Chương 746: Cưỡng ép độ hóa
- Tặc hòa thượng kia đuổi theo lúc nào thế?
Phương Hành và đại biểu tỷ cũng có chút kinh ngạc, trong kế hoạch ban đầu, bọn họ không có phái Thần Tú đi chặn cao thủ Nguyên Anh, mà để hắn bảo vệ ở một bên, chờ thình lình cho nàng một kích, nhưng đợi Lữ Mỹ Mỹ dùng Thuật Độn Thổ trốn ra vài trăm dặm, Phương Hành và đại biểu tỷ đều không có biện pháp, lại không nghĩ rằng tặc ngốc kia lại thần không biết quỷ không hay đi theo, một mõ đánh cho bất tỉnh...
Lúc này Phương Hành nổi lên tâm tư với cái mõ của hắn, lúc trước đánh ngất xỉu đại biểu tỷ thì thôi, dù sao lúc ấy trong cơ thể nàng có phong ấn nới lỏng, thế nhưng bây giờ ngay cả Nguyên Anh cảnh cũng quật ngã, không khỏi quá thần kỳ rồi?
Mà đại biểu tỷ nhìn thấy động tác của hắn thành thạo, mặt đã đen lại, nhìn Thần Tú ánh mắt có chút bất thiện.
Chẳng qua hiện nay không phải lúc cân nhắc những sự tình này, Phương Hành vẫy tay bảo Thần Tú xách Lữ Mỹ Mỹ qua, một đường xách vào trong đại điện, ở trên người nàng dán mấy chục tấm Định Thân Phù, lại cầm Khốn Tiên Tác, xích sắt trói lại mấy tầng, còn treo nàng ở trên không trung, không cho nàng tiếp xúc mặt đất, lúc này mới chuẩn bị hung hăng nghiêm hình bức cung, hỏi một số tin tức của Thái Hạo Lữ tộc.
- Đánh, hung hăng đánh, không tin nàng không nói!
Phương Hành biểu lộ hung ác, trong tay vung một cây roi.
Bất quá chờ nửa ngày, lại không có người động đậy, Thần Tú, đại biểu tỷ, quái ngư và đồ đệ con lừa, đều nhìn chằm chằm hắn.
Phương Hành ho khan một tiếng, đưa roi cho đại biểu tỷ:
- Ngươi đến!
Đại biểu tỷ không thèm để ý:
- Nữ nhân chúng ta không đánh nữ nhân!
Phương Hành tức nghiến răng, lại kín đáo đưa roi cho Thần Tú, Thần Tú cũng im lặng nói:
- Nam nhân chúng ta...
Phương Hành không nhịn được nói:
- Ngươi một hòa thượng không tính nam nhân!
Thần Tú trợn mắt nói:
- Không tính nam nhân thì vì sao tách am ni cô với chùa hòa thượng ra hả?
Phương Hành ngẩn ngơ, cảm thấy rất có đạo lý, liền thu roi lại, quay đầu nhìn về phía quái ngư và con lừa.
Quái ngư nhát gan, trực tiếp trốn đến sau lưng đại biểu tỷ, ngược lại con lừa bị qua khi dễ. Lúc trước bị xích sắt đâm xuyên da thịt, buộc ở trong đại điện này, chính là nữ nhân kia tự mình làm, trong lòng có hận ý, há mồm nhận lấy roi, muốn quất nữ tử này một chút, Lữ Mỹ Mỹ chậm rãi tỉnh lại, hù nó sưu một tiếng trốn đến sau lưng Phương Hành run lẩy bẩy.
- Tặc... Tặc hòa thượng, ta đường đường vương nữ của Thái Hạo Lữ tộc đời thứ 71, một trong Lữ thị thất tổ, ngươi... ngươi cũng dám treo ta lên? Nhanh thả ta ra, nếu không... bị Lữ tộc tiên chủ biết được, tất nghiền xương ngươi thành tro...
Lữ Mỹ Mỹ tỉnh lại, nhìn tình cảnh của mình, lại suýt nữa tức đến hôn mê bất tỉnh.
Mình đường đường Nguyên Anh lão tổ, ở Thần Châu đến chỗ nào cũng được người chúng tinh phủng nguyệt, bây giờ đi tới Quy Khư, xem như là địa bàn nhà mình, chưa từng nghĩ đến, ở chỗ này sẽ lật thuyền trong mương, đường đường Nguyên Anh lão tổ lại bị mấy tiểu bối xâu lên, cái này để mặt mũi nàng đặt ở chỗ nào...
- Ta thật không rõ, vì cái gì sau khi các ngươi bị bắt luôn trước báo thân phận một lần nhỉ?
Phương Hành quơ roi, trên không trung rung động đùng đùng, biểu lộ hung ác mở miệng:
- Không biết ngươi là người Lữ gia, ta còn không bắt ngươi nha! Bớt nói nhiều, hiện tại khai ra nội tình chân chính và Lữ tộc các ngươi mưu tính cái gì cho ta, nói tốt, ta tha cho ngươi một mạng, nếu như không chịu nói hoặc gạt ta, hắc hắc... Ngươi thấy con lừa này không? Nó là con đực ...
- Hai a...
Con lừa phảng phất như vì phối hợp hắn, tức thời kêu một tiếng, còn xoay mông vễnh đuôi, lộ ra… thật là thầy nào trò nấy.
Lữ Mỹ Mỹ xấu hổ đến muốn ngất xỉu, trong mắt hận đến cơ hồ muốn phun ra lửa, hét lớn:
- Ta sớm muộn gì cũng sẽ làm thịt ngươi...
- Ai u, không phục sao?
Phương Hành cười lạnh, vỗ vỗ đầu đồ đệ của mình:
- Đồ nhi, lên!
Con lừa ngẩn ngơ, ngược lại lui về sau hai bước, ánh mắt cổ quái nhìn hắn.
- Ngươi nhìn ta làm gì, bảo ngươi lên a!
Phương Hành mặt không hiểu nhìn đồ đệ của mình.
Con lừa lại bị hù lui về phía sau mấy bước, khuôn mặt đều là xấu hổ.
Thần Tú nhịn không được tới khuyên bảo:
- Sư huynh ngươi đừng làm khó nó!
Phương Hành càng kinh ngạc, liếc nhìn Lữ Mỹ Mỹ nói:
- Mặc dù già chút, nhưng lớn lên cũng không tệ, sao lại làm khó chứ?
Đại biểu tỷ ở một bên tức thời mở miệng:
- Để ngươi cưới con lừa ngươi vui lòng không?
Phương Hành lật lên bạch nhãn:
- Sao ngươi lại mắng chửi người?
Thần Tú thở dài, nói bổ sung:
- Ngươi để vị sư điệt này làm chuyện đó không phải cũng gây khó dễ cho nó sao, ở trong mắt nó, nữ nhân không khác gì lừa cái trong mắt chúng ta, giống loài không giống nhau, làm sao lên hứng thứ được...
Vừa nói vừa xoắn tay áo:
- Vẫn là ta tới đi!
- Xoạt xoạt xoạt xoạt
Phương Hành, đại biểu tỷ, quái ngư, con lừa, ánh mắt đồng thời cổ quái nhìn hắn.
Thần Tú nhất thời đỏ mặt giải thích:
- Không phải như các ngươi nghĩ, ta có phương pháp khác để cho nàng mở miệng!
- Hứ, con lừa trọc háo sắc!
Đại biểu tỷ liếc mắt, cười lạnh mắng.
Phương Hành đắc ý nhìn Thần Tú:
- Thấy không, nói ngươi đó!
Đại biểu tỷ nói:
- Ta nói cả hai!
Phương Hành nhất thời bó tay rồi, con lừa thì nhếch miệng nở nụ cười.
Thần Tú đá vào trên mông con lừa một cước:
- Ngươi còn có mặt mũi cười, không nghe nàng mắng là con lừa sao? Ngu ngốc.
Lẫn nhau khinh bỉ một hồi, nhưng cũng không có phương pháp khác, cuối cùng phải giao cho Thần Tú làm, vị tiểu hòa thượng này người mặc tăng y màu trắng, dung nhan tuấn mỹ, khí chất thánh khiết, chậm rãi đi tới trước mặt Lữ Mỹ Mỹ, thấp giọng tuyên một câu Phật hiệu, sau đó chậm rãi đưa tay phải ra, che trùm lên trán của nàng, sau đó thanh âm thật thấp niệm tụng kinh văn.
- Xú hòa thượng, nhanh lấy ra bàn tay bẩn thỉu của ngươi!
- Ngươi có dũng khí chạm ta, ngươi nhất định phải chết, Lữ tộc chúng ta nhất định sẽ đốt luôn cái miếu hoang của ngươi!
- Ngươi niệm cái quỷ gì, phiền chết người a...
Lúc đầu Lữ Mỹ Mỹ mặt đầy lệ khí, không ngừng chửi mắng, nhưng Thần Tú lại có tai như điếc, không nóng không vội niệm tụng kinh văn, thanh âm của hắn không lớn, thậm chí không có vận chuyển linh lực, nghe giống như thanh âm bình thường, nhưng bản thân kinh văn lại giống như ẩn chứa lực lượng dụ hoặc khó tả, theo kinh văn lọt vào tai, dần dần nhập tâm, cả người giống như ngã vào một loại cảnh giới huyền diệu, thân ở trong một không gian thánh khiết, liên hoa khắp nơi trên đất, chung quanh chỉ có tiếng vọng kinh văn, trong lòng đại tự tại...
- Chú thuật thật lợi hại...
Phương Hành cơ hồ cũng trầm mê vào, nhưng rất nhanh liền giật mình tỉnh lại, lúc nhìn qua, chỉ thấy trong mắt con lừa và quái ngư đều xuất hiện si ngốc, duy chỉ có đại biểu tỷ và mình vẻ mặt chấn kinh, hai người không dám dây dưa, một cái nắm chặt lỗ tai con lừa, một cái dắt râu quái ngư, đi ra ngoài điện.
- Chúng ta ở bên cạnh nghe, cũng đáng sợ như thế, thật không biết Nguyên Anh lão tổ kia có thể kiên trì bao lâu!
Phương Hành và đại biểu tỷ liếc nhau, trong ánh mắt đều có chút ngưng trọng.
Bây giờ cách diệt phật đã lâu, lực lượng Phật môn hiển lộ không nhiều, dù từ khi Phương Hành bước vào giới tu hành, kiến thức rộng rãi, viễn siêu tu sĩ bình thường, tiếp xúc lực lượng Phật môn không có mấy lần, nhưng từ liên bảo của Hoàng Phủ Đạo Tử, lại đến đài sen của Tống Quy Thiện, thậm chí ban đầu ở Hoàng Phủ tổ địa, 108 Kim Thân La Hán tụng kinh, trấn áp yêu linh ở Hắc Thủy Hồ, đều hiển lộ Phật môn thần bí khó lường, thậm chí vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn.
- Ai, vậy cũng đã đáng sợ? Nếu như những người kia xuất hiện ở trước mặt ngươi, lại tính toán là cái gì?
Đại biểu tỷ lẩm bẩm, ánh mắt cũng có chút thâm thúy.
Hai người không có trò chuyện nhiều, trong lòng đều đang đợi Tiểu hòa thượng Thần Tú đi ra.
Bất quá Nguyên Anh cảnh quả nhiên bất phàm, tiếng mắng của Lữ Mỹ Mỹ một mực kéo dài mấy canh giờ, từ xế chiều mãi cho đến nửa đêm, chẳng những không có đình chỉ, ngược lại càng kịch liệt.
Phần lớn thời gian, thậm chí thanh âm tụng kinh của Tiểu hòa thượng Thần Tú cũng bị áp chế xuống, bất quá so sánh với tiếng mắng hoặc cao hoặc thấp, hoặc mạnh hoặc yếu của nàng, thanh âm tụng kinh của Thần Tú thủy chung lộ ra bình thản như vậy, vẫn luôn không vang, nhưng không ngừng, thủy chung duy trì ở một ngữ điệu.
- Con lừa trọc, ngươi đến tột cùng làm cái gì với ta?
Thẳng đến nửa đêm, trong đại điện, Lữ Mỹ Mỹ bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu to bi phẫn.
- Ta nhổ vào, tiểu hòa thượng rốt cục nhịn không được muốn nâng thương ra trận sao?
Phương Hành nghe được thanh âm không thích hợp của Lữ Mỹ Mỹ, trong lòng giật mình, vội vàng chạy vào.
Biểu lộ của đại biểu tỷ cũng khẩn trương, chạy theo vào, nhưng vào trong điện xem xét, chỉ thấy Lữ Mỹ Mỹ đã bị để xuống, thân hình tê liệt trên mặt đất, Tiểu hòa thượng Thần Tú thì mặt rã rời, mồ hôi dầm dề ngồi xếp bằng ở trên mặt đất, đương nhiên, tràng cảnh bẩn thỉu trong tưởng tượng của Phương Hành chưa từng xuất hiện, quần áo của hai người đều rất hoàn chỉnh, xem ra vừa rồi chỉ là niệm kinh mà thôi.
- Thế nào?
Phương Hành duỗi đầu nhìn Lữ Mỹ Mỹ, lại liếc nhìn Thần Tú.
Thần Tú thở dài, cười nói:
- Hiện tại ngươi hỏi nàng cái gì đều được!
- Thần dị như thế?
Phương Hành có chút không tin liếc nhìn Lữ Mỹ Mỹ, ánh mắt cổ quái, mặc dù nhìn Lữ Mỹ Mỹ mỏi mệt, nhưng không có bất luận ngoại thương gì, trong cảm ứng, thần niệm của nàng cũng rất bình thường, không có nhận đến bất kỳ tổn thương, hơn nữa Định Thân Phù, Khốn Tiên Tác trên người đều giải xuống, không nhận bất luận trói buộc, nơi nào có bộ dáng bị quản chế chứ?
- Sư bá muốn hỏi ta cái gì cứ hỏi, vãn bối tất nhiên biết gì nói nấy!
Lữ Mỹ Mỹ co quắp ngồi dưới đất, bỗng nhiên đứng dậy, sửa lại vạt áo, nhìn Phương Hành cung kính nói.
- Ta sát, ngươi đừng gọi bậy, ngươi đã 1500 tuổi, kêu người nào sư bá hả?
Phương Hành bị hù nhảy một cái, khẩn trương kêu lên, cảm giác nữ nhân này quỷ dị tới cực điểm.
- Đạo có trước sau, đạt giả vi tiên, tuy sư bá tuổi nhỏ, nhưng bối phận bên trên chính là sư bá!
Lữ Mỹ Mỹ mỉm cười, nhẹ nhàng nói, nhìn hết thảy đều bình thường, nhưng càng bình thường liền lộ ra càng không bình thường.
- Ngươi đến tột cùng làm cái gì với nàng?
Phương Hành nhịn không được nhìn Tiểu hòa thượng Thần Tú.
Thần Tú cười hì hì nói:
- Ta đã trợ giúp nàng quy y, hiện tại nàng là đệ tử của ta, ngươi dĩ nhiên chính là sư bá!
- Quy y?
Con mắt Phương Hành trợn tròn, lại xem xét Lữ Mỹ Mỹ cẩn thận nửa ngày, mới nhịn không được lắc đầu.
- Ta rốt cuộc biết vì sao Phật môn các ngươi bị diệt rồi...