Chương 754: Đánh vào nội bộ của kẻ địch
Vẻ mặt trang nghiêm dường như chuẩn bị hy sinh đi tới trước thiên môn, Phương Hành ngẩng đầu nhìn chữ “Giết” lớn đắp trên mặt mình ở trên phù chiếu Trảm Ma, ánh mắt cổ quái. Thần Tú cùng đại biểu tỷ ở ngay bên cạnh chờ hắn hỏi thăm tin tức, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn cũng thầm cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lúc đang muốn hỏi hắn hai câu thì chợt thấy tay áo hắn mở ra, trực tiếp đạp không mà lên tới nơi cao ba mươi trượng, tự tay bóc phù chiếu xuống, đồng thời thân hình vừa chuyển liền rơi lên tán cây của một cây đại thụ ở bên cạnh.
- Ồ, hắn bóc phù chiếu kia để làm gì?
Thần Tú cùng đại biểu tỷ đều sợ ngây người, sau đó là hoang mang một trận.
- Hỏng rồi, chẳng nhẽ là bị tức tới hồ đồ, muốn đại náo Bạch Ngọc kinh đây sao?
- Không ổn, vừa tới đã gây chuyện, lão tổ tông mà biết được sẽ mất hứng.
Hai người này nghĩ tới chuyện mấu chốt đó, nhất thời sắc mặt hoảng sợ, đồng thời bước lên mây muốn tới ngăn cản Phương Hành.
Chỉ có điều thân hình mới vừa bắt đầu động bại bị chấn rơi xuống, đã thấy Phương Hành ở trên tán cây cầm phù chiếu trong tay, hít sâu một hơi, đột nhiên bắt đầu chửi ầm lên:
- Phương Hành ngươi tên tiểu ma đầu khốn kiếp, dáng vẻ anh tuấn bản lĩnh lại lớn, trộm sau mông, lừa gạt được cả những cao thủ, còn nhường người khác sống được nữa không hả? Phật gia ta đã chịu không nổi ngươi lâu rồi, ngày hôm nay lĩnh phù chiếu này chính là muốn bắt ngươi để đổi phần thưởng, cho dù ngươi đã trốn tới đâu, sớm muộn gì ta cũng sẽ tìm được ngươi, cướp cả mười lão bà của ngươi, cướp hết bảo bối của ngươi!
- Ồ, về sau không thể chọc giận sư huynh rồi, ngay cả mình cũng mắng tới hăng hái như vậy.
Thần Tú trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn Phương Hành đang nổi điên trên tán cây.
- Thế nào mà ta lại cảm giác hắn đang tự khen mình vậy?
Đại biểu tỷ cũng rất bất đắc dĩ, bọn họ đều đoán được Phương Hành tự có mục đích riêng, không tiến lên ngăn cản nữa.
- Có người bóc phù chiếu!
- Lại là một hòa thượng!
Hành động này của Phương Hành cũng lập tức gây ra sự chú ý của không ít tu sĩ xung quanh, tu sĩ ở ngoài cửa thành vốn có nhiều, còn người lĩnh phù chiếu cũng thường nhận được sự chú ý cực nhiều, nhất là sau khi thấy được trang phục của Phương Hành liền càng cảm thấy tò mò, trong chốc lát vô số ánh mắt đều nhìn sang, ngơ ngác nhìn Phương Hành đứng ở cửa thành giơ tay cầm phù chiếu mắng tới nước miếng văng tung tóe. Thao thao bất tuyệt, tiếng nói truyền mười dặm.
- Lại còn lĩnh phù chiếu Trảm Ma nữa?
- Cũng không biết là thật muốn trảm tiểu ma đầu, hay là chỉ muốn lợi dụng.
- Xem ra giống như thật có thâm cừu đại hận với tiểu ma đầu rồi, ngươi xem, hắn mắng thật hung ác kìa.
- Ôi trời ơi, một tăng nhân đến mức nói muốn cướp vợ của người ta ra rồi, có thể thấy được hắn oán hận sâu sắc với tiểu ma đầu kia!
Phía dưới có người vây xem, Phương Hành liền mắng càng hăng say, vừa mắng vừa chờ có người xuất hiện liên hệ với mình, lại không ngờ tới. Ước chừng đã mắng nửa canh giờ, trong miệng cũng đã mỏi lại vẫn không thấy ai xuất hiện, trong lòng nhất thời nói thầm, không phải là lão khốn nhận linh tinh của mình rồi lừa mình đấy chứ? Lúc đang suy nghĩ có nên đi xuống nghỉ ngơi một lúc rồi lên mắng nữa hay không, trong đầu lại nghe được lão Kim Đan kia bất đắc dĩ truyền âm tới:
- Tiểu sư phụ à, ngươi mắng vài câu tỏ rõ lập trường là được, xuống dưới chờ đi, tự nhiên sẽ có người tới tìm ngươi, đứng ở trên đó mắng lâu như vậy miệng ngươi không mỏi à. Còn nữa, ra mặt lâu quá cũng không tiện, tiểu ma đầu đó nghe nói có không ít bằng hữu đấy.
- Mẹ nhà nó, vậy mà ngươi không nói sớm.
Phương Hành vô cùng chán nản, uống một hớp rượu thấm giọng rồi mới nhảy xuống từ tán cây.
Sau khi âm thầm nói vài câu với đại biểu tỷ và Thần Tú, Phương Hành liền tìm một tảng đá bóng loáng ngồi xuống, vừa uống rượu vừa suy nghĩ, nhìn thấy vừa rồi hắn chửi ầm lên cả nửa canh giờ, ánh mắt của người xung quanh nhìn hắn đều có chút sùng bái, chỉ có điều thấy sắc mặt hắn khó coi nên trong chốc lát cũng không có ai qua tiếp lời, ngay cả lão Kim Đan kia cũng như không có chuyện gì xảy ra chạy sang một bên, tỏ ra không quen biết hắn.
Còn trong Bạch Ngọc kinh lại có hai tu sĩ mặc áo hoàng sam đi ra, treo một tấm phù chiếu y hệt lên tường, lại nhìn sâu Phương Hành một cái, sau đó không nói một lời rời thành mà đi. Phương Hành lại cảm ứng được, bọn họ không cần qua đây tra hỏi mình. Sau khi xé phù chiếu liền có một luồng thần niệm quỷ dị quấn lên người mình, hẳn chính là cách giám thị của Bạch Ngọc kinh đối với người lĩnh phù chiếu, cũng chính vì vậy, hắn cũng không cố tình luyện hóa luồng thần niệm này, để mặc kệ nó treo trên người mình, trong lòng âm thầm cân nhắc.
Dùng phương pháp này để lĩnh phù chiếu, tiếp cận đám người không có hảo cảm với mình chính là phương pháp của hắn.
Trước đến nay hắn đều to gan lớn mật, càng nghe nói đám “đại nhân vật” kia có lai lịch phi phàm, càng muốn xem kết quả, rốt cục là ai mà có đại thù với mình như vậy, rõ ràng mình đã chết rồi vẫn còn cần dùng cách này để đạp mình một cước, còn có đám khốn kiếp đi lĩnh phù chiếu này nữa, không phải muốn giết mình sao? Dứt khoát để tự mình tìm hiểu nguồn gốc đi, tiêu diệt đám khốn kiếp kia tận gốc!
Quả thực đúng như lời lão Kim Đan nói, Phương Hành ở đây đợi khoảng một canh giờ đã có hai tu sĩ mặc pháp bào lam nhạt với gương mặt âm thầm đi tới, quan sát trên dưới Phương Hành một cái, rồi lại nhìn về phía phù chiếu trong tay hắn, xác nhận không lầm, một người trong số đó âm thầm mở miệng nói:
- Hòa thượng, chính là ngươi lĩnh phù chiếu chém giết Phương Hành tiểu ma đầu à? Có oán hận gì với hắn vậy?
Phương Hành cũng đồng thời quan sát bọn họ vài lần, thấy gã hỏi không cần khách khí, liếc mắt một cái, nói:
- Mắc mớ gì tới ngươi?
- Ồ, tính tình khá nóng nảy đấy!
Tu sĩ có vóc người khá cao cũng không có sức sống, lạnh giọng cười, nói:
- Cũng được, bản tọa cũng không hỏi ngươi nữa, chỉ có điều gia chủ của bọn ta muốn gặp ngươi, đây là chuyện may mắn lớn rơi vào đầu ngươi, nếu như không sợ, vậy đi theo ta.
- Sợ? Phật gia sợ cái chim ấy!
Phương Hành cười lạnh một tiếng, vung tay áo một cái, đi theo phía sau hai người này đi vào trong thành.
Lúc đi tới thiên môn, người này lấy ra một tấm lệnh bài giơ lên, liền trực tiếp được vào thành, Phương Hành cũng được đi theo vào. Nhìn thấy trong Bạch Ngọc kinh này quả nhiên không giống bình thường, hai bên trái phải nhà cửa san sát nối tiếp nhau, đường ở giữa vô cùng rộng lớn, tất cả đều được lát đá hoa cương bạch sắc, liên tiếp. Còn ở trong thành bất chợt có tu sĩ ngự không mà bay, bước trên mây mà đi, tiên phong đạo uẩn làm cho lòng người ta ngây ngẩn. Chỉ có điều nhìn kỹ lại, ngự không cũng có quy củ riêng, tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ cũng chỉ có thể đằng vân ở dưới ba mươi trượng, còn trên ba mươi trượng dưới một trăm trượng là của tu sĩ Kim Đan, cho dù có Trúc Cơ cũng là đi theo bên cạnh tu sĩ Kim Đan. Còn như ở trên trăm trượng lại chỉ thấy được hai tia thần quang của tu sĩ Nguyên Anh cảnh, nói vậy, nó thuộc về tu sĩ Nguyên Anh cảnh có thể dùng, cấp độ rõ ràng.
Hai tu sĩ mặc quần áo lam nhạt này cũng không độ nhanh, càng không ngự không, chỉ là tay áo bay bay không dính bụi trần đi trên mặt đất. Phương Hành thấy thế liền cũng chỉ có thể đi phía sau bọn họ, nhưng sau khi vào thành, đi một nén hương rồi đi tới một con đường cái chỉ đủ một người đi, xung quanh hai bên đều là đan phường, các loại cửa hàng khí các, du khách trên đường đều là tu sĩ, tựa như cửa hàng mà người phàm bình thường hay lui tới, thậm chí Phương Hành còn thấy ở bên trong đó có mấy tu sĩ Nguyên Anh cảnh. Thấy cảnh ấy, hắn mới thực sự hiểu một câu đồn đãi trong giới tu hành: Kim Đan nhiều như cẩu, Nguyên Anh đi lại khắp nơi.
- Vào đi!
Hai gã tu sĩ mặc quần áo lam nhạt này lại dẫn Phương Hành đi tới một tiệm phía trước có đề tên là “Lục Hợp cư”, gật đầu ra hiệu cho hắn rồi đi thẳng vào bên trong. Phương Hành cũng đi theo vào, đã thấy nơi đây chính là một cửa tiệm bán đan dược cùng linh phù, tầng một rất đẹp đẽ quý giá chỉnh tề, phía sau quầy có chưởng quỹ ngồi xếp bằng cũng có tu vi Kim Đan tam chuyển, có vài nữ hầu trên người mặc y phục rực rỡ thấp giọng nói chuyện với tu sĩ, giới thiệu lợi ích của các loại đan dược cùng linh phù, mặc dù có không ít người nhưng lại có vẻ hết sức thanh tĩnh.
Chỉ có điều người muốn gặp Phương Hành lại ở lầu ba, đi dọc theo thang lầu làm từ gỗ tử đàn lên trên, nhìn qua toàn bộ lầu ba này như một cái động phủ, bên ngoài thoạt nhìn chỉ rộng khoảng hơn mười trượng, nhưng sau khi đi vào lại là một nơi rộng khoảng nghìn trượng, trang trí như động phủ tu hành đắt tiền, thậm chí còn cài đặt Tụ Linh trận khiến người ta vừa tiến vào liền cảm thấy linh khí đập vào mặt, mừng rỡ.
Bên trong động phủ có dòng suối chảy róc rách, lư đồng tỏa khói thoải mái, mang đậm ý cảnh cổ sơ, còn ở phần cuối động phủ có một tấm sa mỏng vắt ngang, bên trên đó dệt thành một phù văn ngăn cản thần niệm của tu sĩ dò xét, chỉ có thể xuyên thấu qua tấm lụa mỏng trong suốt mới nhìn thấy phía sau có một người ngồi xếp bằng, trước người đặt một cái đàn cổ, chỉ có điều gã lại chưa chính thức đánh đàn, một lát sau mới có thể nghe được một tiếng của dây cung, dường như đang điều chỉnh thử.
- Thiếu chủ, đã dẫn người lĩnh phù chiếu tới rồi!
Hai gã tu sĩ mặc quần áo lam nhạt tiến lên cung kính bẩm báo một tiếng, liền phân ra đứng ở hai bên, yên tĩnh chờ người phía sau sa mỏng nói.
Phương Hành cũng ngẩng đầu nhìn thử, nhìn thấy quả thực không thấy rõ dáng vẻ của người kia lắm liền không thể làm gì khác hơn là kiềm chế tâm tư lại, đợi gã nói chuyện.
Người phía sau màn sa quá kiểu cách, dường như không đếm xỉa tới ba người bọn họ tới, lại điều chỉnh thử cầm huyền một lát, cho tới khi tiếng đàn thanh nhã thuần đang, lúc này mới hài lòng đẩy dao cầm ra ngẩng đầu nhìn về phía ngoài, đồng thời một luồng thần thức lộ ra từ phía sau màn sa, quét qua Phương Hành, dường như cũng có chút ngoài ý muốn, khẽ cười nói:
- Lại là một tăng nhân, không biết đại sư tu hành ở nơi nào?
Phương Hành đã sớm suy nghĩ xong câu trả lời, lười biếng nói:
- Vốn là tán tu của Nam Chiêm, trong lúc vô tình có được mấy bộ tàn kinh, tu thành thần thông Phật môn liền mặc trang phục hòa thượng, không kỵ lạc rượu, đàn bà mua vui, tuy là đầu không có tóc nhưng không tịnh giới, là một hòa thượng giả.
- Ồ, ngươi cũng thành thực đó.
Người phía sau màn sa gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Ngươi có oán thù gì với tiểu ma đầu vậy?
Phương Hành nói:
- Hắn ngủ với nữ nhân của ta có tính không?
Người phía sau màn sa hơi ngẩn ra, cười khổ nói:
- Ma đầu kia lại còn làm chuyện như thế à, cũng làm cho ta có chút ngoài ý muốn!
Sau đó, lại hỏi thêm mấy vấn đề, Phương Hành mở miệng là nói láo làu làu, nói vô cùng không chê vào đâu được, hoặc là khó có thể tìm chứng cứ, đương nhiên không bị gã tóm được nhược điểm gì rồi. Hơn nữa người nọ đại khái cũng không nghĩ người ăn mặc kiểu hòa thượng này lại là tiểu ma đầu đã chết trong lời đồn kia, sau khi hỏi qua mấy câu cũng đã yên tâm, phất tay một cái, màn sa cuồn cuộn bay lên, gã cũng chậm rãi đứng dậy, đi ra từ phía sau màn sa. Mà vừa nhìn thấy hình dáng của gã, Phương Hành cũng nhất thời ngẩn ngơ, vẻ mặt thay đổi tới mức cổ quái dị thường.