Chương 759: Người ta có thể bay
- Ha ha, chuyện vô địch cũng đừng nhắc tới nữa, thế gian này tuyệt đối không có ai vô địch cả!
Chư tán tu cùng nhau chúc mừng, Lữ Phụng Tiên nghe xong chỉ cười nhạt, Phương Thiên Họa Kích nhẹ nhàng vung lên, xuống khỏi lưng yêu ngạc, thản nhiên nói:
- Ta có thể chém chết ma tu này cũng ít nhiều nhờ các vị đạo hữu kiềm chế, không phải công của một mình ta, mang chia con Hồng Hoang Di Chủng này ra thôi! Nhìn xem có phù thạch ở trong hay không, cho dù không có, yêu thân này cũng coi như là vô giá, các người cứ chia đều là được...
- Thật phóng khoáng không ngờ...
Chư tán tu nghe xong lời nói này trong lòng đã mơ hồ kích động, hai mắt tỏa sáng nhìn thi thể con yêu ngạc dài ngoẳng trên mặt đất, một nhóm lấy Trần Lão Hạc cầm đầu, quỳ gối với Lữ Phụng Tiên, hô to:
- Tạ ơn Lữ công tử ban cho, chúng ta sẽ nhất định tận tâm cống hiên!
Còn Lữ Phụng Tiên cũng chỉ là cười nhạt, phất tay áo cho bọn họ đứng dậy, còn nhóm Trần Lão Hạc cũng vội vàng tiến lên lấy binh khí sắc bén ra, từ vết thương trên lưng của yêu ngạc, mổ cơ thể của nó ra, đào theo đường cột sống, thình lình ở đốt sống thứ ba trong khung xương thô to, trong một cái hố lõm xuống phát hiện ra một viên tinh thạch hắc sắc lớn chừng quả đấm, thoạt nhìn tựa như một tảng đá. Khi tỉ mỉ cảm ứng mới phát hiện ra trong đó ẩn chứa linh quang rất sâu, bên ngoài hoa văn rậm rạp tạo thành từng phù văn thiên nhên, huyền ảo khó lường, ẩn chứa thần uy.
- Phù thạch... vậy mà lại thật sự có phù thạch...
Trong đám người, chợt có mấy người khiếp sợ hô lên một câu, nhao nhao tiến tới quan sát.
Hai tay Trần Lão Hạc run rẩy, cầm viên phù thạch trong tay, đặt chỗ cách người mười trượng, sau đó thận trọng dùng lực đánh một tia linh quang vào đó. Linh quang chui vào trong đá, trong một chốc, xung quanh lóe lên hồng quang chói mắt, dấy lên ngọn lửa màu đỏ, giống y hệt với ngọn hồng diễm mới vừa rồi yêu ngạc phun ra. Nhiệt độ cực cao nung chảy đá, làm đất biến dạng, thậm chí còn có thể làm thần uy của Nguyên Anh bị tổn thương...
Nhìn thấy một màn này, chư tán tu có mặt đã nghẹn họng nhìn trân trối.
Phải biết rằng, cho dù trong Hồng Hoang Di Mạch, loại phù thạch trời sinh này không phải con Di Chủng nào cũng đều có, loại Di Chủng thông thường này, trong ba bốn con mới xuất hiện một con có phù thạch, đó coi như là xác suất rất cao rồi. Còn bọn họ theo Thái Hạo Nhất bộ xuất kinh trảm ma, con yêu ngạc đầu tiên chém chết đã phát hiện ra được phù thạch bậc này trong cơ thể nó, thực sự xem như là một vận may rất tốt.
Phù thạch như vậy không nói tới bản thân nó đã ẩn chứa phù văn thần thông, chính là tài bảo để chế khí, vô giá, Bạch Ngọc kinh cũng phải phát phù chiếu. Nếu có thể tập hợp được mười miếng phù thạch có thể đổi được một vị trí tiến vào Chư Tử Đạo viện!
Đây là vật trân quý bậc nào?
Còn Trần Lão Hạc nâng phù thạch này lên, tuy là trong bụng cực kỳ không nỡ, lại cũng chỉ có thể hai tay dâng tới trước mặt Lữ Phụng Tiên.
Chư tán tu đầy mặt là nước bọt nhìn chằm chằm viên phù thạch này, nhưng cũng đều biết vật này không thể rơi vào tay mình được.
Nhưng không ngờ, Lữ Phụng Tiên thấy được phù thạch này thì bỗng nhiên lạnh giọng cười, nói với Trần Lão Hạc:
- Lão chân nhân. Ta nghe Sư trưởng lão nói rồi, ngày bình thường ngươi phối hợp với hắn hoàn thành phù chiếu thật sự tận tâm tận lực, mới rồi lúc hợp lực chém chết con yêu ngạc này cũng đã xung phong đi đầu, lập công lớn, Lữ Phụng Tiên ta đối với người tận tâm từ trước đến nay đều hậu thưởng, phù thạch này liền thưởng cho ngươi đi!
Ầm!
Chư tán tu có mặt đều ngây người ra, hầu như không thể tin vào tai của mình.
Nhất là Trần Lão Hạc, còn suýt nữa té lộn mèo một cái rồi ngơ ngác nhìn Lữ Phụng Tiên.
Qua một lúc lâu, gã mới ý thức được đây là sự thật, sau đó ngay lập tức đập đầu xuống đất, lòng cảm kích nhờ đó mà khó nói lên lời.
Đây chính là phù thạch đó!
Chỉ cần thu thập đủ mười miếng là có thể đổi một tấm Bạch Ngọc lệnh rồi...
Nếu như Lữ Phụng Tiên chỉ cho thân thể của yêu ngạc cho bọn họ phân chia cũng cho qua đi, nhưng ngay cả phù thạch này cũng ban thưởng, đây không khỏi quá hào phóng rồi, hào phóng tới mức làm chư tán tu thậm chí không thể tin được, trong lòng kích động khó tự kiềm chế...
- Ha ha, không cần khách khí như vậy, ngươi tận tâm tận lực, được hậu thưởng cũng là điều đương nhiên.
Lữ Phụng Tiên cười nhạt, tay áo phất một cái bảo gã đứng lên, sau đó quét mắt nhìn chư tán tu khác một cái, thản nhiên nói:
- Ta chém giết Hồng Hoang Di Chủng chỉ là vì trừ ma, tất cả lợi ích đều không để vào mắt, nếu các ngươi chịu tận tâm tận lực, tất sẽ có hậu thưởng.
- Cẩn tuân mệnh lệnh của công tử...
Do Trần Lão Hạc cầm đầu, một đám tán tu đều quỳ xuống, thanh âm vang vọng đất trời.
Chỉ có Phương Hành là lười biếng nâng Phong Thiện đỉnh đứng ở một bên, nét mặt cười nhạt, trong lòng lại đang cười lạnh: “Tên khốn kiếp này thật biết thu mua lòng người, nhìn thì cực kỳ hào hiệp, trên thực tế muốn thưởng phù thạch cho ai không phải là do y định đoạt hay sao? Nếu góp không đủ mười viên phù thạch thì liền không đổi được Bạch Ngọc lệnh, chỉ có giá trị chút tiền mà thôi, nói tới nói lui, phù thạch này trên thực tế vẫn nắm trong tay của y...”
Pháp thuyền ùng ùng lái về phía trước, coi một con yêu ngạc như chiến lợi phẩm, thu vào khoang pháp thuyền, sau đó nhìn về phía ma khí ở nơi xa, tiếp tục tiến lên nhưng cũng thuận lợi, không bao lâu liền lần nữa nhìn thấy phía trước trong một cái u cốc có một bóng trắng nhanh chóng bò qua đỉnh núi, phi thẳng về phía trước. Khi nhìn chăm chú, rõ ràng là một con mãng xà dài khoảng hơn trăm trượng, to như ngọc trụ, có một sừng trắng, khoác trên người lớp vảy màu trắng, hai con mắt lóe lên tinh hồng đáng sợ, cái lưỡi thè lè ra vào như tia chớp trườn về phía trước, như bị mùi máu của yêu ngạc hấp dẫn mà tới.
Ầm! Ầm! Ầm!
Không cần Sư Nam Cát phân phó, chư tán tu liền đồng thời vọt về phía trước, các loại phù triện liều mạng ném ra, người người chen lấn. Vừa rồi Lữ Phụng Tiên ban phù thạch cho Trần Lão Hạc xuất lực nhiều nhất thật sự đã kích thích tâm thần của chư tán tu, lần này người người đều muốn cạnh tranh được công đầu, hơn nữa bọn họ cũng phát hiện, Hồng Hoang Di Mạch tuy là khủng bố nhưng không có lực ngự không, dường như cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Ngược lại chỉ cần liều mạng tấn công nó, dẫn dắt sự chú ý của nó đi, sau đó để Lữ Phụng Tiên tùy thời chém chết là được.
Mạo hiểm không lớn, lợi ích lại cao, chuyện tốt như vậy, ai mà không anh dũng giành trước chứ?
Hiển nhiên, nữ tử mặc thanh y kia cũng cắn môi đoạt đi về phía trước, Phương Hành lại liếc mắt để ý tới, nghiêng kiếm qua chặn rồi dắt nàng lui lại, trên trán vã mồ hôi lạnh, trong miệng ồn ào:
- Thật ngứa mắt, mẹ kiếp...
Nữ tử mặc thanh y giận dữ, quát lên:
- Đừng tới làm phiền ta!
Lời còn chưa nói xong, Phương Hành đã túm nàng dưới cánh tay, bỏ chạy, kêu lên:
- Không thấy cánh của nó đang dài ra rồi à?
Nữ tử mặc thanh y ngẩn ra quay đầu nhìn lại, lập tức trợn to mắt.
Đã thấy mãng xà một sừng sau khi trườn qua đỉnh núi, nhìn thấy trước người có một đám ruồi nhỏ bay tới, các loại linh phù bay loạn thì tinh hồng trong mắt lập tức lóe lên sự âm lãnh, đột nhiên đuôi đập xuống đỉnh núi, thình lình trực tiếp nhảy lên không trung, cùng lúc đó, phía sau, hai lớp bì mô xé rách ra, tỏa ra trên không trung, rõ ràng là hai cái cánh rơi to lớn đang mở rộng trong không trung. Một cánh phủ phục xuống đất, cuồng phong đại loạn trong thiên địa, đang vọt thẳng về hướng nhóm tán tu, một ngụm đã nuốt chửng bốn, năm người.
- Nó... Nó có cánh bằng thịt... Là vương giả trong Hồng Hoang Di Mạch...
- Không đúng, không phải vương giả, chỉ là có huyết mạch vương giả thôi... nhưng... nhưng đây không phải con mà chúng ta có thể địch được...
Chư tán tu sợ ngây người, sau một hồi lâu mới có người hô lên.
Tới lúc này mới phát hiện ra một cặp mô dực của bạch xà, lúc không bay thì sẽ áp sát vào trên thân, hầu như hợp thành một thể với cơ thể, nếu không nhìn kỹ căn bản không nhìn ra, chỉ có điều mô dực quá mỏng, so với thân thể to lớn của nó cũng quá yếu đuối, không thể phi hành trong thời gian lâu, chỉ có điều nương vào độ cao của đỉnh núi cùng với lực bật của cơ thể, dùng hai cánh này trong thời gian ngắn đảo một vòng trên không trung là đủ rồi.
Lần này làm đám tán tu đều sợ ngây người, như khóc cha gọi mẹ chạy trở về, chỉ là sức mạnh của Hồng Hoang Di Mạch đáng sợ thế nào, bọn họ lại ngây người ngu ngốc vọt tới trước mặt người ta, bị bạch xà một sừng lượn một vòng trên không trung, một luồng lực kỳ dị đã quấn đa phần người ở giữa, sau đó thân rắn quay quanh trên không trung, rõ ràng là muốn bao vây nhóm người này lại, chậm rãi hưởng dụng.
- Nghiệp chướng, thả người!
Nhưng may là ngay lúc này Lữ Phụng Tiên cũng đã không nhịn được mà ra tay. Dù sao đám người kia còn hữu dụng, y rống to một tiếng, đạp không mà đến, phía sau, gia nô chính thống cùng Sư Nam Cát cũng theo sát, lóe lên vài cái trên không trung rồi vọt tới trước người bạch xà này. Phương Thiên Hạo Kích liên tục đâm ra, một vệt thần quang chém thẳng vào eo của bạch xà, lực đạo mạnh mẽ, không trung nơi nó chém qua đều như vỡ nát.
- Xì
Bạch xà một sừng biết được sự lợi hại, tinh hồng trong mắt lóe lên sự lạnh lùng, đuôi rắn quẫy ra như thiết cương đánh thẳng tới đụng với Phương Thiên Họa Kích của Lữ Phụng Tiên, đến lúc này mới phát hiện, bạch xà một sừng toàn thân như bạch ngọc, cái đuôi lại một màu đen nhánh, quẫy trên không trung một cái liền tạo ra một tia ô quang tựa như một thanh trường thương đáng sợ, vừa linh động vừa ngoan độc, vèo một tiếng đâm qua.
- Ầm!
Trên không trung vang lên một tiếng vang thật lớn, Phương Thiên Họa kích va chạm với đuôi rắn dẫn tới một luồng sóng mang theo sức mạnh bạo liệt cực lực ập tới. Lữ Phụng Tiên hừ lạnh một tiếng, thân hình không lùi, cái đuôi lớn của bạch xà một sừng lại bắn ra ngoài, điểm ra một chút máu tươi, con rắn này đã biết sự lợi hại, trong một giây lát đã buông lỏng chư tán tu mà nó đang quấn lấy, bơi về phía xa trong không trung.
Thân thể nó to lớn như thế nhưng bay trên không trung, mô dực vỗ lại nhanh như tia chớp, khi dùng toàn lực chạy trốn, tốc độ khoảng gấp ba so với Lữ Phụng Tiên. Lữ Phụng Tiên đuổi mấy trăm trượng liền chỉ còn lại một phần bóng của nó, rơi vào đường cùng chỉ có thể ngừng lại, bỏ qua suy nghĩ truy sát nó, tiếp đó qua mấy cái nháy mắt, cái bóng màu trắng kia liền biến mất trong ma vân mịt mờ.
- Yêu ma này sinh ra hai cánh, tất có huyết mạch vương tộc, trong cơ thể sinh ra phù thạch là chuyện tất nhiên rồi, thậm chí có khả năng có phẩm chất không tầm thường, một viên liền có thể so với ba viên phù thạch thông thường, thật là đáng tiếc, nó có tốc độ cực nhanh, lại có thể lược không chạy trốn, ta không nhanh được như vậy, không đuổi kịp nó...
Lữ Phụng Tiên nhíu chặt lông mày, có vẻ cũng có chút không cam lòng để con bạch xà một sừng này chạy được, chỉ là vô cùng bất đắc dĩ.
Nhưng ở cách chỗ y không xa, Phương Hành nhìn thấy bóng trắng đi xa thì có chút động tâm, tự nghĩ nếu mình chạy lên thì có thể chém được bạch xà một sừng này rồi. Chỉ có điều vừa nghĩ tới mình khó khăn lắm mới trà trộn được vào đây rồi lại không muốn dễ dàng bị lộ thân phận như vậy. Bất luận như thế nào, Thái Thượng đạo thống này có được phù thạch, thưởng cho chúng tán tu, Lữ Phụng Tiên tưởng là của y, nhưng trong mắt Phương Hành thì...
Toàn bộ, mẹ nó, đều là của mình!