Lược Thiên Ký

Chương 728: Linh Sơn phật tử

Chương 728: Linh Sơn phật tử

- Tóc của ta đâu?
Nam Chiêm Bộ Châu, Bắc Thần Sơn, một chỗ cơ hồ người người nghe nhiều nên thuộc, nhưng xưa nay không biết cụ thể ở nơi nào, tồn tại một tiên sơn, khắp nơi thiền âm, phật quang từng mảnh, nghe đồn ở chỗ này lâu, đá cũng sẽ thông linh, người tu hành gặp ma chướng, đến nơi này, tu hành một đoạn thời gian, tinh thần tự nhiên sẽ thanh minh, hiểu đại đạo, nó chính là khởi nguyên chi địa của Đại Thừa Phật tông, cho nên thế nhân gọi nó là Linh Sơn, chính là một trong mấy thánh địa cao cấp nhất giữa thiên địa.
Trong Linh Sơn Tự có một cổ tháp, thanh tùng kỳ thạch, sương mù lượn lờ, ngàn vạn năm qua, thanh u tường hòa, ngay cả vượn gầm chim hót cũng lộ ra uyển chuyển thanh nhu, sẽ không đánh phá thanh tĩnh của nơi đây, ngược lại tăng thêm mấy phần sơn dã thong dong, đương nhiên đây chỉ là lúc trước, bây giờ trong Linh Sơn Tự truyền ra tiếng kêu rên giống như mổ heo, chấn kinh chim tước, hủy đi tất cả tường hòa.
- Sư huynh đừng vội, sư huynh đừng vội, đã muốn nhập Linh Sơn Tự ta, tự nhiên phải cạo đi ba ngàn phiền não...
Một thanh âm kinh hoảng không ngừng khuyên can, nghe thanh âm giống như là bị hù dọa.
- Ta không vội con mẹ ngươi ah, người nào cạo tóc của ta, nhanh khai ra...
Trong một đại điện, xếp đầy Phật tượng trang nghiêm thần thánh, mà ở phía dưới, một hòa thượng áo xám cả người lệ khí, xách đao muốn tìm người liều mạng, nói là hòa thượng, nhưng lại không giống, trên đầu tròn trịa không có thọ giới (* sáu hoặc chín chấm sẹo nhan), hơn nữa làn da trên cổ và hai cổ tay giăng đầy kinh văn màu đen, thoạt nhìn giống như hình xăm.
- Ách, sư huynh, chỉ là cạo cái đầu, không đến mức phải giết người chứ?
Ở đối diện hòa thượng áo xám, còn có một tiểu hòa thượng tăng bào màu trắng, đang vụng trộm giấu dao cạo ra sau lưng.
- Làm sao không cần? Người nào cạo đầu ta, ta chặt đầu người đó, Phật Ma tới cũng không nể mặt mũi!
Hòa thượng áo xám gấp đến xoay quanh, nhìn khí thế hung ác kia, là thật muốn xách đao chém người.
- Khó trách Bạch sư thúc gạt ta tới cạo đầu cho sư huynh, thảm rồi...
Tiểu hòa thượng âm thầm kêu khổ, trong lòng nguyền rủa Bạch sư thúc không biết bao nhiêu lần, có sư thúc khốn nạn như thế sao.
- Con lừa trọc, là ngươi cạo đầu đúng không?
Hòa thượng áo xám mắt sắc, nhìn thấy cánh tay tiểu hòa thượng áo trắng giấu đi, cảnh giác hỏi.
- Không phải không phải, sao có thể là ta, tiểu tăng chỉ biết niệm kinh tham thiền, xưa nay không đụng đao thương...
- Vậy trong tay ngươi là cái gì?
- A a a a ha ha kinh thư mà thôi!
- Lấy ra cho ta xem một chút!
- Sư huynh muốn đọc phật kinh? Ta đi Tàng Kinh Các lấy giúp ngươi...
- Đậu phộng, ngươi cho ta xem một chút... Tốt, con lừa trọc, quả nhiên là ngươi cạo đầu ta, ta chém chết ngươi...
- Ai nha nha sư huynh tha mạng, ta không dám nữa...
Hai thân hình một xám một trắng vòng quanh cổ tháp đuổi đánh tới cùng, tiểu hòa thượng kêu còn thảm hơn giết heo, trọn vẹn truy sát nửa canh giờ mới tính xong, tiểu hòa thượng may mắn không có rơi đầu, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ, hai vành mắt đen sì trông cực kỳ buồn cười, bồi tiếp cẩn thận, vẻ mặt nịnh nọt bóp chân cho hòa thượng áo xám đang dựa ở trên hương án.
- Sư huynh, ngươi nguôi giận chưa? Bớt giận ta còn có lời muốn nói với ngươi...
- Bớt đại gia ngươi, hồ lô rượu của ta đâu? Đưa chút rượu tới thấm giọng đi...
- Nơi này của chúng ta là chùa chiềng, không có rượu...
- ...
- Sư huynh nhìn ta làm gì?
- Ta nhìn ngươi lại có chút không thuận mắt...
- Vậy ta chờ sư huynh bớt giận lại nói...
- Vậy ngươi có rắm mau thả đi!
- Ách... Sư huynh nói chuyện thật thô tục...
Hai hòa thượng một xám một trắng cũng không biết trải qua bao lâu, mới xem như hết nói xàm, tiểu hòa thượng tính tình rất tốt, sau khi được hòa thượng áo xám cho phép, cười nói:
- Sư huynh đã ngủ mê một tháng, Bạch sư thúc suy tính đến hôm nay ngươi sẽ tỉnh lại, nên bảo ta ghé thăm ngươi một chút, ta thấy tóc trên đầu ngươi vừa dài vừa rối, mới thay ngươi chỉnh lý một chút...
- Ta... con mẹ nó lại muốn chém người...
Hòa thượng áo xám nhất thời nhịn không được, thở hồng hộc mắng.
Hòa thượng áo xám tự nhiên chính là Phương Hành, mê man một tháng, bây giờ khó khăn lắm tỉnh lại, lúc đầu cực kỳ hưng phấn, chỉ cảm thấy lực lượng kinh người, tu vi mất đã lâu vậy mà lại trở về, hơn nữa trước đây liều mạng nhỏ, cùng Hoàng Phủ Kính Đoan đại chiến một trận trọng thương như thế, lúc này cũng đã khỏi hẳn, tình trạng cơ thể còn tốt hơn mười năm trước, nhưng chưa kịp hưng phấn, lại từ trên gương đồng trong phật đường, thấy được đầu trọc của mình, không khỏi hù hắn bối rối...
Mình đường đường công tử anh tuấn tiêu sái... sao thành con lừa trọc rồi?
Làm một tiểu thổ phỉ thỉnh thoảng tự sướng, soi gương đồng lúc lắc tạo hình mà nói, mái tóc bị người cạo sạch, còn đổi lại tăng bào vừa xấu vừa cũ, hơn nữa trước người còn có một tiểu hòa thượng áo trắng lớn lên giống như tiểu bạch kiểm làm nổi bật, đây quả thực là khinh người quá đáng, tiểu thổ phỉ kém chút tức đến khóc, có thể không giết người sao?
- Có rắm mau thả, sau đó cút ngay, thập nhất thúc đâu?
Giận dữ chỉ tiểu hòa thượng hai lần, nhưng lại không có cách nào với gia hỏa tốt tính kia, chỉ có thể hờn dỗi nói.
- Thập nhất thúc? A a, ngươi nói là Bạch sư thúc, mười ngày trước sư thúc đã rời Linh Sơn, tiến về Thần Châu, cụ thể làm gì ta không biết, hắn chỉ lệnh ta tới chiếu cố ngươi, còn nói mười ngày sau ngươi sẽ tỉnh, kết quả ngươi thật tỉnh lại, nhiệm vụ của ta cũng coi như hoàn thành, sau khi giúp sư huynh quy y, liền có thể rời núi đi chơi...
- Thập nhất thúc đi rồi?
Phương Hành nghe nao nao, vừa muốn tiếp tục hỏi, đột nhiên ý thức được một vấn đề:
- Quy y? Cái gì quy y?
Tiểu hòa thượng mặt đầy tiếu dung:
- Chính là làm hòa thượng giống như ta vậy! Theo lý thuyết sư huynh mới vào Linh Sơn Tự, bối phận từ dưới nhất sắp xếp lên, nhưng thủ tọa nói qua, sư huynh ngài có phật duyên, không thể sắp xếp theo bình thường, bối phận sẽ giống như ta, chỉ cần khoác áo cà sa, thọ tam giới, chúng ta đều là tăng nhân chữ Thần của Linh Sơn Tự, là sư đệ của Tửu Nhục trưởng lão...
- Ta sát, quỷ mới muốn làm hòa thượng...
Tiểu hòa thượng áo trắng nói vui vẻ, sắc mặt Phương Hành lại càng ngày càng khó coi, cuối cùng trực tiếp bộc phát, xách đao chặt về phía tiểu hòa thượng áo trắng, may mắn tiểu hòa thượng phản ứng không chậm, vội vàng cúi người, đao sát qua da đầu của hắn, hù đến sắc mặt hắn tái nhợt, khóe mắt rịn ra nước mắt, ngây người như phỗng.
- Sư huynh tha mạng...
- Còn dám đề cập với ta quy y gì không?
- Sư huynh thật cần quy y ah...
- Con mẹ nó, ngươi cạo đầu ta, ta đã muốn làm thịt ngươi, lúc này càng không thể tha cho ngươi...
- Thế nhưng sư huynh... Ngươi... Ngươi không quy y sẽ chết...
Tiểu hòa thượng áo trắng chưa từng đụng phải thổ phỉ như Phương Hành, bị hù đến nói chuyện cũng cà lăm.
- Sẽ chết?
Phương Hành ngây ngốc, thu đao, nhìn tiểu hòa thượng phất phất tay:
- Ngươi qua đây nói rõ ràng cho ta...
Quan hệ đến cái mạng nhỏ của mình, hắn không dám khinh thường, hơn nữa thần hồn hắn cường đại, cực kỳ mẫn cảm với tai hoạ ngầm của mình, mặc dù bây giờ mới khôi phục tu vi, linh giác còn chưa đạt tới đỉnh phong, nhưng ẩn ẩn cảm giác được, bây giờ tình trạng cơ thể của mình, tựa hồ ẩn giấu tai hoạ ngầm rất lớn, nhưng không cách nào phân rõ được.
Tiểu hòa thượng thấy hắn hỏi, rốt cục nhẹ nhàng thở ra, trấn định một chút, ân cần giải thích:
- Ai nha, sư huynh ngươi không biết đâu, lúc trước thời điểm Bạch sư thúc cứu ngươi trở về, ngươi giống như cái túi rách, kinh mạch đứt đoạn, thân thể bị cắn xé không thành hình người, trên người tràn đầy vết thương vết máu, hơn nữa đạo nguyên khô kiệt, so với người chết còn giống người chết hơn, tiểu tăng liếc nhìn cũng cảm thấy đau lòng, ba ngày ăn không ngon...
Phương Hành cắn răng nhấc đao lên:
- Nói chính sự...
Tiểu hòa thượng Thần Tú bị hù co đầu, vội vàng cười bồi nói:
- Lúc đầu sư huynh thật không sống được, thế nhưng Bạch sư thúc dùng Vạn Linh Đan của Hoàng Phủ gia đánh vào trong cơ thể sư huynh, bây giờ sư huynh có thể còn sống, là dựa vào viên nội đan kia lúc nào cũng phát ra sinh cơ, nói đơn giản, bây giờ sư huynh mỗi sống một hơi, đều là Bạch sư thúc thay ngươi mượn tới, sau đó thủ tọa của Linh Sơn Tự chúng ta lại dùng 108 La Hán đại trận, niệm tụng chân kinh phong ấn 123.000.600 khiếu huyệt của ngươi, lúc này mới xem như trấn áp Vạn Linh Đan ở trong cơ thể, bất quá thủ tọa cũng nói, đây chỉ là tạm thời, chân kinh phong ấn sẽ theo thời gian suy yếu, nếu như ngươi không thể ở trước khi phong ấn biến mất tu luyện Đại Nhật Như Lai Chân Kinh, lĩnh ngộ tự tại chân ý, triệt để luyện hóa Vạn Linh Đan thành đạo cơ của mình, thì khi lực lượng phong ấn không thể áp chế Vạn Linh Đan, viên thuốc này sẽ phá thân trốn chạy, đến lúc đó ngươi sẽ tan thành mây khói...
Phương Hành tinh tế lắng nghe, cũng không nghi ngờ tiểu hòa thượng nói dối, nhưng sau khi ngây ngốc một chút, lại không nhịn được nói:
- Vậy thì nhanh chóng luyện hóa Vạn Linh Đan không được sao, vì cái gì phải làm hòa thượng, tiểu gia ta còn có nàng dâu chưa cưới đây này...
Sắc mặt tiểu hòa thượng trịnh trọng lên, thấp giọng nói:
- Sư huynh, đây là sự tình không có cách nào, nếu ngươi muốn lĩnh ngộ tự tại chân ý, thì phải lĩnh hội Đại Như Lai Tự Tại Kinh của Linh Sơn Tự chúng ta, nhưng sau diệt phật đại chiến, Linh Sơn Tự đã có nghiêm huấn, không vào phật môn, tuyệt đối không được truyền kinh, thủ tọa cũng nói qua, nếu ngươi không chịu làm Linh Sơn phật tử, tuyệt đối không thể truyền kinh văn cho ngươi...
- Cái này...
Phương Hành nghe xong hoảng hồn:
- Bức ta làm hòa thượng, như vậy khác nào không khôi phục tu vi...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất