Lược Thiên Ký

Chương 756: Hồng Hoang di mạch

Chương 756: Hồng Hoang di mạch

Vóc người của cô gái mặc thanh y thon gầy, sắc mặt vàng vọt, giống như đã ba mươi mấy tuổi rồi, cũng không phải tiểu mỹ nhân hiếm thấy gì, chỉ là dáng vẻ vẫn khá được, còn tu vi cũng chỉ có Kim Đan nhị chuyển, xem như là một tán tu có tu vi hơi thấp trong nhóm này rồi. Là người trầm mặc ít nói, cũng không có người quen nào, chỉ có điều hòa thượng dởm Phương Hành lại đứng trước mặt người ta bày ra dáng vẻ muốn trêu đùa vẫn dẫn tới một số người bất mãn, ánh mắt giận dữ quan sát. Chỉ là tán tu từ trước đến nay bo bo giữ mình, tạm thời chưa có ai đứng ra mà thôi.
- Xin đại sư tự trọng, bằng không đừng trách tiểu nữ tử vô lễ!
Cô gái mặc thanh y kia mấy lần muốn tránh đi lại bị Phương Hành chặn trước người cũng không thể nén giận được nữa, bóp pháp quyết, căm tức nhìn Phương Hành.
- Bản đại sư luôn luôn lấy tuyên dương Phật pháp là nhiệm vụ của mình, làm sao có thể gọi là không tự trọng chứ?
Phương Hành cười hì hì nháy mắt với cô gái mặc thanh y.
Chỉ có điều cô gái này lại coi như đó là mị nhãn, nét mặt càng giận dữ hơn, đột nhiên, ngón trỏ cùng ngón cái chụm lại bắn pháp quyết, thuật pháp lập tức hiện. Một vạch kim quang thoáng hiện trên không trung, như đao phong bay về hướng Phương Hành làm hắn càng hoảng sợ hơn, thân hình đột nhiên trùn xuống, khó khăn lắm mới thoát được tia kim quang này, may là trên đầu không có tý tóc nào, bằng không chắc chắn đã bị cạo đi một mảng rồi.
- Kim pháp rất lợi hại đó...
Sau khi hắn thấp người xuống thì nhảy về phía sau mấy bước, có chút cảnh giác nhìn cô gái mặc thanh y này.
- Hòa thượng, đừng gây chuyện với ta, bằng không ta sẽ giết ngươi!
Nữ tử mặc thanh y thủ sẵn pháp quyết, lạnh giọng quát Phương Hành, sau đó chậm rãi lui lại, xoay người rời đi.
Người chung quanh thấy một màn này có phần phải nhìn cô gái mặc thanh y với cặp mắt khác xưa, hơn nữa nhìn Phương Hành tránh đi chật vật như vậy, còn cô gái lại dùng thuật pháp kim đạo, chính diện giao phong có khả năng sẽ cảm thấy uy lực kinh khủng ẩn trong đó, bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy kim quang nhàn nhạt, cho nên chúng tu chỉ nghĩ hòa thượng này không có cảnh giới, kỹ năng thực tế qua quýt bình bình, nhất thời vang lên một loạt tiếng châm chọc.
- Chút bản lĩnh của hòa thượng dởm này cũng muốn đi trêu đùa nữ tu!
- Ha, tăng nhân bây giờ đều là cái tính tình này, không trách Phật môn lại sa sút đến vậy...
- Xấu hổ và bại hoại bậc này, nếu hắn dám đến trêu chọc ta, tất ta sẽ cho hắn đẹp mặt!
Thấp giọng nghị luận. Chư tu sĩ tứ tán tản đi, chỉ còn mình Phương Hành đứng tại chỗ, ngẩng mặt lên, vẻ mặt càng thêm mờ ám hơn.
- Vị nữ thí chủ kia...
Hắn đột nhiên cao giọng hô, cười quái dị nói:
- Dáng vẻ không được tốt lắm nhưng cái mông rất thanh tú đó...
- Vô sỉ!
Tu sĩ tứ tán xung quanh nghe được lời này thì nhao nhao thóa mạ.
Còn nữ tử mặc thanh y cũng giận dữ, xoay người trừng mắt nhìn hắn một cái, nhưng không giải thích được, trong lòng cũng khẽ động.
Bình tĩnh nhìn hòa thượng kia vài lần, cũng xác định hắn không phải là người kia, trong lòng lại cảm thấy chút mất mát, xoay người rời đi.
Phương Hành cũng không nói toạc ra, lúc đầu chỉ là vì sau khi nhìn thấy nàng thì trong chốc lát mới nổi hứng tới nói vài câu. Sau lại ngẫm lại, trong lòng cũng lười đi tiếp, lại nhớ nàng xuất hiện ở đây chỉ sợ là vì tràn đầy thù hận với mình, người khác đều là giả bộ, nhưng nàng thì có tám phần mười khả năng là thật sự hận mình, cũng không muốn chính xác đi qua nhận nhau nữa, vẫn là suy nghĩ thật kỹ một lúc xem nên làm thế nào để trộm Bạch Ngọc lệnh của Lữ Phụng Tiên thôi.
Đoạn thời gian này, cũng đành ở lại đây... cả ngày uống rượu ngủ say, thuận tiện dùng Chư Phật Quan Tưởng kinh để tra xét cơ mật, chỉ có điều đối với phía Thái Hạo Lữ Bộ lại không có chuyện gì giá trị có thể nghe trộm được. Còn Sư Nam Cát càng ngày càng thu nạp nhiều tán tu hơn, mấy ngày sau đã có khoảng một trăm người rồi, phần nhiều là xuất thân tán tu, trong đó cũng không thiếu cao thủ, xem như là một lực lượng không kém. Đám người kia tụ tập ở đây, ngày đêm nói chuyện lôi kéo nhau tạo ra thế lực, nhưng lại hờ hững với Phương Hành, làm hắn làm một hòa thượng độc lai độc vãng.
Còn bốn, năm ngày sau, Sư Nam Cát liền bắt đầu truyền pháp chỉ qua, triệu tập những người này đi ra ngoài lĩnh phù chiếu.
Từ trước đến nay chuyện lĩnh phù chiếu của Bạch Ngọc kinh nổi danh thiên hạ, nhưng cũng không phải mỗi một phù chiếu đều là chém giết ma đầu cự phách, ám sát đại tướng Ma Uyên, thậm chí là nhiệm vụ tìm kiếm bảo dược trong truyền thuyết, độ khó cực cao, trong đó cũng có rất nhiều phù chiếu mặc dù có độ khó, nhưng có thể hợp mưu hợp sức hoàn thành. Còn Sư Nam Cát chính là muốn lợi dụng lực lượng của đám tán tu này để lĩnh phù chiếu xuống, sau đó dẫn dắt bọn họ đi hoàn thành, còn sau khi hoàn thành, thù lao trên phù chiếu ban xuống thì đều do tự đám tán tu này phân chia, thậm chí gã còn ban thưởng thêm khá phong phú, nhưng vinh quang vì hoàn thành được phù chiếu kia đều ghi danh nghĩa cho Thái Thượng Đạo khống Lữ Phụng Tiên, với gã mà nói cũng là một loại đạo thành danh?
Trong quá trình này, đám người này bởi vì Phương Hành hối thúc nên cũng nhận được rất nhiều linh tinh, kinh nghĩa, pháp quyết, pháp bảo... những thứ này xem như là thu nhập xa xỉ, hơn nữa được Sư Nam Cát dùng hồn khế cam đoan, mỗi người đều yên tâm hơn. Trong quá trình này, thậm chí có người bắt đầu thương lượng, có nên thực sự dấn thân làm thủ hạ, làm gia bộc cho Lữ Phụng Tiên hay không, hoặc là gia nhập vào Thái Thượng Đạo thống, trở thành một ngoại môn.
Chỉ có điều mặc dù đang ở Bạch Ngọc kinh, được xưng là thông qua phù chiếu là có thể nhận đươc tất cả những vật cần cho tu hành, nhưng Bạch Ngọc lệnh hiển nhiên là không bao gồm trong đó. Phàm là phù chiếu lấy Bạch Ngọc lệnh làm thù lao, không cái nào không phải phù chiếu đứng đầu nhất, không phải nhân vật đứng đầu một tông một nhà, không tổng hợp thế lực cường đại vào thì không thể hoàn thành được. Thậm chí có rất nhiều người đều cho rằng phù chiếu có thể lấy Bạch Ngọc lệnh làm giải thưởng, căn bản là không có khả năng hoàn thành.
Chỉ có điều trong quá trình lĩnh phù chiếu cũng có một phù chiếu làm động lòng người xuất hiện. Ngày thứ bảy kể từ khi Phương Hành đi tới Bạch Ngọc kinh có một tấm phù chiếu phóng ra từ nội phủ của Bạch Ngọc kinh, làm lòng người vô cùng nhộn nhạo. Lại lấy mười tấm Bạch Ngọc lệnh làm thù lao, cũng muốn bắt một tên ma nhân tới từ Ma Uyên nằm vùng trong Bạch Ngọc kinh. Tin tức này vừa xuất hiện, năm thành của Bạch Ngọc kinh đều kích động. Các thế lực thậm chí còn cả tán tu trà trộn vào trong thành đều nhao nhao xuất động, lục soát ngày đêm muốn tìm ra tung tích của ma nhân này để được nhận trọng thưởng hậu hĩnh.
Ngay cả Sư Nam Cát cũng sắp phái chư tán tu ra ngoài hỏi thăm tin tức.
Phương Hành cũng có chút động lòng, nhân lúc đêm khuya vắng người, dùng Chư Phật Quan Tưởng pháp lục soát khắp nội thành, nhưng lại phát hiện có mấy nơi cấm kỵ, chỉ có điều trên mặt của ma nhân cũng không vẽ chữ, không tìm được manh mối gì có giá trị, hơn nữa hắn cũng không có thù oán gì với ma nhân. Tìm vài lần liền lười tìm, vẫn là trước sau như một làm thủ hạ của Sư Nam Cát là lý tưởng, thỉnh thoảng đùa giỡn nữ thí chủ mà thôi.
Ngày bình thường Lữ Phụng Tiên hầu như không xuất điện, làm hắn vẫn chưa tìm dược cơ hội ăn cắp Bạch Ngọc lệnh, chỉ có điều cuối cùng cũng không công ngốc ở đây rồi. Hơn mười ngày sau, đang lúc nửa đêm tĩnh mịch lại đột nhiên nghe được phía nam chân trời, bất ngờ vang lên một tiếng ma tiếu tựa như một thanh đại đao khuấy thẳng vào cửu thiên, sau đó, đại địa chấn động, linh khí hỗn loạn, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ cảnh cũng có thể cảm giác được, giờ khắc này giữa thiên địa dường như có ma khí thực chất xuất hiện, mênh mông cuồn cuộn, từ hướng tây nam ùn ùn kéo tới.
- Keng...
Phía thành nam của Bạch Ngọc kinh có tiếng chuông trầm vang lên, đong đưa truyền khắp khu vực năm thành.
Trong một chốc này, toàn bộ phía trên ngũ thành của Bạch Ngọc kinh đồng thời có linh quang xông lên bầu trời, đan vào nhau trên không trung tạo thành một mảng, hóa thành pháp trận lớn bao trùm trọn cả ngũ thành mười hai lâu của Bạch Ngọc kinh vào bên trong. Đường đường là đệ nhất tiên thành của Thần Châu như Bạch Ngọc kinh, sau khi phát hiện có ma khí xâm nhập liền trước tiên lựa chọn mở đại trận phòng ngự, nhất thời làm người ta kinh ngạc không ngừng...
- Chẳng lẽ là bên Ma Uyên tấn công tới?
Có người sợ mất mật, lo sợ bất an.
Còn lúc này trong nội thành của Bạch Ngọc Kinh. Phương Hành cùng chư tán tu cũng đã tụ tập ở chân núi, người người đều có thể nhìn thấy phía nam chân trời ma khí tạo thành mây, có tiếng hô trầm thấp chấn động đại địa, nhưng không biết đến tột cùng xuất hiện quái vật gì, nhao nhao thấp giọng hỏi thăm.
- Bùm!
Trong đại điện phía trên nhất có một thân ảnh phóng lên cao, dừng ở giữa không trung một lúc, trong mắt bắn tinh quang bốn phía, nhìn về hướng tây nam.
Rõ ràng là ngày bình thường ngay cả mặt cũng chưa từng gặp, Thái Hạo Lữ bộ Lữ Phụng Tiên đã bị kinh động rồi.
- Sư huynh, cơ hội tốt...
Phía đông có một đám tường vân nhanh như chớp vọt tới, trong mây như ẩn như hiện, đương nhiên đó là Sư Nam Cát.
- Xảy ra chuyện gì?
Lữ Phụng Tiên cũng lập tức tới nghênh đón, thấp giọng nói chuyện với nhau. Phương Hành nhìn thấy một màn này, lập tức không để cho người chú ý vọt vào trong thiên điện, lấy Chư Phật Quan Tưởng kinh ra xem, nhất thời trên kinh thư chiếu ra dáng vẻ của Lữ Phụng Tiên và Sư Nam Cát. Chỉ nghe Sư Nam Cát đang thấp giọng bẩm báo:
- Là bên Ma Uyên sinh ra dị động, hãm không đại trận xuất hiện sự buông lỏng, bị mấy con Hồng Hoang Di Mạch xông vào trong, bây giờ đại bộ phận Kim Đan canh giữ ở phía đó đã bị cổ yêu tách ra rồi, tử thương thảm trọng, đa phần người thủ trong uyên đang cực lực cố thủ Ma Uyên khôi phục đại trận, không còn lực phân tâm truy sát cổ yêu nữa. Mà bây giờ đám yêu ma đang cực nhanh kéo về hướng Bạch Ngọc kinh. Bạch Ngọc kinh đã phóng ra phù chiếu mới nhất, chém giết Cổ yêu, thu thập Phù thạch, nếu có thể thu thập được mười viên phù thạch hoặc là chém được một con cổ yêu vương tộc là có thể đổi lấy một tấm Bạch Ngọc lệnh rồi...
- Hồng Hoang Di Mạch?
Lữ Phụng Tiên nghe xong những lời này, trong lòng cũng hít một hơi khí lạnh:
- Đây chính là yêu ma tồn tại ở thế gian từ thời đại Hồng Hoang đó, cho dù là dị chủng thông thường cũng có thể sánh vai với tu sĩ Nguyên Anh, trong truyền thuyết cổ yêu vương tộc là một loại mà ngay cả tu sĩ Độ Kiếp cũng không dám dễ dàng động vào, Bạch Ngọc kinh điên rồi phải không? Không điều tu sĩ Nguyên Anh xuất chiến mà lại muốn chúng ta đi đối kháng với đám ma chủng này?
Sư Nam Cát nói:
- Lần này chỉ là vì hãm không đại trận xuất hiện lỗ thủng, bị mấy con cổ yêu tìm được, cũng không đáng để tu sĩ Nguyên Anh ra tay, hơn nữa, phù chiếu lần này, ta nghĩ đây đại khái là đại biểu cho thánh ý của người ta đó!... Chính là muốn xem có người dám xuất thủ hay không!
Một câu nói này cũng đã đả động tới Lữ Phụng Tiên, trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Nếu như thế, Thái Thượng Đạo thống không thể cử người đi sau được!
Sau khi dứt lời, thân hình của y phóng lên cao chừng trăm trượng, cao giọng nói:
- Hồng Hoang Di Mạch xông ra khỏi Ma Uyên tác loạn ở khu phía nam, Thái Thượng Đạo thống ta há có thể ngồi nhìn được, đệ tử chân truyền của Thái Thượng Đạo thống Lữ Phụng Tiên nguyện dẫn người xuất chiến, giúp đỡ cho Thánh Nhân, hãy ban cho ta phù chiếu chém giết yêu ma...
Giọng nói như sấm rền truyền xa ra ngoài, chấn động không trung.
- Chuẩn!
Sau một hồi lâu, ngoài nghìn dặm, phía tây thành Bạch Ngọc kinh, ở trong một tòa tiểu lâu xây trên núi cao vạn nhận, cô lăng cao tuyệt lại đen ngòm có một tiếng vang lên, sau đó một tấm phù chiếu bay tới, khoảng cách vạn dặm nhưng ngay lập tức đã tới trước mặt Lữ Phụng Tiên, lơ lửng bất định.
Vẻ mặt của Lữ Phụng Tiên trang nghiêm, hai tay tiếp nhận phù chiếu, sau đó quát với phía dưới:
- Cơ duyên phía trước, có ai dám cùng ta xuất chiến?
Hầu như ngay sau khi giọng nói y vừa dứt, phía sau ngọn núi thậm chí cả trong mấy tòa kiến trúc lưng chừng núi chợt có hơn mười bóng người màu đen vọt ra, lặng yên không tiếng động bay lơ lửng phía sau Lữ Phụng Tiên, đều là nhân mã cốt lõi lần này y mang tới Bạch Ngọc kinh.
Còn ở phía dưới, tuy nhân số chư tán tu rất nhiều nhưng sắc mặt đều cổ quái. Bọn họ nghe được lời nói vừa rồi của Lữ Phụng Tiên, biết dị biến lần này chính là do Ma Uyên xảy ra vấn đề, nghĩ đến các loại truyền thuyết khủng bố bên Ma Uyên, nhất thời người người đều lưỡng lự, không ai dám tùy tiện đứng ra nhận lời.
Nhưng nhưng vào lúc này, trong đám người chợt có một hòa thượng chui ra, giơ tay thật cao:
- Ta ta ta, ta đi...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất