Lược Thiên Ký

Chương 755 - 3: Tiên nhân nhập giấc mộng

Chương 755 - 3: Tiên nhân nhập giấc mộng

- Trăm người tế huyết trên Đạo Đài rốt cục là làm cái gì?
Sắc mặt của Sư Nam Cát đã có phần tái nhợt, ngôn ngữ tàn khốc bậc này bị Lữ Phụng Tiên nói ra theo kiểu thư giãn thích ý như thế làm tâm lý của gã bị tấn công cực đại, làm trong lòng gã nổi lên một sự nghi hoặc: Vì sao chứ? Sau khi Thái Hạo Lữ Bộ đưa về thái thượng đạo thống, Phương Hành sớm đã mất tích, người trước đó áp chế Thái Hạo Lữ Bộ cũng là Đại Bằng Tà Cương, nếu thật sự muốn hận, Thái Hạo Lữ Bộ cũng nên hận Đại Bằng Tà Cương mới đúng, tại sao Lữ Phụng Tiên lại thể hiện ra ý hận sâu như vậy với đối phương, sau khi hắn chết rồi còn muốn dùng thủ pháp bậc này để hủy danh tiếng của hắn chứ?
Sau một hồi lâu, gã vẫn không nhịn được mà hỏi.
Là gã biết vị chân tiên hậu duệ này khí phách phi phàm, thủ đoạn cao minh, nên không nên hành động theo cảm tính như vậy mới đúng.
Cho dù Đại Tuyết sơn đưa lệnh bài của mình cho ma đầu kia cũng chẳng qua là một chuyện trên danh dự mà thôi, làm cho hắn cũng chiếm một vị trí trong danh sách Chư Tử đạo tràng, được nhận vinh dự tối cao tượng trưng trong thế gian cuối cùng cũng không uổng đã sống tới giờ, cũng không uổng khi lập đại công cho Nam Chiêm. Lấy một hình tượng ngay thẳng ở lại thế gian mà không phải vĩnh viễn bị người mắng là ma đầu, quyền lợi thực chất lại không có. Chuyện này đáng giá để y phải làm như vậy sao?
Mà đối mặt với câu hỏi của Sư Nam Cát, Lữ Phụng Tiên hơi chần chờ, lại chỉ thản nhiên nói:
- Ta có lý do của ta!
- Sư đệ hiểu rồi.
Sư Nam Cát thấy y không chịu nói cũng không truy hỏi nữa, chỉ là gật đầu.
- Đệ xuống dưới đi, trấn an những người đó, đợi khi Chư Tử đạo tràng mở ra, ta tự có biện pháp để cho bọn họ cam tâm vì ta mà chịu chết, dùng tính mạng để chỉ trích ma đầu kia, chỉ là trong khoảng thời gian này phải dẫn nhiều những người như thế này tới, số lượng khoảng một trăm người là được rồi, mà những người tới thì cũng phải trấn an thật tốt. Cếu bọn họ không thích nhàn rỗi thì liền tìm một số chuyện để bọn họ làm là được. Mỗi một tộc chỉ có thể mang mười tộc nhân tới, nhân thủ cũng không đủ dùng, huống hồ nguy hiểm lớn cũng không thích hợp để bản thân tự mình đi làm, bọn họ coi như là một lực lượng có giá trị tốt để lợi dụng rồi.
Lữ Phụng Tiên trầm ngâm một lúc lâu rồi thấp giọng phân phó, Sư Nam Cát vội vàng đồng ý.
Sau khi Sư Nam Cát xin cáo lui, ánh mắt của Lữ Phụng Tiên lại nghiêm túc, qua hồi lâu mới thấp giọng thở dài, lẩm bẩm:
- Trước đây trong khi ta đang ngủ, tiên nhân nhập mộng chỉ điểm ta tu hành, lại nói cho ta biết ma đầu kia vẫn chưa chết, thậm chí sẽ có lúc trở về trở thành đại địch sinh tử của ta, đại sự như Chư Tử đạo tràng, ta nào có thể đơn giản để hắn có thể đạt thành chứ? Trước đây Thái Hạo Nhất Bộ ta đã hao tổn một cái giá lớn mới mua được người chấp lệnh ra vào Bạch Ngọc kinh, tạo ra Trảm Ma phù chiếu kia nhưng còn chưa đủ để đại diện cho thánh ý, không có cách nào khác, Phương Hành à Phương Hành, ta lấy trăm mạng người đổi cho ngươi một bước chậm lại, coi như đã để mắt tới ngươi rồi!
Y lần nữa nâng kinh nghĩa lên, vỗ nhè nhẹ tay vịn của ghế bành, trong mắt bao hàm suy tư:
- Ha ha, thế hệ này của chúng ta có vô số cơ duyên, tạo hóa vô cùng, bỏ lỡ nửa bước liền để lại di hận vô cùng, nếu như ngươi chậm một bước này, sẽ còn năng lực tranh phong với ta sao?
- Tiên nhân chỉ điểm trong mộng cho y ư?
Ở chân núi, Phương Hành cũng thông qua Chư Phật Quan Tưởng kinh nghe được một câu nói này, vẻ mặt nhất thời có chút cổ quái.
Mới rồi hắn cũng hơi nghi ngờ một chút, càng nghĩ mình cũng chưa từng đánh từng cướp người của Lữ tộc, vì sao người kia lại nhằm mình mà làm khó dễ, thậm chí còn không tiếc hi sinh tính mạng của trăm người cũng muốn hủy diệt cơ hội mình tiến vào Chư Tử đạo thống? Sau khi nghe xong những lời này của y cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân, chỉ là hắn lại càng thấy buồn bực hơn, làm sao cũng không ngờ tới, nguyên nhân lại là một giấc mộng.
Cũng bởi vì một giấc mộng, tên khốn kiếp này cứ như vậy ra tay đối phó với mình, thật may mình đã trực tiếp tìm tới cửa, hơn nữa còn lấy Chư Phật Quan Tưởng kinh để do thám nguyên nhân chính y muốn đối phó với mình, nếu không, bị người ta mưu hại hồi lâu cũng không biết là ai làm.
Sư Nam Cát đã rời khỏi tòa cung điện kia rồi, nói vậy chẳng mấy chốc nữa sẽ qua đây. Hắn cũng không có thời gian tiếp tục nhìn trộm nữa, gấp gáp thu hồi kinh văn, qua quýt đánh vào một số chữ trong thẻ ngọc, sau khi vẽ pháp ấn của mình rồi đánh vào, với hắn không còn chút áp lực nào nữa, ngược lại, lúc ở cảnh giới Trúc Cơ hắn đã luyện tới thần hồn “Ngoại Ma Nội Thánh” độc nhất vô nhị, giống như thần hồn vốn có một tầng ngụy trang riêng biệt tương tự với Tỏa Thần Hoàn, cấm chế trên pháp ấn vô dụng với hắn, thực sự cũng coi như đại sát khí bình thường hắn vẫn dùng để bẫy người.
- Bất kể hắn là tiên nhân hay là quỷ nhân gì truyền mộng, nhưng tên khốn kiếp này vốn đã đoạt Quy Khư của ta, hiên tại lại chủ động tới mưu tính ta, còn cả tên khốn kiếp Sư Nam Cát kia nữa, trước hết tìm một cơ hội giết chết hai người bọn họ rồi lại tính!
Ánh mắt của Phương Hành lạnh lùng, âm thầm cân nhắc:
- Chỉ có điều tu vi của hai tên này cũng không tầm thường, đều đã hơn Nguyên Anh rồi, bây giờ chưa phải thời cơ tốt để ra tay, tìm một cơ hội sau vậy.
- Còn cả Bạch Ngọc lệnh nữa!
Phương Hành nghĩ tới chuyện này, ánh mắt lại sáng lên:
- Đồ chơi đáng tiền như vậy, tìm về mấy tấm vui đùa chút!
Đang lúc suy tư, Sư Nam Cát đã bước vào trong thiền điện, mở miệng đòi ngọc giản. Phương Hành liền cười hì hì đưa tới, Sư Nam Cát nhận lấy rồi kiểm tra qua một lượt, không nhịn được lắc đầu nói:
- Hành Phương sư phó, nội dung trong ngọc giản của ngươi có chút khoa trương rồi? Ma đầu kia từng ngủ với hai nữ nhân của ngươi, còn cưới cả một người? Sao ta không biết ma đầu kia đã từng thành hôn chứ? Ngược lại, lúc trước nghe nói hắn từng có một đoạn tình duyên ngắn ngủi với thần nữ của Hải tộc là Ngao Trinh công chúa, cách nói của ngươi như vậy, chẳng lẽ muốn nói Ngao Trinh công chúa là thê tử của ngươi hay sao?
Phương Hành cười hì hì nói:
- Cũng không phải là thật, chỉ tùy tiện viết chút thôi, ngươi bảo ta khoa trương lên mà!
Sư Nam Cát chẳng biết nói gì thêm, nghĩ thầm mấy ngày nay mình tìm người tới phần lớn đều là giả, chỉ có điều người nào cũng không nói bậy giống ngươi, nói láo không cần lo lắng như thế, thật sự coi Thánh Nhân là kẻ ngu sao? Cho dù diễn trò cũng phải làm cho thật một chút chứ, không biết nói gì, đành sửa đổi nội dung bên trong ngọc giản một chút, lại để Phương Hành lần nữa đánh pháp ấn vào. Phương Hành cũng không phật ý, không nói hai lời đã đánh pháp ấn vào, dáng vẻ không thèm quan tâm làm cho Sư Nam Cát cười lạnh trong lòng.
Sau khi thu ngọc giản lại liền dẫn Phương Hành ra ngoài, lại tới một tòa đại điện giữa ngọn núi khác, gọi một đồng tử tới phân phó, không lâu sau liền có hai ba chục tu sĩ được dẫn qua, nam nữ già trẻ đều có, tu vi cũng cao thấp không đồng đều, thấp chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ, tu vi cao thậm có một gã Kim Đan đại thừa, hai gã Kim Đan hậu kỳ, lại đều là người trước đây từng lĩnh Trảm Ma phù chiếu.
Những người này phần nhiều là xuất thân tán tu, hoặc là thế lực nhỏ, bôn ba khắp chốn mới có tu vi bây giờ, đối với Thánh Nhân trong Bạch Ngọc kinh đang mưu đồ vận may lớn, bọn họ căn bản không có chút suy nghĩ nào, lúc này mới chỉ có thể thông qua biện pháp bậc này để sẵn sàng góp sức được bước vào môn đình của đại nhân vật, mưu toan đi theo chân để được chia một chén canh. Không thể không nói, cũng là sự bi ai của một nhân vật nhỏ bé. Loại bi ai này thậm chí không có liên quan gì tới tu vi của bọn họ cả.
Gặp được một người đã sớm chờ trong đình viện này, những người này đương nhiên cũng biết lại có thêm một đồng bạn nữa rồi, chỉ là dù sao trong giới tu hành rất ít tăng nhân. Không nhịn được quan sát Phương Hành thêm mấy cái, ánh mắt cũng rất thận trọng, có cả cuồng vọng. Phương Hành cũng không hề rảnh rỗi, đều lần lượt quan sát. Thận trọng thì hắn liền cuồng vọng, cuồng vọng hắn vàng ngông cuồng hơn. Chỉ trong chốc lát liền nhận được bảy tám cái trợn trắng mắt, thu được hơn mười ánh mắt bất mãn, chỉ khi nhìn vào một nữ tử thanh y thon gầy trong đám này, ánh mắt của hắn mới hơi đông lại.
- Chư vị, các ngươi tụ tập ở đây đều là bởi vì ma đầu kia mà tới.
Sư Nam Cát nhìn thấy người tới đông đủ liền hắng giọng một cái, thấp giọng mở miệng.
- Vị đạo hữu này, đừng nên nói lời khách sáo là được rồi, cái gì mà ma đầu hay không phải ma đầu chứ, người khác ta không biết, Phật gia ta lại nghe nói các người có cách để bọn ta cũng có thể nhận được cơ duyên nên lần này mới tìm tới, kết quả cho đến bây giờ, ngay cả việc sẵn sàng góp sức cho môn hạ nhà ai cũng chưa biết, có chút không hợp tình hợp lý rồi! Có phải ngươi nên nói thêm một chút hay không, còn cả Bạch Ngọc lệnh nữa. Các ngươi không thể cho một tấm à?
Phương Hành bỗng nhiên cắt đứt lời nói của Sư Nam Cát, cười hì hì hỏi.
- Một tấm Bạch Ngọc lệnh?
Trong lòng Sư Nam Cát cười lạnh một tiếng, khá không cho là đúng, nhưng nét mặt lại chỉ cười nhạt, nói:
- Ngươi cứ yên tâm là được, theo chưởng giáo sư huynh của ta đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi đâu, chỉ có điều Bạch Ngọc lệnh là vật trân quý bậc nào, có thể dễ dàng ban ra như vậy hay sao? Nếu thật muốn được phân một phần vận may kia, còn cần ngươi tận tâm dốc sức mới được. Không dối gạt chư vị, chưởng giáo sư huynh nhà ta chính là đạo tử Thái Hạo Lữ thị, truyền nhân của Bắc Vực Thái Thượng Đại Thống, một người trong nhóm có hy vọng tiến vào bí địa kia đầu tiên, thân phận này hẳn là chư vị đã từng nghe?
- Thái Hạo Lữ thị?
- Thái Thượng Đạo thống?
Trong đám tu sĩ nhất thời sắc mặt khác nhau, thấp giọng nghị luận.
Hai danh hiệu này không nói như sét đánh bên tai, nhưng cũng thanh danh lan xa, có rất nhiều người biết, trái tim cũng đã được trấn định.
Còn Sư Nam Cát nhìn bọn họ một lượt, nói tiếp:
- Ha ha, các ngươi đã bằng lòng gia nhập vào môn đình của Thái Thượng Đạo thống ta, đương nhiên không thể để các ngươi tay không mà về, mượn bản tường trình hành vi tồi tệ của ma đầu kia làm với các ngươi chỉ là một việc, nếu muốn được phân phần vận may lớn kia còn cần các người tận tâm dốc sức, chỉ có điều Sư Nam Cát ta ở đây xin cam đoan, chỉ cần các ngươi tận tâm làm việc cho Thái Thượng Đạo thống ta, tất cả thù lao đương nhiên sẽ ban tặng đầy đủ, tương lai lúc Đạo Tử của tộc ta tiến vào bí địa tìm kiếm vận may, chắc chắn các người sẽ được đồng hành, việc này ta có thể lập hồn khế để kiểm chứng lời hứa hẹn!
Nghe xong lời nói này của gã, chư tu sĩ trong viện đại để tâm tư chắc chắn, thở phào nhẹ nhõm.
“Ồ, nếu không phải nghe trộm được các ngươi nói chuyện, thật đúng là đặc biệt tin ngươi đó!”
Trong bụng Phương Hành không ngừng cười lạnh.
Biết một nhóm người này sớm muộn gì cũng sẽ bị Lữ Phụng Thiên giết chết, thật đáng buồn đáng tiếc, còn Sư Nam Cát lại vẫn muốn trước khi họ chết phải dốc sức làm việc, có vẻ còn độc ác hơn, chỉ có điều cũng không thể không nói, tâm tư thằng nhãi này cẩn thận thật, sau khi nghe lời của gã, những tu sĩ khác lại nhao nhao gật đầu, giống như trong lòng được bỏ đi một tảng đá lớn, dù sao không phải ai cũng tin tự nhiên có bánh rơi từ trên trời xuống.
Nói trắng ra là, bọn họ cũng không phải gia nô của Thái Hạo Lữ thị, cũng không phải đệ tử của Thái Thượng Đạo thống, ai mà thật sự có lòng tin có lợi ích từ trên trời giáng xuống chứ? Còn nếu đối phương có nhu cầu cần dùng mình, vận vay này liền có vẻ hợp lý hơn nhiều. Còn nữa, nếu không nói trắng ra thì trong lòng bọn họ nói không nghi ngờ cũng là giả, nhưng nếu Sư Nam Cát bằng lòng lập hồn khế, vậy coi như có một bảo đảm rất lớn.
Đương nhiên, có hồn khế cũng không phải tuyệt đối an toàn, nhưng còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân mình tự cẩn thận mà thôi.
Dù sao đây cũng là đang cầu phú quý trong nguy hiểm, không mạo hiểm chút cũng không thể nào.
Sư Nam Cát cũng cảm thấy thỏa mãn với phản ứng của đám người kia, sau khi dặn dò vài câu liền muốn muốn đi ra ngoài thành, chỉ bảo đám người kia ở lại đây chăm chỉ tu luyện, chờ đợi mệnh lệnh, còn chư tu hữu lại hoàn toàn tin là như thế, trái tim cảm thấy vững chắc rồi liền tự tản ra. Còn Phương Hành thì cười hì hì trà trộn vào đám người, dáng vẻ đầy mặt là sự trang nghiêm chặn trước người cô gái mặc thanh y, hai tay hợp lại thành hình chữ thập, niệm một câu Phật, cười nói:
- Vị tiểu nương tử, bần tăng thấy cô hữu duyên với ngã Phật, không bằng chúng ta tìm một chỗ không người, để Phật gia giảng cho cô một đoạn kinh, thế nào?
Một câu nói này nói xong, chư tu sĩ ở xung quanh đều ngẩn ra, kinh ngạc nhìn qua đây, cô gái mặc thanh y nhất thời cũng đỏ mặt.
Thấy nàng phất tay áo muốn đi, Phương Hành lại lập tức đuổi theo một bước, cười nói:
- Giảng kinh không được, coi tay cũng được mà!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất