Chương 758: Thần uy vô địch
- Không cần!
Nhìn khuôn mặt đáng đánh của hòa thượng dởm, nữ tử mặc thanh y quả thực giận tới mức không có chỗ phát tiết, nghiêm khắc hét lên một câu rồi liền muốn rút tay về. Trong lòng nàng không tin hòa thượng dởm này có thể có bản lĩnh giúp mình có được phù thạch trân quý này, chỉ cho là hòa thượng dởm lại nhân lúc không có người chú ý tới đùa giỡn mình mà thôi. Nếu không phải đang vội làm chuyện của mình, nàng sẽ làm thịt hắn.
- Hắc hắc, đừng mà...
Nàng vậy mà lại chưa thoát được, hòa thượng dởm thuận thế giữ bàn tay non mềm của nàng lại, dáng vẻ ta coi ngươi là người một nhà nên mới nói, thần bí nói nhỏ:
- Ta đã nói với cô rồi, hiện tại xông lên sẽ gặp xui xẻo thôi, vận xui đó, chúng ta trước tiên nên tránh phía sau xem náo nhiệt...
- Ai thèm đi cùng với ngươi chứ?
Nữ tử mặc thanh y quả thực đã hết chỗ nói, vừa rồi người đầu tiên nháo nhào nhảy ra muốn theo tới đây là ngươi, bây giờ người lười biếng đùa giỡn tránh phía sau không chịu xuất lực cũng là ngươi. Tên hòa thượng dởm này chui từ miếu nào ra ngoài thế, sao lại cứ muốn dây dưa với mình chứ?
Rõ ràng mình đã dịch dung rồi, dáng vẻ hiện tại bề ngoài thoạt nhìn rất bình thường mà...
Trong lòng nàng vừa vội vừa bực, hơn nữa trong lòng có việc gấp, cũng không muốn bị hòa thượng này làm đảo loạn kế hoạch, chỉ đành tức giận bấm pháp quyết, kim quang hội tụ quanh người, sát khí lành lạnh thật đáng sợ, muốn hóa thành lợi kiếm đánh về phía hòa thượng.
- Ta nhổ vào!
Phương Hành trực tiếp buông tay nàng ra, vô ý thức nhấc lên phòng ngự.
Nữ tử mặc thanh y cắn môi, nhưng không hoàn toàn động thủ với hắn, chỉ quát lạnh một tiếng:
- Đừng tới làm phiền ta!
Nói rồi thân hình đáp xuống, đi theo Lữ Phụng Tiên đang ở bên phải phía trước.
- Con mụ này đến tột cùng muốn làm gì nhỉ?
Phương Hành cũng có chút khó hiểu, mơ hồ nhìn ra gì đó nhưng vẫn chưa chắc chắn, cũng lặng lẽ đi theo.
Mà vào lúc này, phía dưới, chư tu sĩ đều đã động thủ với con cổ yêu kia rồi. Đám tu sĩ phân chia khắp bốn phương tám hướng giữa thiên địa, đan quang, thuật pháp, pháp khí nhao nhao đánh về phía con yêu ngạc kia. Phen tấn công này không thể nói là không mạnh, nhưng đánh vào thân yêu ngạc một thân vảy giáp vừa dày vừa nặng đen ngòm dĩ nhiên không thể làm nó tổn thương chút nào. Một thân quái giáp còn lợi hại hơn cả linh quang của Nguyên Anh.
Chỉ có điều đến lúc này cũng làm con hung ngạc kia bị chọc giận. Ngửa mặt lên trời gào to, một tia hỏa quang màu đỏ xông thẳng lên trời.
- Vèo vèo!
Hai người gặp xui xẻo, vận xui có là quỷ cũng không né kịp, bị trúng hỏa quang, một hơi liền biến thành tro bụi, thần hồn cũng không có cơ hội trốn thoát được.
Tu sĩ còn lại cũng đồng thời kinh hãi. Có người gấp gáp né tránh sang hai bên, có người thông minh hơn chút thì đã bay lên không trung.
- Hồng Hoang Di Chủng tuy đáng sợ nhưng Ma Uyên chính là thiên địa không trọn vẹn, pháp tắc không được đầy đủ, chúng nó trời sinh sinh trưởng trong Ma Uyên vốn có nhược điểm lớn, đó chính là ma chủng thông thường đều không có cách nào để phi hành, mọi người cần chú ý, chỉ cần đằng vân trên không trung, không cần cách nó quá gần. Từ xa lấy phù triện hoặc thuật pháp để đánh nó là được, chú ý di chuyển, tránh né, đừng nên bị thần thông bản mạng của nó làm bị thương...
Kiến thức của Trần Lão Hạc sâu rộng, quả thực đã chỉ điểm không ít cho người ở bên cạnh gã, nghiêm túc quan sát, từ xa tấn công về phía con quái ngạc kia.
Quả nhiên như gã nói, quái ngạc tuy có lực lớn vô cùng, thần thông khủng bố, hắc lân toàn thân cũng không thể phá vỡ nhưng lại không có chút khả năng vọt lên cao nào. Bị chư tán tu ở trên không trung vòng quanh đánh vòng tròn thì liên tục rống giận nhưng lại chỉ có thể ở trên mặt đất, gấp gáp phát cuồng, đập đuôi vươn trảo đánh cho mặt đất tạo thành từng kẽ nứt đáng sợ, nhưng lại không có cách nào để bắt được đám “ruồi” trên không trung lại...
Nó tức giận không nhịn được, nhiều lần ngẩng đầu lên phun ra ngọn lửa màu đỏ đáng sợ cháy mạnh, thậm chí còn cố gắng nhảy dựng lên, nhảy lên chỗ người đang ở trên không trung, chỉ có điều ngoại trừ vài người gặp xui xẻo ra hoặc là tu vi thực sự quá thấp nên không tránh được kịp bị nó chộp được ra, những người khác đều đã phát hiện ra nhược điểm không thể phi hành được của nó, tránh về phía rất cao. Yêu ngạc này vừa tức giận lại vừa điên cuồng, linh thức tựa như cũng không thấp lắm, sau khi thấy một màn này thì lại sinh ra suy nghĩ rút lui, lắc đầu quan sát rồi di chuyển về phía sau. Chúng tu nhao nhao đuổi theo nó, nhưng cũng không quá mức hiệu quả.
Thật sự là nó khá lợi hại, huyền khí đứng đầu đánh tới người nó lại giống như đánh vào không khí, không để lại một chút vết tích nào, mà cho dù là thần kiếm phách kim trảm thiết khi chém tới người nó cũng chỉ có thể lưu lại một vệt bạch ngân trên lân giáp mà thôi, lân giáp đen tuyền cả người nhất định là một lớp áo phòng thủ kiên cố khó phá được. Chư tán tu ở trước mặt nó quả thực giống như những con ruồi, tuy nó không thể xua tan đám ruồi này nhưng một đám ruồi ong ong bay loạn bên người cũng chỉ có thể làm người ta chán ghét chứ không dễ dàng tạo thành thương tổn cho nó được.
Cho tới khi Lữ Phụng Tiên xuất thủ!
Ghìm đụn mây xuống, Lữ Phụng Tiên cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay nhưng chưa vội vã xuất thủ, vẫn ẩn trong mây trên hư không, mắt lạnh quan sát.
Hiển nhiên con quái ngạc này bị những tán tu khác quấy rầy tới tâm phiền ý loạn, buồn bực lao đầu về hướng khác, hai mắt đều không thèm nhìn về phía mình nữa. Ánh mắt của y đông lại, đột nhiên đáp xuống, thân hình phi nhanh, thậm chí tạo thành cuồng phong bên người, nhìn từ xa chỉ thấy một tia quang mang màu bạch ngân phá vỡ ma vân trong thiên địa đen nhánh, vọt thẳng tới phía sau lưng yêu ngạc.
- Graoooo
Cũng vào lúc này, nhìn như hoàn toàn không hề để tâm tới phía sau, đang cắm đầu vọt về phía trước nhưng cái đuôi thô to đáng sợ của yêu ngạc đột nhiên vung lên, nặng nề quăng về phía tia ngân quang đang bay tới. Lực vung đáng sợ như vậy, thậm chí làm vỡ nát không trung, vạch ra một tia chớp màu đen, còn Lữ Phụng Tiên đang vội vàng phi về phía trước, tốc độ nhanh nhưng mắt lại mở trừng nhìn mình sắp không tránh không khỏi cái đuôi yêu ngạc quét ngang...
- Sư huynh cẩn thận...
- Đạo tử cẩn thận...
Lúc này, Sư Nam Cát và gia nô chính thống của Lữ Phụng Tiên đồng thời căng thẳng hét lên.
Còn nữ tử mặc thanh y vẫn âm thầm ở phía xa quan sát Lữ Phụng Tiên cũng ngây dại, rụt rè nhìn về phía trước, căng thẳng đầy mặt.
- Mẹ kiếp, chẳng nhẽ thằng nhãi này sẽ bị một cái đuôi của yêu ngạc đập chết ư?
Ngay cả Phương Hành cũng không nhịn được mà xuất hiện ý nghĩ này, hai tay đều giơ lên chuẩn bị vỗ tay tán thưởng.
Cố tình đúng vào lúc này, người đã vọt tới phía sau yêu ngạc, không tránh thoát được một đuôi của yêu ngạc, Lữ Phụng Tiên lại chợt rống to một tiếng, cánh tay trái giơ thẳng lên, cứng rắn va chạm với cái đuôi yêu ngạc đang rơi từ trên trời xuống. Lại chỉ nghe thấy một tiếng cạch, cái đuôi yêu ngạc không thua một kích toàn lực của Nguyên Anh thình lình bị cánh tay đang giơ lên của y cản lại được, thậm chí khi cánh tay trái của y hiện lên ngân lượng hộ giáp lóe lên thần lực, nghiền nát lân giáp trên đuôi yêu ngạc mà nó tiếp xúc, máu tươi tung tóe trên không trung, hóa thành huyết hoa...
- Graooo
Đuôi của yêu ngạc hầu như đã gãy, dặt dẹo bò lê trên mặt đất, yêu ngạc đã bị đau lại nóng lòng xoay người, muốn phun lửa đả thương địch thủ.
Lữ Phụng Tiên lại cười lạnh một tiếng, thân hình đạp không đột nhiên bay tới, khi đầu của yêu ngạc vừa chuyển được phân nửa đã vọt tới trên cổ của nó, Phương Tiên Họa Kích xoay trong lòng bàn tay, lập tức hóa thành một tia lưu quang hắc sắc xoay tròn cực nhanh, đâm thẳng xuống một vòng hồng vân ở chính giữa gáy của yêu ngạc, nói thì chậm, xảy ra lại nhanh. Yêu ngạc hầu như không thể né tránh nổi, bị một kích này đâm trúng, hắc giáp bền chắc tưởng như không thể phá bây giờ lại giống như đậu hũ, trực tiếp bị Phương Tiên Họa Kích đâm thật sâu.
- Rầm rầm rầm...
Yêu ngạc gào lên một tiếng kinh thiên động địa, bốn trảo và đuôi điên cuồng quẫy đạp, cho tới khi quất cho mặt đất loạn thạch bay đầy trời, khói mù dày đặc từng tầng trào lên không trung, cố tình ma vân trên bầu trời lúc này lại dần dần tiêu tán, dường như hóa thành từng sợi khói xanh thổi thẳng về hướng tây nam nam Ma Uyên, còn khói bụi đầy trời thì lúc này lại thay thế ma vân trên không trung...
Chỉ có điều khói bụi dù sao cũng sẽ tiêu tán, sau một hồi lâu, quái ngạc cũng không giãy dụa nữa, bụi mù cũng dần dần rơi xuống đất.
Sau đó, lại hiện ra thân ảnh Lữ Phụng Tiên cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay, đứng trên lưng của yêu ngạc, phía sau không có gió nhưng áo bào lại tự tung bay.
Hư không xung quanh, cho dù là gia bộc chính thống của Lữ Phụng Tiên hay là Sư Nam Cát cùng với đám tán tu đều nhìn tới ngây người.
Ngay cả Phương Hành cùng nữ tử mặc thanh y cũng đều có chút khiếp sợ nhìn y.
- Ồ, sức mạnh toàn thân của tên khốn kiếp này cũng thật là mạnh, vậy mà lại không thua con quái ngạc này sao?
Ánh mắt Phương Hành lóe lên, gắt gao nhìn vào cánh tay trái của Lữ Phụng Tiên mới vừa rồi đưa ra đỡ cái đuôi yêu ngạc đánh tới, thậm chí ngay cả giáp trụ trên đó cũng vẫn trơn tuột lóe sáng, trong lòng đã có chút kinh ngạc. Thực lực thật sự của hắn vượt xa đám tán tu, ánh mắt đương nhiên cũng không tầm thường, so với người khác thì sâu sắc ý thức được Lữ Phụng Tiên này có một thân thần lực đáng sợ, trong lòng đang âm thầm tính toán.
Mình cũng coi như khí lực cường hãn hiếm gặp đối thủ, khi so sánh với y thì thế nào?
- Đạo tử dũng mãnh can đảm, thần thông vô địch!
Sau một hồi lâu bầu trời trầm lặng, gia bộc chính thống của Lữ Phụng Tiên lại đồng thời quỳ xuống, cao giọng hét lớn.
- Lữ công tử thần uy vô địch, lực trảm hung ma, chúng ta chúc mừng Lữ công tử...
Được một đám chính thống nhắc nhở, đám tán tu Trần Lão Hạc cũng vội vàng quỳ xuống đất, cao giọng kêu lớn
- Thật ngứa mắt, mẹ nó...
Người người đều đang tâng bốc, Phương Hành lại không nói thêm gì, hiển nhiên ánh mắt của Lữ Phụng Tiên và một đám gia nô chính thống cũng đang quét nhìn không trung, không muốn để lộ chân tướng vào lúc này nên hắn cũng chỉ có thể lặng yên kéo một đám mây tới che khuất nửa người của mình, khiến người ta nhìn không ra mình có quỳ hay không, đồng thời bất đắc dĩ vẫy cánh tay, hữu khí vô lực kêu theo:
- Vô địch... Vô địch!