Lược Thiên Ký

Chương 767: Xé xác Di Chủng

Chương 767: Xé xác Di Chủng

- Phiền phức lớn rồi!
Một khắc hòa thượng này hiện thân, gia nô của Thái Hạo Nhất bộ cùng đám tán tu đồng thời hít vào một hơi khí lạnh, mới rồi nhờ Lữ Phụng Tiên hiện thân dùng một kích vũ dũng chiến đấu nhưng bây giờ giống như bị phủ đầu rót một chậu nước lạnh vậy. Con lừa ngốc làm mồi dụ rốt cục đã tới, chỉ là tại sao hắn lại dẫn tới tận ba con Hồng Hoang Di Chủng chứ? Hơn nữa trước đó đã có hai con, trong vùng này ước chừng có khoảng năm con Hồng Hoang Di Chủng, trong sơn cốc nho nhỏ này hầu như ngay cả mấy con Hồng Hoang Di Chủng này cũng phải đứng chen chúc không có kẽ hở.
Không kịp phản ứng, thanh thế như hồng, ba con Hồng Hoang Di Chủng đã vọt tới, còn tên hòa thượng khó khăn lắm mới xông tới gần sơn cốc này, sau đó thình lình nhếch miệng tỏa ra một khí tức âm hiểm nhìn Lữ Phụng Tiên, còn ở phía sau người đột nhiên hóa ra một đám khói xanh bọc cả người hắn lại, đâm đầu vào trong sơn cốc. Trong một khắc khói xanh bao bọc lấy hắn, trong lòng Lữ Phụng Tiên liền nổi lên báo động, trong cảm nhận của mình, hòa thượng này, kể cả nữ hài mặc thanh y cõng sau lưng hắn lại đồng thời biến mất vô tung vô ảnh.
Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
Tên tặc hòa thượng này đào đâu ra bản lĩnh lớn như vậy, dẫn tới ba con Hồng Hoang Di Chủng?
Tên hòa thượng áo trắng trốn sau tầng mây trên không trung kia là ai?
Con Thanh Lư đang lặng lẽ cụp đuôi chạy thoát thân phía sau đám tán tu ngất trong đống đất đá ở đầu kia sơn cốc là ai?
Không thể không nói, Lữ Phụng Tiên cường đại cũng không phải ngẫu nhiên, y vốn trời sinh vũ dũng, sau đó trong lúc tu hành cũng rèn luyện thần niệm của mình vượt xa so với người cùng thế hệ, nhất là sau khi ở trong mộng được tiên nhân truyền pháp, tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng kinh, thần hồn mạnh hơn có khả năng sánh vai được với Nguyên Anh, bây giờ cảnh tượng tuy đang loạn tùng phèo cả lên nhưng y vẫn bén nhạy phát hiện mấy tên có hành vi quỷ dị ở quanh đây.
Đột nhiên, y ngẩn người, mắt lộ tinh quang.
Hai tên hòa thượng, một con lừa, một nữ nhân, đây chẳng phải là đám người trước đó không lâu đã cướp bóc Quy Khư sao?
Chuyện Quy Khư từng có đạo tặc, y sớm đã được gia tộc truyền tin, chỉ là ngay cả gia tộc có thủ đoạn thông thiên cũng không tra ra là ai làm. Y lại ở xa Thần Châu càng ngoài tầm tay với, lại không ngờ rằng bây giờ, ở đây lại gặp trận doanh như thế. Ngoại trừ thiếu một con quái ngư ra, hầu như giống y hệt đám giặc cướp Quy Khư trong miêu tả truyền tin của gia tộc.
- Cho dù các ngươi là ai, dám phạm tới ta, chỉ có một con đường chết!
Vào giờ khắc này, Lữ Phụng Tiên chính xác phát hiện ra vị trí của đối thủ, trong mắt nổ ầm tinh quang nhìn thẳng về hướng một đầu khác của sơn cốc, con lừa đang thừa dịp không có ai chú ý tới nó đang xám xịt chạy trốn. Y vọt tới, trong cảm ứng của y, tên tiểu hòa thượng mặc bạch y trên đỉnh đầu kia có tu vi thâm tàng bất lộ, chỉ sợ không phải nửa khắc thì không bắt xuống được. Hơn nữa con lừa kia nhìn cũng cực kỳ quen mắt, hẳn là một con trong danh sách Thái Thượng ban đầu ở Quy Khư. Nó lại có thể xuất hiện ở nơi này, chuyện chắc chắn mờ ám, trước tiên giam giữ rồi lại tính.
- Ơ ơ a
Con lừa vừa thấy Lữ Phụng Tiên đang vọt về phía mình thì suýt bị dọa đái tại chỗ, cái đuôi kẹp một cái liền cắm đầu xông về phía trước.
Chỉ có điều tư thế vọt tới của Lữ Phụng Tiên cực kỳ nhanh chóng, trong nháy mắt đã vượt qua nửa sơn cốc, một kích đâm tới.
- Còn dám bắt nạt đồ đệ của ta?
Cũng đúng lúc này, hòa thượng dởm mới vừa rồi ẩn mình trong sương xanh bỗng nhiên lại xuất hiện, thân hình nhanh tới cực điểm, cũng cực kỳ lưu loát. Xoay mình một cái đã xuất hiện phía sau con lừa, nhấc chân đá bay nó ra ngoài, sau đó thân hình vọt tới phía trước, đối mặt với một kích mà Lữ Phụng Tiên đâm tới. Cũng đã vọt tới bên người con bọ cạp lam vỹ, mũi chân khươi một cái đã dựng con bọ cạp lớn hơn hắn gấp chục lần lên, sau đó giơ hai tay lên hung hăng đập về phía Lữ Phụng Tiên đang xông tới.
- Thần lực thật là mạnh!
Con ngươi của Lữ Phụng Tiên co lại, trong miệng thét dài. Sức mạnh của Phương Thiên Họa Kích tăng vọt giống như sao băng đâm nhanh về phía trước.
Con bọ cạp này cũng khóc không ra nước mắt. Đang ở trên một ngọn núi cao, nơi gần với ánh trăng nhất để hứng ẩm sương sớm, kết quả là bị một con lừa trên không trung kêu to khiêu khích, thở hồng hộc đuổi theo nó một đường tới đây vẫn không đuổi kịp, kết quả sau khi vọt vào sơn cốc này bị đại trận phủ đầu đè xuống, còn chưa thoát ra được lại có một con cóc lớn gấp ba mình giáng từ trên trời xuống đập trúng đầu, cái đầu còn đang quay quay lại chợt cảm thấy thân hình bay lên, cảm giác vô cùng thoải mái.
Cố tình khi trợn mắt lên nhìn liền thấy một cái khí giới vô cùng sắc bén đang hung hăng đâm về phía mình. Con bọ cạp sợ hãi run lên một cái, lam sắc độc vỹ sau lưng vèo một cái liền bắn ra ngoài, tựa như một cái câu độc đâm về phía Phương Thiên Họa Kích.
Phương Thiên Họa Kích đụng vào gai độc vang lên một tiếng nổ vang. Trên kích ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn tỏa ra, đuôi của con bọ cạp lam vỹ đâm tới có thể so với huyền thiết, nhưng lúc này lại bị vỡ vụng, loại đau đớn này làm con bọ cạp bị kích thích kêu lên tiếng xèo xèo trầm trầm, hai cái càng lớn thuận thế kẹp về phía Lữ Phụng Tiên đang điều khiển kích, tựa như một cái kéo thần vậy.
- Cút ngay!
Lữ Phụng Tiên thần uy vô địch, thình lình buông họa kích ra, bước lên một bước hai tay cách xa nhau, chống được hai cái càng lớn của con Hồng Hoang Di Chủng, sau đó buồn bực quát một tiếng, hai tay lộn về phía ngoài, thình lình nắm thẳng vào hai cái càng lớn của con bọ cạp. Đột nhiên dồn lực vào hai cánh tay đẩy ra bên ngoài, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt khó nghe, một con Hồng Hoang Di Chủng to như một gian phòng trong một giây đã bị y xé thành hai nửa, chất lỏng sền sệt, nội tạng văng đầy trời, lại bị cương khí hộ thân của y đánh văng ra xung quanh.
Xé xác Di Chủng, thần uy vô địch!
Trong mộc chốc này hầu như thiên địa đều xuất hiện sự yên lặng trong chốc lát, không có chút tiếng động nào.
Giữa thiên địa, chỉ có Lữ Phụng Tiên đứng ở trong hư không, góc áo bị cương phong thổi bay phần phật.
Ngay cả tiểu hòa thượng Thần Tú cũng không nhịn được mắng một câu “A di đà đại gia Phật nhà ngươi”, sau đó lặng yên trốn phía sau tầng mây.
Chỉ tiếc, cho dù Lữ Phụng Tiên xuất thủ đã thể hiện cực kỳ vũ dũng, nhìn quanh lại phát hiện ra khi bị con bọ cạp ngăn trở, tên hòa thượng dởm cùng con lừa kia đã thừa cơ hội chạy không thấy bóng dáng nữa, cho dù lấy thần thức cảm ứng cũng hoàn toàn vắng lặng, nhất thời trong sự tức giận, y lại cảm thấy trái tim buồn bực, thầm tức giận, không nhịn được ngửa mặt lên trời rít gào, tiếng gào chấn động khắp nơi.
Chư tu sĩ có mặt cho dù là gia nô của Lữ gia hay là Sư Nam Cát, thậm chí là đám tán tu Trần Lão Hạc, trong giờ khắc Lữ Phụng Tiên triển lộ thần uy đều không nhịn được mà hai chân mềm nhũn, quỳ xuống, cho tới giờ phút này, bọn họ mới thật sự sợ hãi. Cùng là cảnh giới Kim Đan nhưng sự chênh lệch giữa song phương sao lại lớn tới như vậy chứ? Một người như phượng hoàng trên bầu trời, một người lại như gà rừng ở trên đất.
Cũng trong một khắc mọi người đang câm như hến lại có một thanh âm lười biếng vang lên:
- Con mẹ nó ngươi ở đâu tới thế?
Giọng nói này rõ ràng vang ở cách đây không xa, mỗi người đều nghe được vô cùng rõ ràng nhưng cố tình lại không tìm được chính xác vị trí của hắn.
Lữ Phụng Tiên đương nhiên cũng nghe được giọng nói này là của tên hòa thượng dởm, mặt đông lại, quát lạnh:
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Giọng nói kia trầm mặc một lúc rồi lại cười hì hì:
- Không nói cho ngươi biết!
Trái tim của Lữ Phụng Tiên nhất thời giận dữ, luồng ý âm hàn tản ra từ cơ thẻ, lạnh giọng nói:
- Bất luận ngươi là ai, trước đó cướp Quy Khư, bây giờ lại quay lại hại ta, việc này không xử lý xong, Lữ mỗ nhất định phải bắt được ngươi chém thành muôn mảnh để cảnh cáo!
Giọng nói kia bỗng nhiên lại vang lên, ngắt lời y:
- Lát nữa lại khoác lác đi, xé xác Hồng Hoang Di chủng rất uy phong sao? Ngươi thử quay đầu lại nhìn xem phía sau ngươi có cái gì, sẽ biết ngươi gặp phiền toái lớn cỡ nào nha, ha ha!
Giọng nói này mang theo sự coi thường tới tột cùng làm cho Lữ Phụng Tiên tức giận tới mức trán hằn gân xanh, lúc đầu lười để ý tới quái ngôn quái ngữ của hắn, nhưng sau đó lại bỗng nhiên nghe được giọng của Sư Nam Cát ở cách đó không xa kinh hoàng kêu lớn:
- Sư huynh cẩn thận!
Đáy lòng Lữ Phụng Tiên thất kinh đột nhiên xoay người lại, thình lình nhìn thấy trên không trung có một con rắn mối có hai cái cánh ngân sắc đang đánh về phía mình, cái miệng đầy răng nanh mở rộng hết cỡ, thình lình phun ra một ngọn lửa màu xanh lam nhạt, thoạt nhìn không quá mức kỳ lạ nhưng lại bao hàm thần lực đáng sợ.
- Dáng vẻ rắn mối nhưng lại có cánh, miệng phun thần tức, là vương tộc!
Trong đầu Lữ Phụng Tiên ngay lập tức lóe lên rất nhiều suy nghĩ, trái tim kinh hãi, thân hình vội vàng thối lui.
Nhưng thân hình còn chưa đứng vững, trong khóe mắt đã lóe lên ánh bạc, thình lình có một con bạch xà một sừng bơi tới bên cạnh người mình. Trong miệng phun ra một luồng hồng hoang chói mắt. Lữ Phụng Tiên gấp gáp vội xoay người lại, phía sau, một vùng nham thạch bị hồng mang hòa tan.
Dưới chân cũng bắt đầu lay động, mặt đất như muốn mở ra, bề mặt dần nứt ra, một thân thể khổng lồ to như một cái nhà toác ra từ mặt đất, cõng thẳng Lữ Phụng Tiên lên giữa không trung, sau đó thân thể không ngừng lật tới từ dưới đất, không biết rõ thân thể nó dài bao nhiêu, vừa nhướng người lên không trung, thân thể cũng vừa cuộn lên như muốn quấn Lữ Phụng Tiên lại. Chỉ tiếc Lữ Phụng Tiên phản ứng cực nhanh, duỗi chân đạp lên thân thể nó một cái, còn chưa đợi nó quấn lấy mình liền đã chiết thân bay về phía vách đá dựng đứng ở một bên, xoay người lại.
Cho tới lúc này, y mới không nhịn được mà kinh hãi. Ở bên kia, con ma cáp mới rồi bị mình đánh bay đã chặn ở một bên, ánh mắt đỏ ngầu như muốn nhỏ ra máu, một thân ma khí gắt gao khóa mình lại, cừu hận sâu khôn kể.
Bất tri bất giác, mình đã bị đám Hồng Hoang Di Chủng này bao vây rồi!
Hơn nữa ánh mắt của mỗi con Hồng Hoang Di chủng nhìn y đều tỏa ra hận ý tà độc!
Trái tim của Lữ Phụng Tiên khiếp sợ, ý thức được một vấn đề, mình quả thật đừng nên xé xác con bọ cạp mới phải!
Hồng Hoang Di Chủng được xưng là Hồng Hoang Di Mạch, sống nương tựa lẫn nhau trong Ma Uyên với hoàn cảnh quỷ dị, tuy bản thân chúng nó cũng tranh nhau đánh giết nhưng mỗi khi có vương giả trong Di Mạch thậm chí là có huyết mạch vương giả xuất hiện sẽ gắt gao đoàn kết lại, hợp lực đối phó với bên ngoài.
Mình vừa rồi dưới cơn thịnh nộ mà hành động đã dẫn tới bọn chúng tức giận rồi.
- Oa ha ha các con, giết chết tên khốn kiếp này đi!
Giọng nói kia lại liều lĩnh nở nụ cười, kiêu ngạo vô biên, sau khi nói lại bỗng nhiên ngừng lại, đổi một khẩu khí lấy lòng bề trên, không biết là nói với ai:
- Này tiểu tức phụ, nàng muốn ta trước tiên báo thù hay là cướp bảo bối trước?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất