Lược Thiên Ký

Chương 729: Có làm hòa thượng hay không?

Chương 729: Có làm hòa thượng hay không?

Có làm hòa thượng hay không, đây là một nan đề rất khó quyết định!
Hai ngày nay Phương Hành lâm vào trong suy nghĩ sâu xa, hắn thấy, ăn rau xanh, gõ mõ, mỗi ngày ngồi bất động niệm kinh là tuyệt đối không thể làm, làm người phải ăn thịt, cưới vợ, dạo chơi, những cái này thiếu một thứ cũng không được, mặc dù trước đây Tửu Nhục Tăng nói hòa thượng cũng không nhất định không thể ăn thịt, nhưng Tửu Nhục Tăng không cưới nàng dâu nha... Lại thêm Phương đại gia là một thổ phỉ đẹp trai như thế, cạo đầu trọc mặc tăng bào, cái này cũng quá xấu không phải sao?
Nhân sinh bao nhiêu gian nan ah!
Trong mấy ngày này, các địa phương trong Linh Sơn Tự đều xuất hiện thân ảnh ưu thương của Phương Hành, tâm tình cực kỳ sầu não.
Tiểu hòa thượng Thần Tú vâng sư mệnh muốn giúp Phương Hành quy y biết trong lòng của sư huynh sầu muộn, cả ngày theo sau lưng khuyên giải, Phương Hành đi phật đường hắn theo tới phật đường, Phương Hành đến hậu sơn hắn theo tới hậu sơn, lải nhải làm Phương Hành phiền muốn chết.
- Sư huynh, nữ nhân là họa thủy, dễ nhiễm nhân quả nhất, không cưới vợ há không phải càng thanh tĩnh?
- Muốn thanh tĩnh sao ngươi không trực tiếp làm thái giám đi?
- Ách... Làm hòa thượng tứ đại giai không, rời xa phân loạn thế gian, có trợ giúp tu hành...
- Tứ đại giai không ngươi còn tu hành cái rắm, chết không phải tốt hơn?
- Ách... Làm hòa thượng rời tham giận si tam độc, bớt đi bao nhiêu phiền não...
- Phiền não? Vậy cũng là niềm vui thú nha...
- Ách... Sư huynh lời ấy giải thích thế nào?
- Ngươi biết bạc tự chạy vào trong túi tiền của mình sẽ có bao nhiêu thoải mái không? Muốn mua gì thì mua, có tiền chính là đại gia, đây gọi là tham sao? Ngươi biết đánh người ngươi ghét có bao nhiêu thoải mái không? Một quyền đánh hắn tìm không ra nam bắc, hảo hảo trút giận, đây gọi là giận sao? Ngươi biết làm cao thủ trong một ngành nghề có bao nhiêu thoải mái không? Sở trường cướp bóc, cướp giàu tế ta, cái này có thể gọi si sao?
- Ách... Sư huynh, ta cảm thấy ngươi lý giải có chút vấn đề!
- Là ý nghĩ của ngươi có vấn đề, ngươi từ nhỏ sinh ở trong ổ hòa thượng còn không biết xấu hổ tới khuyên tiểu gia? Ta có thể nói cho ngươi biết, dưới núi này, thế gian phồn hoa chơi rất vui, ngươi mỗi ngày rau xanh đậu hũ còn không ăn thịt, cái này đáng thương cỡ nào? Thời điểm tiểu gia dưới núi, thịt cá đều không chê, cắn một miếng miệng đầy dầu, đó mới gọi thoải mái, còn có trong thanh lâu, các cô nương xinh đẹp mặc váy lộ chân, vây bên mình ngươi ca hát khiêu vũ, còn có vô số bảo tàng trong giới tu hành, vô số đồ chơi đáng tiền, người khác đều vì nó đánh bể đầu, nhưng hết thảy đều bị ngươi thu vào trong túi của mình, tất cả đều là của ta, tư vị này ngươi biết không?
Rõ ràng là Tiểu hòa thượng Thần Tú tới khuyên hắn quy y lại bị nói tim đập thình thịch, con mắt tỏa sáng.
- Ách... Sư huynh, những vật này đạt được là phúc, không chiếm được là khổ, sư tôn nói qua, thế gian khổ nhất chính là cầu không được, chính bởi vì muôn vàn dụ hoặc này, người luôn mong mà không được, cho nên chúng sinh nhất định phải khổ, ngã phật mới nói phải chém đứt trần duyên...
Sau một hồi lâu tiểu hòa thượng còn nhẫn nhịn được, tận tình khuyên bảo Phương Hành.
- Cầu không được là bởi vì ngươi vô dụng, biết chưa?
Phương Hành không vui, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn tiểu hòa thượng, hắn cũng tới hào hứng, hất ra quai hàm, nước miếng văng tung tóe dạy tiểu hòa thượng một buổi trưa, nói đến tiểu hòa thượng than thở, mới đầu còn mở miệng phản bác vài câu, đến cuối cùng mắt lại sáng lên, một bên chắp tay niệm Phật, một bên nhịn không được mở miệng hỏi thăm, còn bảo Phương Hành nói nhỏ thôi, phàm tâm đã rục rịch rồi.
- Sao ta sinh ra đã bị hòa thượng thu dưỡng chứ, thật đáng thương...
Liên tiếp nói đến hoàng hôn, Tiểu hòa thượng Thần Tú ngẩn người mê mẩn, trong miệng lẩm bẩm.
- Ha ha ha ha... Hối hận chưa? Ta cho ngươi biết, đồ tốt dưới núi còn nhiều lắm...
Phương Hành cảm thấy đắc ý, tiếp tục giật dây Tiểu hòa thượng Thần Tú.
Tiểu hòa thượng Thần Tú có chút ý động, con mắt càng lúc càng sáng, nước dãi treo ở bên khóe miệng, lại cảm giác có chỗ nào đó không đúng, nhịn nửa ngày mới nhỏ giọng nói:
- Sư huynh, cho dù dưới núi tốt, nhưng ngươi còn phải làm hòa thượng. Ngươi nói những vật kia chơi rất vui, nhưng làm hòa thượng không thể tùy tiện chơi...
Phương Hành trầm mặc, khẽ nhếch miệng, hưng phấn hoàn toàn không có, gương mặt uể oải.
Cảm nhận được trên người hắn truyền đến bi thương thâm trầm, dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, Thần Tú biết hắn tức giận sẽ đến đánh mình một trận, thừa dịp hắn còn chưa chuyển hóa bi thương thành lửa giận, bị hù đến vội vàng nhảy lên nói:
- Hỏng hỏng, sư huynh, ngươi khơi gợi lên ma niệm của ta, sai lầm sai lầm, không nên không nên, hiện tại ta muốn đi tới trước Phật Ma Điện niệm Bàn Nhược Thanh Tâm Kinh một vạn lần...
Câu nói vừa dứt, người cũng đã chạy trốn, lưu lại Phương Hành mình bi thương một.
- Đúng vậy, làm hòa thượng còn có thể phạm giới, nhưng không làm, ngay cả cơ hội phạm giới cũng không có...
Trong lòng Phương Hành buồn bã trầm lắng nghĩ, khắp khuôn mặt là vẻ ưu sầu.
Mặc dù hôm nay nói chuyện gợi lên ma niệm của tiểu hòa thượng, nhưng Phương Hành vẫn không giải quyết được vấn đề của mình, tiểu hòa thượng Thần Tú là bởi vì từ nhỏ sinh ở trong chùa mới làm hòa thượng, nhưng mình lại là vì bảo trụ mạng nhỏ...
Như vậy làm hay không làm hòa thượng đây?
Phương Hành chắp hai tay sau lưng, lại than thở du đãng ở trong Linh Sơn Tự.
Linh Sơn Tự phạm vi to lớn, nhưng tăng chúng lại cực kỳ ít ỏi, khác biệt danh sơn đại tông khác động một tí là hàng ngàn hàng vạn đệ tử, mặc dù Linh Sơn Tự là phật thổ cuối cùng, nhưng cả chùa chỉ có vài trăm tăng nhân, hơn nữa dưới tình huống bình thường đều đóng chặt cửa, không dễ dàng xuất hiện, nên dẫn đến Linh Sơn Tự hơi có chút thanh tĩnh, từ sáng đến tối ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy, lại thêm bây giờ Tửu Nhục Tăng đang ở hậu sơn, chỉ huy bảy mươi hai tăng chúng giúp Tiêu Tuyết luyện Ma, Linh Sơn thủ tọa cũng ở đó tọa trấn, thập nhất thúc thì đã rời Linh Sơn Tự, đi Thần Châu, khiến cho Phương Hành ngay cả người nói chuyện cũng không có.
Vấn đề khổ não này, cuối cùng vẫn phải do mình suy nghĩ...
Đại Hùng bảo điện, Cổ Phật đạo tràng, Bồ Đề tháp lâm, Tàng Kinh Các, một chỗ một chỗ, đều lưu lại thân ảnh tịch liêu của Phương Hành.
Trong mấy ngày nay, hắn cũng rõ ràng tình huống thân thể của mình, phát hiện xác thực như Tiểu hòa thượng Thần Tú nói, tình huống của mình nhìn như hoàn toàn khôi phục, trên thực tế tai hoạ ngầm cực lớn, viên Vạn Linh Đan trong cơ thể không ngừng muốn chạy trốn, mà mình bây giờ có thể kéo dài sinh cơ, đều là nhờ Vạn Linh Đan ẩn chứa sinh cơ bàng bạc, thời điểm viên thuốc này rời khỏi người, là thời điểm mình mất mạng!
Bây giờ mình như thế, chính là dựa vào kinh văn ở phía ngoài thân thể khóa lại Vạn Linh Đan, nhưng lực lượng kinh văn lại theo thời gian trôi qua mà lực lượng dần dần suy yếu, đợi cho lực lượng này tiêu tán đến trình độ nhất định, Vạn Linh Đan tất nhiên sẽ bỏ chạy.
Trừ khi tu luyện Đại Nhật Như Lai Kinh!
Cái vấn đề này, một mực làm khó Phương Hành, để hắn không chút tự tại.
Mà trong đoạn thời gian này, Linh Sơn Tự ngoại trừ Tiểu hòa thượng Thần Tú, thì không người đến hỏi hắn, một là bởi vì vấn đề Tiêu Tuyết còn chưa giải quyết triệt để, thứ hai, đại khái Linh Sơn Tự cũng không nghĩ tới Phương Hành sẽ có con đường thứ hai...
Người luôn tham sống nha!
- Ai, làm hòa thượng là chuyện rất khốn nạn, nhưng vì mạng nhỏ...
Đối mặt hoàng hôn, Phương Hành do dự rất nhiều ngày rốt cục vỗ đùi, hạ quyết định.
Hắn sờ lên đầu trọc, lúc này nện bước nặng nề, chậm rãi đi vào hạch tâm của Linh Sơn Tự, trong lòng cực kỳ chần chờ, tốc độ cũng không nhanh, nửa khắc sau mới lắc lư tới trước Tàng Kinh Các, theo tiểu hòa thượng giảng, trong các cất chứa rất nhiều phật môn kinh nghĩa, không có pháp thuật cụ thể, lại ẩn chứa đại đạo, đối với người tu hành mà nói chính là chí bảo vô thượng, tăng chúng trong Linh Sơn Tự đều có thể đi vào mượn đọc, duy chỉ có Phương Hành, vì chưa đáp ứng quy y, thân phận không rõ, nên Linh Sơn thủ tọa hạ pháp chỉ, không cho phép hắn tùy tiện đi vào, trừ khi quy y xong.
Trong Linh Sơn Tự tĩnh mịch không người, nhưng ở địa phương trọng yếu như Tàng Kinh Các, vẫn có một Kim Đan viên mãn tọa trấn, từ khi Phương Hành vào chùa, một mực thấy đối phương ngồi xếp bằng ở đây, còn ổn định hơn sư tử đá giữ cửa.
Chắc hẳn lão tăng này đã được pháp chỉ của thủ tọa, nhìn thấy Phương Hành tới, liền mở mắt nhìn.
Lão tăng không nói, nhưng đã biểu đạt thái độ của hắn.
Không thọ giới, không vào phật môn, không thể vào Tàng Kinh Các.
Trước kia Mà Phương Hành đều là làm bộ đáng thương nhìn một chút lại đi, hôm nay hạ quyết định, lại lộ ra hơi không kiên nhẫn, trợn trắng mắt đi tới trước lão tăng, hùng hùng hổ hổ nói:
- Nhìn nhìn cái gì, mỗi ngày giống như phòng trộm đề phòng tiểu gia có ý tứ sao? Mặc dù tiểu gia thật không muốn làm hòa thượng, nhưng vì mạng nhỏ, hôm nay Tàng Kinh Các này, ta không vào không được...
Lão tăng ngồi giống như thạch sư, nghe Phương Hành nói, trên mặt cũng dâng lên nụ cười thản nhiên.
Hắn chậm rãi giơ tay, muốn ngăn cản Phương Hành, nói cho hắn biết coi như ngươi đã quyết định muốn nhập phật môn, nhưng trước khi thọ giới, thực sự trở thành đệ tử Phật môn, đồng thời được thủ tọa cho phép, thì không thể vào Tàng Kinh Các, nhưng thời điểm bàn tay hắn vừa mới nhấc lên, Phương Hành lại ra tay, sải bước đi đến, nhấc chưởng đè xuống.
Hôm nay tu vi của hắn chưa tới Nguyên Anh, lại hơn cả Nguyên Anh, xuất thủ lại bất ngờ, thân hình trực tiếp đột phá khoảng cách, giữa ngón tay kẹp lấy một tấm tử kim phù, dán lên trán lão tăng, đồng thời thủ chưởng mang theo chưởng lực đáng sợ, đánh đến thần hồn của lão tăng bất ổn.
Lại bị tử kim phù trấn áp, trong thời gian ngắn, dù tu vi của hắn bất phàm, cũng giãy dụa không thoát.
Phương Hành thì lén lén lút lút nhìn chung quanh, thấy tĩnh mịch không người, liền xông vào Tàng Kinh Các, từ trong ngực kéo ra một cái túi sớm chuẩn bị xong, nhắm vô số tàn kinh bảo điển vọt tới, đông một nhóm tây một nhóm nhét vào trong túi, cũng không kịp phân biệt tốt xấu, Âm Dương Thần Ma Giám nhìn thấy cái nào tốt thì thu ngay.
Không lâu sau, hắn dáo dác từ trong Tàng Kinh Các chạy ra, vận chuyển Liễm Tức Thuật, thân hình tung bay như khói, tránh khỏi các tăng nhân, cấm chế lợi hại trong chùa, ra bên ngoài Linh Sơn Tự.
- Đừng nghĩ các ngươi đã cứu ta, ta sẽ không đoạt các ngươi...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất