Lược Thiên Ký

Chương 730: Trộm phật kinh làm con lừa trọc

Chương 730: Trộm phật kinh làm con lừa trọc

Phương pháp giải quyết vấn đề hữu hiệu nhất quả nhiên vẫn là nghề cũ!
Trong mấy ngày này, mặc dù rất ưu thương, nhưng từ bản tính, cũng làm cho hắn hiểu Linh Sơn Tự không sai biệt lắm, mặc dù còn có một vài cấm địa không đi được, bất quá đại trận và nhân viên bố trí trong Linh Sơn Tự, đã rõ ràng không xê xích gì nhiều... Dùng ngôn ngữ trong nghề chính là giẫm tốt điểm, cho nên thời điểm phát hiện nếu mình muốn sống thì chỉ có làm hòa thượng, Phương Hành liền thống khổ ra quyết định, dứt khoát chạy đến Tàng Kinh Các đoạt...
Đương nhiên, đối với Phương Hành mà nói, thời điểm làm ra quyết định này, nội tâm cũng rất kháng cự!
Hắn là trong lúc lơ đãng giẫm tốt điểm, lại chuẩn bị một cái túi lớn, sau đó nhất thời xúc động phạm vào sai lầm mà thôi!
Hiện tại hắn chỉ muốn làm sao rời khỏi Linh Sơn Tự càng xa càng tốt.
Quá trình rất thuận lợi, cũng không phải Phương Hành có bản lĩnh ra vào Linh Sơn Tự như chỗ không người, nguyên nhân chủ yếu là Linh Sơn Tự quá ít người, lại thêm phần lớn là loại gia thế hoặc tình cành đánh thương của giới tu hành gia nhập, dù những người này vào Linh Sơn Tự, cũng tâm như tro tàn, quanh năm bế quan, trừ khi Linh Sơn thủ tọa hạ pháp chỉ hoặc có cường địch xâm lấn, muốn hủy chỗ nương thân cuối cùng của bọn họ, nếu không thì dù thiên băng địa liệt, bọn họ cũng sẽ bỏ mặc.
Mà Linh Sơn Tự nuôi dưỡng ra 108 La Hán, bây giờ đa số theo Tửu Nhục hòa thượng giúp Tiêu Tuyết luyện Ma, còn lại vài người tu vi cố nhiên không yếu, nhưng Phương Hành đã là nửa bước Nguyên Anh, lại có Liễm Tức Thuật cao minh, chút lực lượng phòng hộ kia tác dụng không lớn, hơn nữa các hòa thượng ở Linh Sơn Tự đại khái cũng không nghĩ tới tiểu ma đầu kia sẽ đến làm tặc...
Đủ loại nhân tố, cộng thêm Âm Dương Thần Ma Giám, lại sớm giẫm tốt điểm, liền tránh qua tất cả cấm chế, bay thẳng ra ngoài chùa.
Phương Hành tỉ mỉ chọn lựa địa phương lực lượng cấm chế yếu nhất, thận trọng nhảy qua đầu tường, quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy cả Linh Sơn Tự đều đắm chìm trong hắc ám, yên tĩnh, hiển nhiên vẫn chưa có người nào phát hiện Tàng Kinh Các mất trộm, trong lòng nhất thời cuồng hỉ, nội tâm hưng phấn kêu to một tiếng, trực tiếp nhảy ra ngoài.
Vừa ra bên ngoài, liền có khoái cảm giống như biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay!
Trong lòng cũng đạt được thỏa mãn lớn nhất trong mười năm qua, cảm giác đoạt Linh Sơn Tự thật khác biệt!
Phóng qua tường chùa, nhảy lên không trung, tâm tình kích động như muốn thét dài.
Bất quá lúc này, bỗng nhiên phía sau có một thanh âm kinh ngạc vang lên:
- Sư huynh muốn đi đâu vậy?
- Ta sát...
Phương Hành suýt nữa cắm đầu xuống dưới, kinh hoàng quay đầu, liền thấy Tiểu hòa thượng Thần Tú hiếu kỳ nhìn hắn.
- Con lừa trọc, ngươi muốn hại chết ta sao...
Phương Hành hồi phục thần trí, bàn tay quất tới, thật muốn đánh chết tươi con lừa trọc này!
Tiểu gia là đang làm tặc, con mẹ nó gọi như thế sẽ dọa người ta chết khiếp biết không?
- Ôi, sư huynh đừng đánh...
Tiểu hòa thượng Thần Tú vô ý thức ôm đầu cầu xin tha thứ.
- Con mẹ nó, không phải nói đi niệm kinh sao? Sao giống như quỷ tới làm gì?
Phương Hành hận hận đá lên mông Tiểu hòa thượng Thần Tú hai cước, sợ hắn kêu quá lớn, ngược lại không dám ra tay độc ác.
Trong khoảng thời gian này Thần Tú bị Phương Hành đánh quen, hai cước này chỉ coi như gãi ngứa, thấy Phương Hành không đánh, vỗ vỗ cái mông đứng lên, hiếu kỳ nhìn cái túi trên lưng Phương Hành, nghi ngờ nói:
- Vừa rồi ta đang đọc kinh, cảm thấy trong lòng không an tĩnh được, giống như đạo lý của ta xảy ra vấn đề, liền muốn đến tìm sư huynh tâm sự, kết quả vừa ra liền thấy ngươi chạy tới nơi này, ta liền theo nhìn một cái... Ngươi là muốn đi đâu? Trên lưng vác thứ gì thế?
Phương Hành da mặt dày, cười hì hì sờ lên đầu Thần Tú nói:
- Ta ra ngoài dạo chơi, ngươi đi về trước đi...
Nói xong cõng túi muốn chạy.
Ánh mắt Thần Tú cổ quái nói:
- Sao sư huynh lén lén lút lút như thế, thật giống như làm tặc...
Nói đến chữ "tặc", con mắt Thần Tú bỗng nhiên mở to, đưa tay che miệng:
- Tặc...
Khuôn mặt Phương Hành nhất thời lạnh lùng, không có hảo ý nhìn Thần Tú nói:
- Không muốn bị tiểu gia diệt khẩu thì mau ngậm miệng!
Thần Tú hoảng hồn, vội vàng cầu xin nói:
- Sư huynh làm như vậy thật sao, ta muốn đi nói cho thủ tọa...
- Ngươi...
Phương Hành gấp, hắn biết tuy Tiểu hòa thượng Thần Tú nhìn đần độn, trên thực tế không thể coi thường, mình mỗi ngày đánh hắn, sớm liền phát hiện, tên tặc ngốc này rất lợi hại, chỉ là trong lòng sợ mình, không dám động thủ đánh trả mà thôi, nếu đánh thật, ai thu thập ai còn chưa nhất định, còn nữa, nơi này cách Linh Sơn Tự gần như vậy, kinh động người khác sẽ không tốt.
Trong lòng xoay chuyển, liền cười lạnh:
- Ngươi đi đi, ngươi đi ta sẽ nói là hai chúng ta làm!
Thuyết pháp này làm cho Tiểu hòa thượng Thần Tú ngẩn ngơ, vẻ mặt đưa đám nói:
- Sư huynh không thể làm như vậy, thủ tọa sẽ không tin ngươi!
Phương Hành không nhịn được móc móc lỗ mũi nói:
- Vậy ngươi làm sao giải thích hơn nửa đêm cùng ta ở chỗ này?
Thần Tú nói:
- Ta là tới tìm ngươi...
Phương Hành nói:
- Vậy tại sao ngươi tới tìm ta?
Thần Tú nói:
- Ta cảm thấy đạo tâm của ta xảy ra vấn đề, cho nên mới tìm ngươi...
Phương Hành ngắt lời hắn:
- Nếu như thủ tọa hỏi đạo tâm của ngươi xảy ra vấn đề gì thì sao?
Thần Tú nói:
- Ta ở thời điểm niệm kinh tham thiền nghĩ tới thịt nướng, mỹ nhân, bảo bối...
- Ha ha, ngươi là hòa thượng, vậy mà ở trước mặt Phật Đà nghĩ những vật này, ngươi nhập ma...
Phương Hành nói làm cho Thần Tú ngẩn ngơ, sau đó hoảng sợ nói:
- Ta không có...
- Ha ha ha...
Phương Hành khinh bỉ nhìn hắn.
Nhưng Tiểu hòa thượng Thần Tú không gạt được mình, người như bị sét đánh.
Phương Hành cười híp mắt nhìn hắn, nghĩ thầm nếu như mình trốn đi, tiểu hòa thượng nhất định sẽ không ngăn mình, nhưng nếu như hắn thất hồn lạc phách về Linh Sơn Tự, thừa nhận lại bị người phát hiện sơ hở, nếu các hòa thượng trong Linh Sơn Tự đuổi theo sẽ không tốt, liền quyết định chắc chắn, tiếp tục mê hoặc:
- Ngẫm lại xem, nếu như thủ tọa phát hiện ngươi sinh lòng tà niệm, sẽ làm thế nào?
Tiểu hòa thượng Thần Tú sợ hãi:
- Niệm Bàn Nhược Kinh một vạn lần?
Phương Hành khinh bỉ:
- Đây là nhẹ, đoán chừng sợ ngươi nhập ma, về sau không cho ngươi xuống núi nữa!
Sắc mặt Tiểu hòa thượng Thần Tú tái xanh.
Trước đó thời điểm trò chuyện với Phương Hành, hắn từng nói cuộc đời của mình, từ nhỏ ở trong chùa, cao tăng trong chùa chỉ dẫn lĩnh hội phật kinh, tu hành thuật pháp phật môn, một mực chưa từng xuống núi, chỉ ở mười năm trước, mới được thủ tọa đặc cách, xuống núi một lần, tiến về Bắc Vực tìm kiếm thời cơ để Linh Sơn Tự lập đạo, bất quá nhiệm vụ kia với hắn mà nói là cực kỳ gian khổ, nhưng bởi vì Phương Hành trộm Phong Thiện Đỉnh mà dẫn đến nửa đường chết yểu, lại bị thủ tọa triệu hồi Linh Sơn Tự.
Sau khi về Linh Sơn Tự, hắn một mực tưởng niệm thế giới bên ngoài, mặc dù đối với Phương Hành mà nói, tiểu hòa thượng trải qua những chuyện kia, cái gì mặt trời lặn cuối đồng ruộng, một số dị thú chưa thấy qua, lúc viễn độ Thần Châu đi qua biển cả, độ hóa mấy yêu ma ăn người, còn có cái gì nông phụ cho hắn một bát nước uống… đều là sự tình nhãm nhí.
Nhưng đối với Thần Tú mà nói, những kinh nghiệm này để hắn trong mười năm nhớ mãi không quên, vẫn muốn có cơ hội lần thứ hai xuống núi, bây giờ bị Phương Hành kích động, trong lúc nhất thời bị hù ngay cả lời cũng không nói được.
Phương Hành thấy hỏa hầu đã đủ, liền cười hắc hắc nói:
- Cho nên bây giờ ngươi chỉ có một biện pháp...
Tiểu hòa thượng Thần Tú có chút ngẩn ngơ, vội vàng cầu khẩn hỏi:
- Sư huynh dạy ta...
Phương Hành liếc mắt:
- Theo tiểu gia xuống núi, hiện tại liền đi!
Tiểu hòa thượng Thần Tú giật nảy mình:
- Ta không được thủ tọa cho phép!
Phương Hành nói:
- Ngươi nói ta trói ngươi xuống núi, bị bắt trở lại cũng không liên quan gì tới ngươi!
Tiểu hòa thượng Thần Tú ngẩn ngơ, tựa hồ có chút ý động, nhưng vẫn chần chờ nói:
- Không nên không nên, thủ tọa sẽ mắng!
Phương Hành cười lạnh nói:
- Sau khi xuống núi, ta còn sẽ buộc ngươi ăn thịt nướng!
Tiểu hòa thượng Thần Tú nuốt ngụm nước bọt, nhưng vẫn kiên định lắc đầu:
- Không nên không nên, sẽ phạm giới!
Phương Hành cười ha ha, lại nói:
- Sau khi xuống núi, ta sẽ còn buộc ngươi đoạt những bảo bối sáng lấp lánh kia...
Tiểu hòa thượng Thần Tú triệt để hãm vào trong mê loạn, nửa ngày sau mới nói:
- Cảm giác... vẫn không tốt...
Phương Hành khinh thường cười lạnh:
- Sau khi xuống núi, ta còn sẽ buộc ngươi nhìn lén nữ nhân tắm rửa...
Tiểu hòa thượng Thần Tú triệt để không bình tĩnh, trên mặt thiên nhân giao chiến, thật không khác gì chiến trường, một hồi lâu sau, hắn mới rốt cục kiên định tín niệm, thần sắc trang nghiêm như Phật Đà, lại như anh hùng khẳng khái hy sinh, hai tay hợp thành chữ thập, trầm thấp niệm một tiếng phật hiệu, sau đó hai cánh tay duỗi tới trước mặt Phương Hành, ngậm chặt miệng, không nói lời nào.
Phương Hành nhìn sửng sốt:
- Ngươi làm gì thế?
Tiểu hòa thượng Thần Tú hiên ngang lẫm liệt:
- Trói đi!
- Ách...
Lúc này đến phiên Phương Hành sững sờ, nhìn tiểu hòa thượng kia vài lần, nhất thời cảm thấy có chút lạ lẫm.
Tiểu hòa thượng Thần Tú nghiêm mặt nói:
- Sư huynh, thời điểm ngươi bức ta, ta sẽ phản kháng!
Phương Hành vô ý thức nói:
- Vậy ta sẽ đánh, đánh tới ngươi đồng ý mới thôi!
Tiểu hòa thượng Thần Tú nhẹ nhàng thở ra, nói:
- Vậy ta an tâm, nhanh trói nhanh trói!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất