như vô cùng vô tận.
Yêu linh bị trấn áp ba ngàn năm vừa được tự do, lập tức bị bản năng điều khiển, đánh giết người sống, hấp thu huyết nhục, bổ khuyết ba ngàn năm nay trống rỗng. Cũng phát tiết hận ý góp nhặt ba ngàn năm, một phương tiên cảnh này, hóa thành U Minh Địa Ngục.
Hoàng Phủ tổ địa, vô luận tu vi mạnh yếu, tuổi tác lớn nhỏ, phụ nữ trẻ em già yếu, đều trở thành con mồi của những yêu linh này.
Kêu khóc, giãy dụa, gầm thét, kêu thảm...
Thiên hôn địa ám, yêu linh trải rộng khắp nơi, Địa Ngục chân chính cũng không gì hơn cái này!
- Ba ngàn năm căn cơ... Hủy ở trong tay ngươi, ta... ta...
Trên mặt Hoàng Phủ Kính Đoan hiện ra bi thống, hắn cơ hồ là mang theo một loại tuyệt vọng, nhìn về phía Phương Hành rống to. Tựa như muốn tiến lên chém Phương Hành thành muôn mảnh, nhưng cuối cùng không thể lao ra, cắn răng chống lên phá diệt thần lực, thân hình chớp động, tựa như muốn vọt xuống Hắc Thủy Hồ lấy vật nào đó, bất quá vừa nhìn thấy yêu linh lăn lộn trong hồ, lại nhất thời cảm giác tê cả da đầu, nghĩ thầm đồ vật kia cũng không cần, đào mệnh gấp rút, cắn răng xách Vạn Linh Kỳ, phóng ra bên ngoài, đối với tộc nhân chung quanh chịu khổ đồ sát, hắn thình lình lựa chọn không nhìn, không chịu lưu thêm một khắc.
Trong lòng hắn rõ ràng, lúc này Hoàng Phủ gia tộc đã xong.
Ngàn vạn yêu linh tàn sát bừa bãi, không có người có thể ngăn cản tình thế này.
Nếu năm vị Nguyên Anh của Hoàng Phủ gia đều ở tộc địa, như vậy năm người bọn họ liên thủ, ở dưới Hoàng Phủ Thần Thông suất lĩnh, còn có thể phong cấm ngàn vạn yêu linh, nhưng chỉ còn lại mình hắn, thôi được rồi, nếu bị một đám yêu linh vây lên, dù hắn là Nguyên Anh cảnh, cũng chỉ có kết cục bị yêu linh phân thân phệ hồn, nhất định phải thừa dịp oán khí trên người ngàn vạn yêu linh hóa thành ma vân chưa bao phủ tất cả hư không đào tẩu, bằng không mà nói, nơi đây chính là Hoàng Tuyền, chính là U Minh, trốn cũng không thoát.
- Lão tổ cứu ta...
- Tổ gia gia cứu mạng...
- Tổ gia gia đừng bỏ chúng ta ah...
Phía dưới, yêu linh tàn sát bừa bãi Hoàng Phủ tổ địa, từng tiếng kêu khóc thê lương vang tận mây xanh.
Có huyền tôn mà hắn thương yêu nhất bị Ma Lang yêu linh ngậm trong miệng, kêu khóc giãy dụa, gọi hắn cứu mạng, cũng có thiên tài tiểu bối trong tộc nở rộ vầng sáng loá mắt, một bên liều mạng chống cự bốn năm yêu linh cường đại công kích, một bên hô to, lúc này cả người là thương, sắp bị yêu linh thôn phệ, cũng có đạo lữ bồi bạn hắn nhiều năm, vung vẩy long đầu trượng tử chiến...
Từng tiếng kêu khóc làm người rơi lệ, Hoàng Phủ Kính Đoan đạo tâm kiên định như sắt, lúc này cũng đã không nhịn được mắt hổ rưng rưng, thậm chí không đành lòng nhìn, tay hắn đang run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn ngoan tâm, thừa dịp ma vân còn chưa che đầy cả hư không, phi độn rời đi.
- Tiểu ma đầu, ngươi quá ác, ngươi quá ác, ngươi là muốn thừa dịp bốn vị lão tổ của Hoàng Phủ gia ta không có mặt, đến đoạn căn cơ của Hoàng Phủ gia ta ah... Bây giờ cấm chế của Hắc Thủy Hồ toàn bộ triển khai, tổ địa của Hoàng Phủ gia ta đã xong, ngươi cũng sẽ chết ở chỗ này, nhưng sẽ không nhẹ nhõm như thế, đại thù này vạn năm cũng không thể ma diệt, sư trưởng, tộc nhân, thân bằng quyến thuộc của ngươi, đều bởi vì ngươi làm mà bị tàn sát, ta sẽ không để cho ngươi chết sạch sẽ như thế, ta muốn ngươi ở dưới Cửu U, ngày đêm kêu khóc, hối hận vì hành động của mình hôm nay...
Hoàng Phủ Kính Đoan hoảng loạn đào tẩu, thanh âm giống như khóc giống như cười, từ trên hư không thê lương truyền tới.
- Ha ha, ngươi coi bằng hữu của ta là rau cải?
Nghe Hoàng Phủ Kính Đoan nói, sắc mặt Phương Hành tái nhợt, lại ráng chống đỡ cười nói:
- Bọn họ sẽ giúp ta diệt đi tộc nhân Hoàng Phủ gia còn lại!
Nói xong, hắn mượn chút lực lượng sau cùng, chống lên kiếm vực, nỗ lực vọt xuống dưới.
Bây giờ, theo ngàn vạn yêu linh thoát khốn, trong Hắc Thủy Hồ cũng gần như khô cạn, lộ ra một đại lao ở dưới đáy hồ, Phương Hành đã sớm nghe Hoàng Phủ Đạo Tử nói qua, này chính là đại lao sâm nghiêm nhất của Hoàng Phủ gia, nếu Tiêu Tuyết bị bắt, tám chín phần mười sẽ bị nhốt ở trong này, hắn vọt xuống, đao kiếm cùng trảm, cánh của huyền thiết bị phá, cúi đầu quan sát.
Oanh!
Một đạo ma khí từ trong song sắt mà hắn phá vỡ bay lên, thăm thẳm đáng sợ, giống như khói độc ở Địa Ngục.
Ma khí tản đi, hắn nhìn thấy phía dưới đứng trên dưới một trăm cột đá, trên mỗi một trụ đá, đều khóa lại từng tu sĩ thân hình khô gầy, có đã hóa thành xương khô, có thì da bọc xương, không rõ sống chết, những người này đều là tu sĩ đắc tội Hoàng Phủ gia, bị bọn họ trấn áp ở dưới Hắc Thủy Hồ, không biết đã bao nhiêu năm, hơn nữa ở cột đá chính giữa, Tiêu Tuyết áo trắng tóc trắng thân nhiễm ma khí, cái đầu rủ xuống, trên người cột tầng tầng xích sắt, đã nhìn không ra sống chết, khí tức suy yếu đáng sợ.
- Tiêu sư tỷ, ngủ đủ chưa?
Phương Hành cười ha ha, bay tới trước cột đá, vung đao kiếm chặt đứt xích sắt, ôm lấy Tiêu Tuyết.
Thân hình Tiêu Tuyết khô tàn, cật lực mở mắt, thấy được khuôn mặt tươi cười của Phương Hành.
- Ngươi thật tới?
Tiêu Tuyết tiếng như muỗi vằn, trầm thấp mở miệng, tựa hồ có chút ngoài ý muốn.
Phương Hành cười hì hì:
- Ta nói phải che chở ngươi, đại lão gia nói chuyện còn có thể không giữ lời?
Biểu lộ của Tiêu Tuyết giống như khóc giống như cười, hốc mắt đỏ lên, hơi thở mong manh:
- Ta biết, ta biết, ngươi là người có thể... có thể tin!
- Đó là đương nhiên, bản lãnh của tiểu gia ta rất lớn...
Phương Hành cười ha ha, thân hình xoay chuyển, chặt đứt tất cả xích sắt trên trụ đá chung quanh, sau đó ôm Tiêu Tuyết, thân hình phóng lên trời, bây giờ kinh mạch trong cơ thể hắn cơ hồ đứt đoạn, Huyết Liên Hoa khóa lại đại lượng pháp lực cũng biến mất, nói cách khác, hắn chỉ còn lại một hơi cuối cùng, mà hắn thì mượn một hơi cuối cùng này, ôm Tiêu Tuyết đạp không mà lên, thẳng đón ma vân.
- Không đơn thuần là cứu ngươi, ta còn tìm được biện pháp để ngươi khôi phục tu vi...
Trong quá trình đạp không mà lên, Phương Hành cúi đầu nhìn Tiêu Tuyết, cười hì hì, truyền vào thức hải của Tiêu Tuyết một đạo thần niệm:
- Đạo pháp quyết này là từ trong thần quyết trấn tộc của Hoàng Phủ gia ngộ ra, còn chưa kịp đặt tên, lĩnh hội cũng không đủ thấu triệt, bất quá hẳn có thể ở trong phá diệt suy diễn ra một đường sinh cơ, ta đã không còn thời gian, phải xem chính ngươi có thể hiểu thấu đáo hay không rồi!
Tiêu Tuyết được truyền thần quyết, ánh mắt ảm đạm dần dần có chút hào quang.
- Ai, đừng ăn người nữa, rất buồn nôn...
Phương Hành lại dặn dò một câu, lúc này đã ba lên vài ngàn trượng, đỉnh đầu chính là ma vân kinh khủng, lúc này tầng tầng ma vân đã hội tụ ở trên đỉnh đầu, chỉ kém một tia liền che đầy tất cả hư không, Phương Hành thì vận chuyển tất cả linh lực còn lại, hai tay chấn động, ném Tiêu Tuyết ra ngoài, mình thì lực lượng tiêu tán, thân hình rơi xuống.
- Phương sư đệ, ngươi làm cái gì?
Tiêu Tuyết kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn xuống.
Lúc này hư không đã có không biết bao nhiêu yêu linh lao đến, bao quanh Phương Hành.
- Phương sư đệ...
Thanh âm của Tiêu Tuyết tê tâm liệt phế, thân hình đã không tự chủ được bay ra ngoài ma vân, ánh nắng phía sau vẩy đến, váy trắng như tuyết.
- Vội vàng đi đầu thai, lần sau trò chuyện tiếp...
Phương Hành thì dần dần chìm vào hắc ám, trên người đã không biết bao phủ bao nhiêu yêu linh, ngang ngược lôi kéo huyết nhục, Phương Hành giống như không cảm giác được một chút đau đớn, trong miệng nói thầm, đổi một tư thế thoải mái, vừa móc lỗ mũi vừa nhìn Tiêu Tuyết khoát tay, nói xong lời kia, cũng ung dung thở dài, tựa hồ vì hành vi của mình mà cảm thấy không thể tưởng tượng được.
- Con mẹ nó, trước khi ta chết vậy mà làm chuyện tốt một lần?
Một bên than thở, một bên nhìn các yêu linh nói thầm.
Bất quá đám yêu linh mặc kệ hắn, cắn vào trong đũng quần, Phương Hành bị hù khẽ run rẩy, nhấc chân đạp bay nó, lớn tiếng mắng:
- Con mẹ ngươi, coi như tiểu gia chết ngươi cũng không thể cắn nơi đó...