Lược Thiên Ký

Chương 764: Sống tốt hơn so với Tiên nhân!

Chương 764: Sống tốt hơn so với Tiên nhân!

Vận mệnh nhân quả, thế sự trêu ngươi, trong lòng Sở Từ quả thực đang có bế tắc.
Ban đầu lúc đánh chết Sở Hoàng thái tử, Phương Hành cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, khi đó tuổi còn trẻ, con mẹ nó, nếu ngươi muốn đối phó với ta, ta chắc chắn sẽ giết chết ngươi trước rồi lại nói, quan tâm mọi việc nghiêng trời lệch đất gì, trước tiên giết chết đã. Bây giờ bảo hắn nên làm sao... tối thiểu cũng phải tìm một nơi nàng không nhìn thấy được để giết gã mới phải! Aiz... chỉ đổ thừa năm đó quá trẻ tuổi nóng tính thôi...
Chỉ có điều cũng chính bởi vì như vậy lại tạo thành một khúc mắc vĩnh viễn không thể giải được cho Sở Từ, ước chừng đã hành hạ cô gái này nhiều năm rồi, thậm chí hôm nay vẫn còn tuyệt vọng... thậm chí nàng còn không giống với Xảo Xảo nữa, tính tình của Xảo Xảo không chất phác như nàng, thù với Phương Hành cũng không sâu như vậy. Dù sao, cho dù là Hung Nô hay Chiêu Dương sư huynh đều không có liên hệ máu mủ gì với nàng cả. Hơn nữa lúc đó nàng còn khắc sâu cảm giác hơn với đối phương, không phải cừu hận mà là sợ hãi, giải trừ khúc mắc loại đó dù sao dễ dàng hơn một chút.
Sau khi nàng nghe Xảo Xảo nói Phương Hành gặp chuyện, ở lại Sở Vương Đình đợi hắn mười năm. Trong mười năm, nếu Phương Hành đi tìm nàng, như vậy nàng tất sẽ tinh lòng chăm sóc, an tâm làm bạn, nhưng cho dù là như vậy, trong lòng nàng vẫn có khúc mắc này.
Một bên là đại ca, một bên là người không quên được, đây chính là bế tắc.
Trước đó Phương Hành chưa từng nghĩ tới, trong lòng cũng không có chút gánh nặng nào, nhưng bây giờ gặp được cũng sẽ không ngồi yên không quan tâm tới.
Ở trong giấc mộng của Sở Từ, hắn ngồi cạnh phần mộ lẳng lặng nhìn nha đầu đang rúc trong góc.
Sở Từ chân thật dù sao cũng có tu vi Kim Đan trung cảnh. Nếu ở Nam Chiêm đã có thể trở thành lão tổ một phương rồi.
Nhưng trong lòng của nàng, nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương tuyệt vọng, một người nhát gan không bằng một con thỏ.
Mà ở thế giới bên ngoài, Thần Tú đang như kẻ trộm quyết định mượn đối thoại trong mộng lần này để vượt qua tình kiếp của chính mình, đầy cõi lòng là sự mong đợi nhìn Phương Hành xử lý phiền não này như thế nào... đương nhiên, ngoài việc muốn xem kịch vui ra, Phương Hành cũng không biết tặc hòa thượng này có thể nhìn thấy tất cả chuyện mình trải qua trong mộng hay không, bằng không nhất định sẽ trước tiên đá tiểu hòa thượng ra ngoài ngàn dặm rồi lại nói tiếp.
- Lộc cộc lộc cộc...
Con Thanh Lư kia cũng tò mò đi qua nhòm, mắt to tò mò nhìn Phương Hành, lại nhìn hòa thượng một cái.
- Đến đây. Sư điệt nằm xuống. Để sư thúc ta kể cho ngươi nghe một câu chuyện tình yêu thê mỹ...
Thần Tú tự mình gọi Thanh Lư tới, vẻ mặt đặc sắc nói tới mức nước miếng văng tung tóe:
- Đã từng có một con lừa cố chấp, gặp được...
Thanh Lư nghe cũng khá nhập tâm, mắt to không chớp, sắp sửa phóng ra cả tia chớp rồi.
- ... Cuối cùng ấy à, ngươi đoán con lừa cố chấp kia nên làm gì bây giờ?
Nói đến cuối cùng. Thần Tú mặt mày tiếc hận, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Thanh Lư.
- Vậy ngươi nói nên làm thế nào?
Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu của Thần Tú.
Thần Tú đột nhiên hoảng sợ, gào lên một tiếng nhảy dựng, trừng mắt nhìn Phương Hành âm trầm đầy mặt ở phía sau, ngượng ngùng cười cười, nói:
- Ấy ấy, sư huynh à, sao huynh lại ra đây rồi, cũng không lên tiếng gọi ta...
- Ngươi nói thử xem?
Phương Hành tức giận gõ một cái xuống, tràn đầy nóng nảy. Mẹ kiếp, thật muốn đánh chết tên hòa thượng này mà.
Thanh Lư đung đưa cái đầu lớn, thở dài, đứng dậy, lộc cộc tránh sang một bên.
Nghĩ thầm, mắt mình cũng sắp sửa xưng lên rồi, người sư thúc này vẫn không hiểu, thật không có cách nào...
Thần Tú lại thẳng thắn, vừa thấy mình trốn không thoát thì ngoan ngoãn ôm đầu ngồi xổm xuống, chịu đòn đã quen rồi.
Chỉ có điều đợi một lát lại không có cảm giác nắm đấm của Phương Hành hạ xuống thì không khỏi len lén nhìn hắn một cái, lúc này mới phát hiện gương mặt của Phương Hành nghiêm túc tựa như đang suy nghĩ cái gì đó, vừa lúc đụng vào ánh mắt của Thần Tú liền thở dài, đã có quyết định, trực tiếp nắm chặt Thần Tú bằng một tay, mắng:
- Sư đệ ngu ngốc, ngươi thật muốn biết ta nên xử lý phiền toái lớn bây giờ thế nào hay sao?
Thần Tú ngẩn ngơ, mong đợi đầy mặt nói:
- Muốn chứ, muốn chứ...
Phương Hành cười lạnh một tiếng:
- Vậy ngươi giúp ta một chuyện đi!
Thần Tú ngẩn ngơ:
- Sư huynh cứ nói đi, nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng được...
Lông mày Phương Hành cau lại, như là nghiêm khắc hạ quyết tâm, bỗng nhiên nói:
- Ngươi giúp ta chém đoạn ký ức trước đó của nàng đi!
- Cái gì?
Thần Tú ngơ ngẩn, dường như không thể tin vào tai của mình.
Phương Hành lại chăm chú nhìn ánh mắt của nàng, giải thích:
- Chính là cắt đi đoạn ký ức mà ta làm thịt huynh trưởng của nàng, ngươi giúp ta chém đi cho nàng... bằng vào việc ngươi tu luyện Đại Nhật Như Lai kinh, thậm chí còn có thể bắt người ta quy y được, chém một đoạn ký ức đi chắc không khó chứ?
- Sư huynh ngươi không nói đùa đấy chứ?
Vẻ mặt của Thần Tú có chút trịnh trọng, khó tin hỏi lại xác nhận.
Phương Hành cười lạnh nói:
- Ngươi nói cũng không sai, trong lòng nàng ấy có sự bế tắc, nha đầu kia cũng quá quật cường rồi, nếu không sử dụng chút thủ đoạn thì nàng căn bản không giải được khúc mắc này, ta cũng lười ngày ngày khuyên nàng ấy, buộc nàng quên đi ca ca vốn không phải thứ tốt đẹp gì kia cũng không thể, vậy thì liền chém bỏ đi là được rồi. Chỉ cần nàng không nhớ là ta giết ca ca nàng là được, còn quản bế tắc cái rắm gì?
- Ặc... tuy sư huynh nói rất chí khí hùng hồn nhưng ta lại cảm thấy có chút quái dị...
Thần Tú lắp ba lắp bắp hỏi:
- Làm như vậy có tính là đang lừa nàng ấy không?
Phương Hành khinh thường nói:
- Chỉ cần không bị vạch trần thì sẽ không gọi là lừa gạt!
- Có phải không công bằng với nàng ấy không?
- Công bằng đáng giá mấy đồng tiền?
Vẫn như nhau, Thần Tú càng ngây người, một lát sau mới ngượng ngùng nói:
- Nhưng trước đây sư tôn từng nói không cho phép tự tiện động vào thần hồn của người khác...
Phương Hành cười hắc hắc, nói:
- Không có việc gì, là ta buộc ngươi làm!
Thần Tú ngơ ngẩn, nói:
- Được rồi...
Gã ngượng ngùng đứng lên, ánh mắt có chút cổ quái đi tới trước mặt Sở Từ, quay đầu nhìn Phương Hành một cái, thán phục đầy bụng. Vốn đang cho rằng đó là một tử cục, còn sư huynh lại vô cùng dứt khoát trực tiếp, muốn chém rụng đoạn ký ức này của nàng... suy nghĩ chút thì thấy biện pháp này quả thực không tồi... bàn tay đã đè trên trán của Sở Từ, gã chợt ngừng lại, như là nghĩ tới một vấn đề.
- Sư huynh, ký ức liên hệ với thần hồn. Nếu ta chém bỏ trí nhớ của nàng, thần hồn của nàng cũng sẽ không hoàn chỉnh...
Do dự một chút, Thần Tú nói sự thực:
- Bình thường có thể không quá mức ảnh hưởng, nhưng nàng sẽ vĩnh viễn không có cách nào thật sự thành Tiên...
Lúc nói thế, vẻ mặt của Thần Tú cực kỳ nghiêm túc.
Đối với người tu hành, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện thành tiên.
Đối mặt với vấn đề này, Phương Hành cũng hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh đã quyết định như chém đinh chặt sát:
- Chém!
- Theo ta, ta sẽ cho nàng sống còn tốt hơn cả Tiên nhân!
Phương Hành nói năng có khí phách, vẻ mặt trịnh trọng, giống như một lời thề.
Mà nghe xong những lời này, trong lòng Thần Tú lại như chợt có một tia sét đánh lên. Vẻ mặt khi thì ngạc nhiên, khi thì trấn tĩnh, sau một hồi lâu gã mới dần dần khôi phục thái độ bình thường, hợp thành chữ thập thi lễ với Phương Hành một cái, sau đó lần nữa đưa bàn tay đè lên trán của Sở Từ. Một tia linh quang từ trong lòng bàn tay thoáng hiện lên, tiếng tụng kinh trầm thấp chậm rãi vang lên từ trong miệng gã, giống như chấn động đại địa, chấn động trời cao...
Nhìn Sở Từ đang hôn mê đang nhẹ nhàng run rẩy mí mắt, ánh mắt của Phương Hành cũng dị thường âm u mà nghiêm túc:
- Nha đầu, nàng cũng đừng trách ta, chuyện chém huynh trưởng của nàng, nàng đã quên nhưng ta sẽ nhớ kỹ, làm tổn hại một mình hắn, ta sẽ trả cho nàng cả một đại tộc...
...
...
Chém xong một đoạn ký ức trong đáy lòng Sở Từ, so với việc mạnh mẽ làm một tu sĩ Nguyên Anh như Thái Hạo Nhất bộ Lữ Mỹ Mỹ quy y thì dễ hơn nhiều. Thần Tú thậm chí chỉ dùng thời gian chưa tới một nén hương, bàn tay liền chậm rãi thu hồi lại, sau đó vẻ mặt trầm trọng gật đầu với Phương Hành, tự mình dẫn theo Thanh Lư đi sang một bên ngồi điều tức, chỉ để lại một mình Phương Hành ở đây nhìn Sở Từ.
Rất nhanh. Sở Từ cũng yếu ớt tỉnh lại, vẻ mặt lúc đầu có chút mê man, giống như là mới vừa làm một giấc chiêm bao, nháy mắt mấy cái, nàng mới nhìn thấy Phương Hành đang đứng trước mặt mình. Trước tiên là có chút đờ ra, sau đó đáy mắt bắn ra sự vui mừng mãnh liệt, giống như không thể tin được, lẩm bẩm:
- Là ngươi... Phương Tiểu Cửu... tên khốn kiếp ngươi quả nhiên chưa chết mà... rốt cuộc ta tìm được ngươi rồi...
Nàng theo bản năng ôm lấy Phương Hành, Phương Hành cũng mỉm cười đưa hai tay ra.
Chỉ có điều Sở Từ bỗng nhiên ngừng lại, tự tay vuốt cái đầu trọc của Phương Hành, khóc ròng nói:
- Nhưng sao mà ngươi lại thành hòa thượng rồi?
Mặt Phương Hành đen lại, ho khan một tiếng, nói:
- Giả, có thể cưới vợ...
Sở Từ yên tâm, trên mặt còn vương lệ lại cười tươi như hoa, nhào vào lòng Phương Hành, ôm vô cùng chặt, nhẹ giọng nức nở.
Còn Phương Hành cũng hơi đờ ra, ngượng ngùng ôm lấy nàng.
Trong chớp nhoáng này, trong lòng hai người đều có chút kinh ngạc, cho dù chỉ chém mất đi một bộ phận ký ức thôi nhưng tạo thành sự thay đổi với một người cũng vô cùng lớn. Dường như Phương Hành thấy được Sở Từ trước khi tới Huyền Vực, trong lòng có chút không dám tin.
Còn Sở Từ thì trong nháy mắt có hơi mất phương hướng, cảm giác mình dường như quên mất cái gì đó, nhưng trong lòng lại cũng đồng thời như được bỏ đi một tảng đá lớn, vô cùng ung dung, hơn nữa nàng còn gặp lại Phương Hành, trong lòng cực kỳ vui sướng, nhanh chóng lắc lắc đầu, không quan tâm quên mất gì nữa. Lần nữa gặp lại Phương Hành, hơn nữa còn chân thật ôm được tên khốn này, chuyện này đã đủ rồi.
Còn Phương Hành cũng chỉ thất thần trong một chốc, rất nhanh liền không đứng đắn sờ dần xuống dưới lưng của Sở Từ...
- Ngươi làm cái gì đó?
Mặt mũi Sở Từ thẹn thùng đỏ bừng lên, giận dữ đẩy Phương Hành ra xa.
- Hắc hắc hắc hắc, ta xem thử xem có nhận lầm người hay không ấy mà...
Sở Từ quá tức giận, muốn đi lên liều mạng nhưng lại không ngờ tới phía sau hai người bỗng nhiên có linh quang nhàn nhạt bay lên, giống như một chùm sương bay lên không trung. Bọn họ đồng thời ngẩn ra, ngưng thần nhìn sang, lại chỉ cảm ứng được ở trong linh quang đang có một luồng thần niệm lạnh như băng truyền lời với họ:
- Đại trận đã thành, bạch xà ở phía tây cách các người hơn ngàn dặm...
- Ha hả, thiếu chút nữa đã quên còn có bọn họ...
Phương Hành điểm ngón tay một cái, khói xanh nhàn nhạt bao lấy hai luồng linh quang, cùng lúc đó, trên mặt hắn đã dâng lên nụ cười lạnh như băng, như là đang suy nghĩ cái gì đó. Sau một hồi lâu, bỗng nhiên mắt hơi sáng lên nhìn về phía Sở Từ:
- Có muốn có Bạch Ngọc lệnh không?
Sở Từ ngẩn ngơ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cúi đầu, có chút ngượng ngùng nói:
- Muốn!
Phương Hành cười ha hả, phi thân về phía tiểu hòa thượng Thần Tú cùng Thanh Lư, sau đó hai hòa thượng cùng một con lừa tụ tập với nhau, thấp giọng thương lượng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cãi vã kịch liệt cùng với tiếng vỗ tay cười to, còn kèm theo tiếng “Ơ a ơ a” của Thanh Lư, tiếng kêu khá hưng phấn, xem ra một kế hoạch vô cùng độc đang chậm rãi thành hình giữa ba người họ.
- Được, cứ làm như vậy đi, lấy phù thạch của ta về, lấy Bạch Ngọc lệnh của Sở tiểu tức phụ của ta về luôn...
Sau một hồi lâu, Phương Hành đột nhiên vỗ tay cười to, hào khí can vân.
- Ơ a!
Thanh Lư cũng kêu lên, vang lớn dị thường.
Thần Tú ở một bên phiên dịch:
- Sư điệt của ta nói, lấy cả Thái Thượng Hóa Linh kinh của nó về!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất