Lược Thiên Ký

Chương 765: Lần này náo nhiệt rồi đây...

Chương 765: Lần này náo nhiệt rồi đây...

Sau khi được Phương Hành đề nghị, Thần Tú bổ sung, Thanh Lư nỗ lực lên tiếng ủng hộ thì kế hoạch khá viên mãn, hơn nữa ba tên này cũng là loại nói làm liền làm. Thật sự không có chút khách khí nào với Thái Hạo bộ. Phương Hành ngay lập tức lấy Chư Phật Quan Tưởng kinh ra, trút linh lực vào, dẫn động thần biến kinh thư, rất nhiều huyễn ảnh thoáng hiện trên kinh văn, chiếu khu vực trong vòng ngàn dặm thấy rõ từng chi tiết, không thiếu chút nào.
Sau thời gian uống cạn một chung trà, Phương Hành liền biết rõ tất cả mọi thứ trong vòng ngàn dặm.
Hắn thấy được tất cả Hồng Hoang Di Chủng trong vòng ngàn dặm ở đây, thấy được đám Lữ Phụng Tiên bày xong đại trận mai phục, cũng nhìn thấy Lữ Phụng Tiên đứng ở pháp thuyền cầm Phương Thiên Họa Kích trong tay mãnh liệt thúc giục khí tức của mình, nhanh chóng chạy về hướng Bạch Ngọc kinh. Còn con bạch xà đầu một sừng kia thì ẩn núp bên ngoài vài trăm dặm, nhìn chòng chọc vào Lữ Phụng Tiên, lưỡi xì xì thò ra thụt vào, cực kỳ đắc ý.
Linh tính của nó gần như vượt qua cả Hồng Hoang Di Chủng, Lữ Phụng Tiên lui về hướng Bạch Ngọc kinh nó cũng không dám đuổi nữa, biết hướng đó cất giấu khí tức hết sức nguy hiểm, mà đối với nó, đuổi một đám người như thế phải chạy về Bạch Ngọc kinh coi như là một chuyện cực kỳ đắc ý rồi.
Còn Phương Hành cùng Thần Tú và Thanh Lư cũng lương lượng lại một chút, sau đó dặn Sở Từ chờ ở đây, phân về ba hướng nhanh chóng chạy đi. Rất nhanh đã biến mất trong đêm tối. Sở Từ cũng nhu thuận thành thật chờ tại chỗ, đối với nàng thì lúc này cảm giác mọi thứ đều tốt đẹp như thế, trong lòng dường như được buông xuống một tảng đá lớn đã đè nặng nhiều năm vậy...
Nàng đã không nhớ rõ vì sao mình lại hận Phương Hành nhiều năm như vậy, theo bản năng quy cho chuyện tên khốn này trước đây ném một mình mình vào Huyền Vực, sau đó liền bỏ đi mất tăm mất tích. Mà hận ý lâu như thế, giờ khắc được gặp lại hắn đã tiêu tan thành mây khói, nhất là khi tên khốn này ở trước mặt một hòa thượng cùng một con lừa, gọi lên bốn chữ “Sở tiểu tức phụ”, nàng mừng rỡ như điên vậy.
Đối với Phương Hành, nàng luôn luôn cực kỳ tín nhiệm, hắn bảo mình chờ ở đây, vậy mình liền chờ ở đây là được rồi.
Chỉ có điều khi một mình ngồi ở đây không tránh được hơi sợ chút...
Đương nhiên, nàng nhanh chóng không có thời gian để sợ nữa.
Chỉ qua thời gian khoảng hai nén hương, bỗng nhiên phía đông xa xa mơ hồ truyền tới tiếng gầm giận dữ, ở giữa còn kèm theo tiếng kêu to phách lối của một con lừa. Sở Từ gấp gáp vội vàng ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy phía bầu trời kia có Thanh Lư đang đạp mây chạy vội tới, còn ở phía dưới thì có một con bọ cạp to lớn đang liều mạng đuổi theo. Nó rõ ràng không với tới con lừa ở trên không trung, nhưng cố tình mỗi khi nó muốn dừng lại, Thanh Lư liền đắc ý kêu to với nó, còn thả một thứ như phân lừa xuống phía dưới, lúc trúng lúc không đập vào đầu của nó, làm con bọ cạp này tức giận tới mức điên cuồng quơ đôi càng cùng độc vỹ, lóc cóc gắt gao đuổi theo, không đập chết con lừa này thề không bỏ qua...
- Không phải muốn dẫn bạch xà kia tới sao? Tại sao lại chọc một con Hồng Hoang Di Chủng khác chứ?
Sở Từ vừa nhìn thấy con bọ cạp to như một ngọn núi nhỏ kia thì nhất thời tê cả đầu, vèo một cái bay lên không trung.
- Ai di cái gì đà Phật. Tiểu tăng thật sự chỉ muốn giảng một đoạn kinh cho ngươi mà thôi, làm hóa giải chút oán khí mà...
Phía nam, tiểu hòa thượng Thần Tú oa oa kêu to, trên vai khiêng một cái mõ lớn gấp mười lần bình thường. Còn ở dưới chân gã có một con cóc trên người mọc đầy bọc mủ màu xanh đồng, nhảy liên tục đuổi theo, thỉnh thoảng nó nhảy lên không trung, còn bất chợt phun đầu lưỡi như phi kiếm ra giống như muốn bắt ruồi cuốn về phía tiểu hòa thượng Thần Tú trên không trung, lại làm Thần Tú chỉ có thể chạy theo hình chữ “S”. Hơn nữa vừa chạy còn vừa thở hổn hển giải thích:
- Cóc huynh, đập đầu ngươi một cái, thực sự là bởi vì sư phụ của ta dạy ta làm vậy, khi Đàn Việt không nghe lời khuyên bảo thì phải làm vậy. Cần phải cảnh tỉnh... Ngươi nên thay đổi cách nhìn đi chứ?
- Trời... lại có thêm một con nữa rồi...
Sở Từ lập tức tăng tốc độ của mình lên, trong lòng sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực của mình. Con cóc kia nhảy thực sự không thấp, nhất là cái đầu lưỡi, một khi phun ra ngoài quả thực dài hơn ngàn trượng. Tu sĩ bay trên không trung không khác gì con ruồi bay trên đầu nó. Hòa thượng này cũng thật là lớn mật, vậy mà lại dẫn một con như vậy qua đây, nếu mình không cẩn thận bị nó mò được thì sẽ phiền toái rồi.
Lập tức có hai con Hồng Hoang Di Chủng bị dẫn qua, hai tên khốn này muốn làm gì đây?
Trong lòng khiếp sợ, trong đầu còn chưa kịp suy nghĩ, một cảnh càng kinh người hơn xuất hiện.
- Đồ khốn kiếp, không phải ngươi có thể bay sao? Không phải ngươi có thể phun lửa sao? Không phải ngươi có thể đào núi sao? Đuổi theo ta đi này...
Phía tây, Phương Hành chạy nhanh như một làn khói quay lại, phía sau có ba luồng ma vân cuồn cuộn đuổi theo. Luồng bên trái ngân quang lóng lánh, thế như thiểm điện, rõ ràng chính là bạch xà một sừng. Thỉnh thoảng nó nhảy lên bay lượn trên không trung đuổi theo, ở giữa lại là một con giun không biết dài bao nhiêu, chui tới chui lui dưới đất, tốc độ cũng cực kỳ nhanh. Còn ở bên phải còn có một con hung vật tương tự với rắn mối, trên lưng lại mọc hai cánh quái dị đang sải hai cánh lớn hăng hái đuổi theo, thỉnh thoảng phun ra ngọn lửa màu xanh lam nhạt.
- Lần này náo nhiệt rồi đây...
- Ơ a... Ơ a...
- Sư huynh à, tại sao ngươi lại dẫn cả vương tộc của Hồng Hoang Di Mạch tới đây cả rồi...
Lần này đừng nói là Sở Từ, ngay cả Thần Tú và Thanh Lư cũng sợ tới ngây người. Lúc đầu ba người đã hẹn gặp nhau ở bên cạnh, nhưng vừa thấy Phương Hành mạnh như vậy, hai người này liền trực tiếp quay đầu chạy về hướng bắc, phía sau bọn họ, Hồng Hoang Di Chủng cũng lập tức đổi hướng đuổi theo bọn họ. Hai luồng ma vân mênh mông cuồn cuộn, đi thẳng về phương bắc... cũng chính là xông thẳng tới chỗ mà đám Thái Hạo Nhất bộ đang mai phục.
Nhưng Sở Tử lại tương đối có lương tâm, ngây ngốc đứng tại chỗ chờ Phương Hành.
- Ngốc à, chạy mau...
Phương Hành vèo một tiếng chạy tới, vung Sở Tử lên lưng, nhanh chóng đạp không chạy nhanh hơn cả tia chớp.
...
...
- Con lừa ngốc có thể thành công không?
Lúc này cách đám Phương Hành khoảng ba ngàn dặm về hướng bắc, trong một sơn cốc của quần sơn xa xôi, đám tán tu do Thái Hạo Nhất bộ triệu tập tới đều cầm trận kỳ trong tay núp trong sơn cốc này, cũng lấy phù triện đặc dị mà Lữ Phụng Tiên cho bọn họ để che giấu khí tức của bản thân, còn đám gia nô của Thái Hạo Nhất bộ thì đi cùng Sư Nam Cát, Trần Lão Hạc ẩn thân trên đỉnh núi. Bọn họ từ xa quan sát chân trời phía nam, trong lòng cũng có chút nghiêm trọng. Bây giờ vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu hòa thượng kia dẫn bạch xà một sừng tới sơn cốc này mà thôi.
Chỉ có điều vừa mới nghĩ tới hung man của tên hòa thượng dởm này, Trần Lão Hạc vẫn có chút lo lắng, sợ hắn nửa đường chạy mất.
Nhưng Sư Nam Cát lại cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt giải thích:
- Hắn không chạy được, sư huynh cho hai người bọn hắn mỗi người một cái phù chú, mặc dù là mượn lực truyền âm của phù chú tuy rằng có thể dùng lực phù chú để trợ lực một phần cho bọn hắn, nhưng phù chú kia ở một mức độ nào đó thì cũng coi như là một cấm chế, bọn họ ngoan ngoãn đưa Di Chủng tới thì thôi, nếu như trên đường làm chuyện gì không trung thực, sẽ chỉ có con đường chết...
- Lữ công tử thật cao minh...
Trần Lão Hạc vội vàng nói một câu nịnh bợ, tuy là chủ tử không nghe được nhưng để đám nô tài này nghe là được rồi.
Chỉ có điều câu nói này thực sự không có chút kỹ thuật giá trị gì, Sư Nam Cát cùng gia bộc của Thái Hạo Nhất bộ đều chỉ là cười lạnh một tiếng, cũng không tiếp lời.
- Lữ công tử có thể tới đúng lúc không nhỉ?
Trần Lão Hạc do dự một chút, rồi lại theo bản năng hỏi một câu.
Kế hoạch ban đầu của bọn họ là sau khi khốn trụ bạch xà một sừng, Lữ Phụng Tiên sẽ dùng tốc độ nhanh chóng tới đây chém giết bạch xà. Lúc nói thì ung dung thoải mái, nhưng lúc này khi thật sự thi hành lại khó tránh khỏi có chút thấp thỏm. Bạch xà kia vô cùng đáng sợ, so với tu sĩ Nguyên Anh cũng không kém bao nhiêu. Nếu như Lữ Phụng Tiên không kịp xuất thủ, vậy một đám mình sợ là không đủ cho nó chơi đùa...
- Nào cần ngươi nhiều lời như vậy, thiếu chủ vẫn chưa thật sự rút lui, sau khi pháp thuyền lui ra ngoài nghìn dặm, thấy bạch xà một sừng kia không đuổi theo liền âm thầm ẩn thân chạy về, chắc hẳn sắp tới đây rồi, ngươi chỉ cần để ý làm theo tính toán vây khốn bạch xà là được...
Một tên gia nô của Lữ gia rất không hài lòng la một câu. Tuy Trần Lão Hạc có tu vi cao hơn y nhưng cũng chỉ có thể liên thanh nói dạ, trong lòng đương nhiên cũng có chút khó chịu. Gia nhập vào môn đình của người khác chính là loại tư vị này, cho dù tu vi của ngươi cao tới đâu, cho dù ngươi tận tâm tận lực tới đâu, cho dù sẵn sàng góp sức cho chủ tử là một đại nhân vật, nhưng người tới tùy tiện giáo huấn ngươi một câu thì ngươi cũng phải chịu đựng...
Chỉ có điều ngay lúc gã đang tận lực cảm khái, Sư Nam Cát bỗng nhiên khựng mày lại, thấp giọng quát:
- Tới rồi!
Mọi người lập tức cảnh giác, nhìn theo ánh mắt của gã về phía trước, liền nhìn thấy phía nam phía chân trời, một luồng ma khí cuồn cuộn như mây đang nhanh chóng đi về hướng này. Lúc này khoảng cách còn xa, ma vân lại chính là khí cơ của bản thân Hồng Hoang Di Mạch hiển hóa thành, làm nhiễu loạn cảm ứng thần thức của tu sĩ. Vì vậy chúng tu đều không nhìn rõ ráng vẻ thật sự phía dưới ma vân, chỉ có thể nhìn được ma khí kéo một hàng dài trên không trung, cuồn cuộn di chuyển về hướng này.
Chỉ có điều luồng ma khí kia nhắm thẳng vào một tòa sơn cốc bí ẩn này, tất nhiên không thể là trùng hợp được. Đám Sư Nam Cát lập tức tập trung, từng pháp lệnh truyền ra, cùng lúc đó, bọn họ đều giữ lại túi trữ vật của mình, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị xuất thủ...
Sơn cốc sâu thẳm hắc ám đã mở ra một cái lỗ hổng, chỉ chờ hòa thượng kia dẫn bạch xà một sừng vào cuộc!
Ùng ùng!
Ma khí dần dần gần, còn trong lòng chư tán tu cũng đã căng thẳng tới cực điểm...
Nhưng vào lúc này, ma khí phía trước có một cái bóng vèo một tiếng nhảy ra ngoài. Bốn cái móng chân chạy lộc cộc cực nhanh, một luồng khói đen điên cuồng chạy vội tới sơn cốc, phía sau, cái đuôi nhỏ bị bỏ rơi kêu lên đến là thích tai...
Không kịp nghĩ kĩ, con Thanh Lư đã đâm đầu vào trong sơn cốc, còn chùm ma vân vẫn theo sát nó cũng đuổi sát tới. Cho tới lúc này, chúng tu mới nhìn được rõ ràng, phía dưới ma vân nào phải là bạch xà một sừng gì, rõ ràng là một con bọ cạp đầu to bằng ngọn núi nhỏ, toàn thân ngăm đen, phía sau có một cái đuôi ánh lam quanh co khúc khuỷu dài chừng mấy chục trượng...
- Mẹ nó...
Đám tu sĩ của Thái Hạo Nhất bộ mai phục trong sơn cốc đều sợ ngây người, thậm chí quên việc kịp thời bày đại trận...
- Con lừa ngốc kia đâu? Sao lại biến thành một con Thanh Lư?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất