Chương 755 - 1: Kẻ phản bội lớn nhất của Quy Khư
Người đi ra từ phía sau màn sa chính là một nam tử trẻ tuổi, áo lam lót trắng, dung nhan nho nhã, trang phục tựa như của một quý công tử, một đôi con ngươi hẹp dài, nội liễm thâm trầm không gì sánh được. Còn bộ dao cầm mà gã mới vừa điều chỉnh kia lúc này cũng hiện ra dáng vẻ chận thực. Khi nhìn qua lớp màn chỉ có thể nhìn thấy dao cầm rất lớn, như một cái nhã cụ cổ chuyết, nhưng lúc này thấy được hình dáng của nó làm lòng người lộp bộp một tiếng, có cảm giác quỷ dị không nói rõ được. Rõ ràng là một cái dao cầm chế ra từ xương thú, hai bên được nạm đầu thú đã hong gió, thân cầm có một cái như dạng xương cột sống xuyên qua, còn được phủ một lớp da lông màu đỏ khiến người ta nhìn qua không nhịn được mà phát lạnh trong lòng.
Vén màn sa lên, Phương Hành cũng đã có thể cảm giác được khí tức của cây đàn này, một con mắt đã có thể phán định, đây là một pháp bảo chế ra từ hài cốt của mãnh thú, nếu như đoán không lầm, hẳn là dùng linh thức để điều khiển, có liên quan tới việc ngự thú...
Còn nam tử kia tuy mới nhìn qua có vẻ xa lạ nhưng tập trung nhìn vào, trong lòng Phương Hành cũng xuất hiện một đáp án.
Lại còn là một người quen, hơn nữa còn là một người quen tuyệt đối không ngờ tới.
Sư Nam Cát!
Cũng khó trách hai tên tu sĩ áo lam này gọi gã là chủ nhân, người này chính là một Ngự Thú thị trong Quy Khư tứ đại bộ, là chủ nhân tuổi trẻ Sư Nam Cát, vốn ở trong Quy Khư, thiếu niên được Đại Bằng Tà Vương coi trọng nhất, địa vị thậm chí còn mơ hồ cao hơn cả Tử Đạo nhân của Phụng Thiên thị, có thể nói phía dưới Phương Hành có Tà Tôn, phía dưới Tà Tôn là Nam Sa, ngay cả Đại Bằng Tà Vương năm đó dẫn theo những cao thủ trong Quy Khư tới Thần Châu lập đạo cũng chỉ để lại một mình người này tới trấn thủ đại bản doanh của Quy Khư, có thể thấy được sự tin tưởng của Lão Tà đối với gã vượt xa những người khác nhiều. Vậy mà, chuyện Đại Bằng Tà Vương không ngờ tới chính là sau đó lại có Thái Hạo Lữ thị quy về Thái Thượng đạo thống, ngầm đoạt quyền bính, lại chính là người này dẫn đầu dựa vào Thái Hạo Lữ thị, âm thầm tương trợ, bằng không Thái Hạo Lữ thị không thể dễ dàng rót thế lực của mình vào trong Quy Khư như vậy.
Lúc đó khi đánh cướp trong Quy Khư cũng không thấy gã hiện thân, bằng không lúc đó Phương Hành sẽ làm thịt gã xả hận.
Nhưng lại không ngờ tới. Sau khi đi tới Bạch Ngọc kinh lại gặp cố nhân đầu tiên là gã...
Thoạt nhìn, dáng vẻ hiện tại của người này đã không hề giống với dáng vẻ của Ngự Thú thị chủ lão thành năm đó trong trí nhớ của Phương Hành nữa, dung nhan đã trẻ hơn rất nhiều, khí cơ thịnh vượng. Tu vi sâu không lường được, liếc mắt nhìn qua dường như là tu vi Kim Đan cảnh, nhưng trong mơ hồ, Phương Hành lại cảm thấy tu vi của gã chắc là đã sớm vượt qua Kim Đan cảnh rồi. So với Nguyên Anh cảnh bình thường thì có chút mạnh hơn...
Nói đúng ra, người này rõ ràng là đang áp chế tu vi của mình, mạnh mẽ không kết anh.
Mà khi nhìn thấy người này, trong lòng Phương Hành cũng có một cơn giận dữ xông lên đầu.
Không cần suy nghĩ, nếu gặp được Sư Nam Cát, thế lực trong tối đang âm thầm đối phó với mình không cần nói đã hiểu ra...
Ngoại trừ tân chủ tử Lữ Phụng Tiên hiện tại của Sư Nam Cát, còn có thể là ai được?
Trong lòng thầm giận, Phương Hành đã có sát ý vô hình bắt đầu khởi động trong ngực:
- Mẹ kiếp đồ trứng thối Thái Hạo Lữ thị, lấy đâu ra đại thù như vậy? Các người cướp Quy Khư của ta, ta còn chưa chủ động tìm các người tính sổ mà các người đã muốn tìm tới ta rồi?
Lúc đầu hắn âm thầm nghĩ tới thân phận của đám người kia, từ Hoàng Phủ gia có cừu hận lớn nhất với mình, rồi đến chư tông Bắc Vực Thần Châu bị mình giằng co một phen kia, thậm chí còn đoán tới cả Hồ Tiên Cơ ở Yêu địa, đám người Thương Lan Hải cửu thái tử Ngao Bại, lại không ngờ tới, người oán thù sâu đậm với mình không làm ra chuyện làm người ta ghét tới bậc này, còn Thái Hạo Lữ thị không ngờ lại nhảy ra.
Dù sao cũng phải nói, Thái Hạo Lữ Bộ cũng không biết trước đó không lâu người cướp sạch Quy Khư chính là mình, ở trong tin tức của bọn họ, mình vẫn là một người đã chết. Còn bọn họ cũng tự giác nắm quyền trong Quy Khư, làm gì cần phải dùng biện pháp nham hiểm này để hủy hoại danh tiếng của mình chứ?
Các loại suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, trong lòng Phương Hành như rời sông lấp biển, nét mặt lại không thể hiệt chút tâm tình nào.
Còn lúc hắn nhận ra Sư Nam Cát, kẻ phản bội lớn nhất của Quy Khư này cũng đang dùng con ngươi hẹp dài để quan sát Phương Hành. Gã cảm giác Phương Hành có chút quen thuộc, ánh mắt có chút nghi ngờ đảo tới đảo lui trên mặt Phương Hành, tỏa thần thức ra để phân biệt.
Phương Hành làm như không có việc gì, không chút nào lo lắng. Dù sao dáng vẻ mình bây giờ không thể so với ngày xưa được, hắn đang từng bước luyện hóa Vạn Linh đan, thức giới dung nạp rất nhiều dấu vết đại yêu, tùy tiện hấp thu một cái ra đều có thể thay đổi khí tức và dung mạo của bản thân, hơn nữa loại biến hóa này chính là do đạo nguyên ngụy trang, đừng nói là Sư Nam Cát, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh cảnh chân chính chỉ sợ cũng không thể phân biệt ra được.
- Vèo!
Lúc Phương Hành đang cực kỳ bình tĩnh, Sư Nam Cát đột nhiên gập ngón tay lại đâm về phía mi tâm của hắn.
Động tác lần này mau lẹ, cực kỳ đột ngột, hơn nữa tu vi của Sư Nam Cát thâm hậu, một ngón tay điểm ra đã nhanh chóng nhắm tới gần mi tâm rồi.
Công kích bậc này chính là phương pháp đánh lén thường gặp nhất giữa các tu sĩ, chỉ một cái thẳng vào mi tâm, ngay cả thần hồn đều có thể bị thương nặng.
Trong lòng Phương Hành đã lộp bộp một tiếng, vô ý thức muốn xuất thủ nặng tay, trước tiên giết chết tên phản đồ này rồi lại nói, nhưng khi hắn đang chuẩn bị xuất thủ đột nhiên giật mình, lóe lên một suy nghĩ trong đầu. Bây giờ tầm mắt của hắn lớn hơn nhiều, rất nhanh đã lưu ý tới, lần xuất thủ này của Sư Nam Cát lại không hề sử dụng pháp lực chân chính, nhìn qua có vẻ ác độc âm ngoan nhưng trên thực tế chỉ là một hư chiêu mà thôi.
- Hắn đang thử thăm dò ta?
Trong lòng Phương Hành hiểu rõ, ngoài mặt lại lập tức phản ứng lại, hét lớn một tiếng, thân hình vội vàng thối lui, đồng thời bàn tay nhấn một cái về phía trước. Một tia đan quang màu vàng nhạt gào thét lao về phía trước, thoạt nhìn giống như một hòa thượng bị kinh sợ, vừa né tránh vừa liều mạng.
- Ồ, thực lực không tầm thường, cũng có thể dùng được trong chốc lát.
Sư Nam Cát thấy được đan quang mà Phương Hành xuất thủ, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, tay áo chỉ một cái, tia đan quang đều rơi vào trong tay áo của gã, như đá ném vào biển rộng, không hề gợn lên chút sóng gió nào. Còn gã cũng không còn ý xuất thủ nữa, nhẹ nhàng cười nói:
- Ngươi không cần phải kinh sợ, ta chỉ là xuất thủ thử ngươi một chút thôi, muốn vào môn đình của chưởng giáo sư huynh của ta, không có chút bản lĩnh thì không được.
- Chưởng giáo sư huynh của ngươi là ai?
Vẻ mặt Phương Hành cảnh giác, trầm giọng quát hỏi.
Sư Nam Cát lại cười nhạt, nói:
- Bằng vào bản lĩnh của mỗ gia còn chưa có tư cách cho các người vào bí địa, các người lĩnh phù chiếu, mục đích thực sự thế nào trong lòng biết rõ, chỉ nói với ngươi một câu! Vào môn đình của chưởng giáo sư huynh ta là may mắn của ngươi!
Nói xong liền hỏi pháp hào của Phương Hành, Phương Hành chỉ thuận miệng nói một câu “Hành Phương hòa thượng”. Sư Nam Cát gật đầu, cũng không hỏi kỹ liền để hai tu sĩ áo lam ở lại trấn thủ cửa hàng này, còn bản thân thì dẫn Phương Hành xuất môn, điều khiển đằng vân chậm rãi lao về phương bắc. Nhìn phương hướng của gã thì rõ ràng là đi về phía nội thành Bạch Ngọc kinh, trong lòng Phương Hành đã có chút ngoài ý muốn.
Bạch Ngọc kinh sở hữu mười hai lầu năm thành, bên ngoài có bốn tòa thành lớn, bảo vệ tòa nội thành ở giữa. Lấy sự tồn tại của Bạch Ngọc kinh thì bốn thành này đã không dễ mà vào được rồi, trong nội thành càng có đẳng cấp cao dọa người. Đừng nói là ở trong đó, cho dù là có thể đặt chân vào thành này cũng không khỏi phải có tầm cao cùng quyền nói chuyện nhất định trong Thần Châu, đây căn bản không phải nơi người bình thường có thể tơ tưởng được.
Phương Hành đã đoán được Sư Nam Cát muốn dẫn mình đi gặp người nào, chỉ là thấy được người này ở trong nội thành Bạch Ngọc kinh liền ý thức được, nội tình của Thái Hạo Lữ Bộ này so với tưởng tượng của mình thì còn thâm sâu hơn, mẹ nó, vậy mà lại có thể ở trong nội thành Bạch Ngọc kinh...
- Hành Phương sư phó, ta muốn hỏi lại ngươi một câu cuối cùng, có thể nguyện dốc sức lực cho chưởng giáo sư huynh của ta không?
Đi thẳng tới nội thành của Bạch Ngọc kinh, trước mặt là điện các xây dọc theo núi, Sư Nam Cát dừng lại, trầm giọng đặt câu hỏi.
- Có thể dẫn ta tiến vào bí địa không?
Phương Hành hỏi trực tiếp, thể hiện mình là một hòa thượng lỗ mãng thẳng tính.
Sư Nam Cát nhẹ giọng cười, nói:
- Thân phận của chưởng giáo sư huynh ta bậc nào chứ, sao có thể cho ngươi được nói lý lẽ?
- Mẹ kiếp , mở miệng là một tiếng chưởng giáo sư huynh, gọi thật là thuận miệng, trước đây ở trước mặt ta, tại sao mỗi ngày ngươi đều lạnh mặt, một chút nịnh bợ cũng chưa từng thể hiện?
Trong lòng Phương Hành đã vô cùng khó chịu rồi, lúc này Sư Nam Cát lại mang dáng vẻ trung thành trang nghiêm làm cho hắn càng thêm không thoải mái trong lòng, cười lạnh một tiếng, nói:
- Muốn Phật gia ta dốc sức lực, đương nhiên có lợi thì mới được...
Dáng vẻ này của hắn cũng làm cho Sư Nam Cát yên tâm hơn, cười lớn một tiếng, liền xoay người dẫn hắn lên núi.
Đi tới dưới một ngọn núi phủ đầy cẩm tú, Sư Nam Cát dẫn Phương Hành tới một tòa thiên điện giữa sườn núi, chỉ vào bồ đoàn, nói:
- Ngươi ở lại chỗ này chờ, khắc ân cừu của ngươi với đại ma đầu kia lên trên ngọc giản, hơn nữa còn phải đặt cả pháp ấn của ngươi vào chứng minh mình không nói dối... dĩ nhiên, ha ha, ngươi có thể khoa trương thêm một chút, cũng không có ai tới đối chất thêm với ngươi đâu...
Sau khi dứt lời thì để lại một miếng ngọc giản, nhẹ rời đi.
Phương Hành cầm ngọc giản này, tính khí tàn bạo lại nổi lên, mẹ nó, đây là cách lấy khẩu cung trong giới tu hành mà!
Chỉ có điều vì đại sự, vẫn cố gắng nhẫn nại, cầm ngọc giản, tròng mắt loạn chuyển.
Thần thức đã tung ra, chỗ đạt tới có hai luồng thần niệm cực nhỏ dang nhìn mình chằm chằm, còn khí tức của Sư Nam Cát đang đi thẳng lên núi. Hắn đoán được, kẻ phản bội tất nhiên là đang đi gặp Thái Hạo Lữ Phụng Tiên rồi, trong lòng nhẹ nhàng cắn răng, suy nghĩ một hồi liền lấy một quyển kinh Phật trong tay áo ra, giả bộ mở ra xem, dường như đang nghiên cứu kinh nghĩa
Hòa thượng đọc kinh, đương nhiên hợp tình hợp lý, chỉ có điều người ngoài lại không ngờ tới, kinh thư này có một tên gọi: Chư Phật Quan Tưởng kinh!
Linh Sơn tự chính là Phật thổ cuối cùng, sau khi bị thu phục, đại bộ phận kinh văn của tông môn bị diệt môn, mà trong đó có một phần kinh văn năm đó trong trận chiến diệt Phật bị cao tăng đại đức quán thâu pháp lực, tạo thành dị bảo có đủ sự quái dị huyền diệu. Chư Phật Quan Tưởng kinh này chính là một bộ, Phật hiệu vô biên, thấm nhuần thiên địa, bộ kinh này liền có đủ Phật tính, lấy pháp lực thúc giục có thể được xưng là thông suốt ngũ hành vạn vật, chư thiên vạn giới.
Dĩ nhiên, Phương Hành cảm thấy thấm nhuần vạn vật ngũ hành, chư thiên vạn giới thì hơi cường điệu quá, nhưng thông suốt một ngọn núi nhỏ này thì vẫn có thể!
Ngay cả Thần Tú cũng đã từng nói, bộ kinh thư này nhất định chính là chí bảo có thể nhìn lén nữ nhân đi tắm, là thánh kinh trong lòng hắn!
Sau khi rót pháp lực vào kinh văn chỉ cảm thấy thần hồn khẽ nhúc nhích, xông vào trong kinh văn, sau khi động tâm niệm, trên kinh thư, kinh văn biến hóa, dần dần hiện lên một hình ảnh, vẽ lên chính là thân ảnh của Sư Nam Cát đằng vân mà lên, đã thấy gã đang bay thẳng tới cung điện cao nhất của ngọn núi, nơi được mây trắng lượn quanh, bước vào đó, nhẹ giọng nói:
- Chưởng giáo sư huynh, sư đệ bái kiến!