Chương 768: Lên đi, tiểu tức phụ!
- Đi theo ta giết ra khỏi trùng vây!
Lữ Phụng Tiên phát cáu phát cuồng, Phương Thiên Họa Kích chém ngang chân trời chém ma vân bao phủ dày đặc xung quanh thành bột mịn, muốn thông qua phương pháp này để chém tên hòa thượng dởm đang ẩn thân xung quanh thành mảnh nhỏ, chỉ có điều chuyện này cũng chỉ như ngậm phẫn nộ mà phát tiết, nếu như y có đủ thời gian thì còn có thể đẩy khí cơ ra dò tìm vị trí của tên hòa thượng dởm đang ẩn mình, chỉ là mắt thấy từng con Hồng Hoang Di Chủng đang hận thù nhìn về phía mình thì lại không còn thời gian làm gì nữa. Sau khi đảo qua thì lập tức hét lớn, thân vươn như rồng...
Bùm!
Trong một chốc, y một thân một mình thình lình đâm một kích về phía con rắn mối ngân sắc đang bay lượn trên không trung.
Đó là vương giả trong Hồng Hoang Di Chủng, thông qua vài điểm đặc thù có thể nhận biết được chúng nó. Con rắn mối này sở hữu hai cánh, dáng vẻ giống hệt rắn mối, rõ ràng là gần với tiêu chuẩn vương giả trong Hồng Hoang Di Chủng nhất, chỉ là trên đầu vẫn chưa mọc sừng, nói rõ khoảng cách giữa huyết mạch của nó và vương tộc còn thiếu một chút nữa. Nếu có thể dùng một kích giết chết nó thì những con Hồng Hoang Di chủng khác nhất định sẽ chạy tứ phía.
- Két...
Con rắn mối kia nhìn thấy Lữ Phụng Tiên đâm thẳng về phía nó thì trong mắt nhất thời bắn ra hai tia quang mang phẫn nộ, cái miệng mọc đầy răng nanh há to, một ngọn lửa màu xanh lam nhạt phun thẳng tới. Trong ngọn lửa này ẩn chứa nhiệt độ cao, sau khi phun ra khỏi miệng thì ngay cả trong không khí cũng bị đốt thành gần như màu ngọc lưu ly, va chạm với một kích của Lữ Phụng Tiên phát ra tiếng vỡ vụn vang dòn giã như ngọc lưu ly vỡ, ánh sáng tỏa ra bốn phía làm đá hoa cương cứng rắn trong sơn cốc bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ, văng tung tóe...
Còn trong quá trình này, Lữ Phụng Tiên cũng đã vọt tới trước người rắn mối ngân sắc, Phương Thiên Họa Kích điên cuồng múa lên, ác chiến cận thân, con rắn mối ngân sắc kia hẳn là rất gần với vương tộc Di Chủng rồi, sức mạnh hùng hồn khuấy động hư không, quanh người ẩn chứa lực đạo pháp tắc đáng sợ làm đa phần thuật pháp đều vô dụng với nó, còn chưa tới gần được người nó liền bị lực đạo pháp tắc luyện hóa rồi, lần nữa biến thành linh khí tinh thuần.
- Graooo
- Xì xì...
- Cô ơ qua...
Mấy hướng khác, ma cáp, ma khâu(giun) cùng với bạch xà một sừng vốn mang hận ý mãnh liệt với Lữ Phụng Tiên nhìn thấy Di Chủng vương tộc bị Lữ Phụng Tiên dồn đến trước người ác chiến cũng lập tức gào thét vọt tới. Vây xung quanh thi triển thần thông bản mạng, từ bốn phương tám hướng đánh về phía Lữ Phụng Tiên. Dáng vẻ này giống như bốn người khổng lồ đang vòng quanh truy đuổi một con mồi...
- Thiếu chủ đừng hoảng sợ, bọn ta cũng tới...
Vào giờ khắc này, gia nô của Lữ gia cũng lo lắng cho an nguy của Lữ Phụng Tiên nên liều mạng kêu to, muốn chạy tới đó tương trợ.
Còn lúc này Sư Nam Cát lại cản bọn họ lại, quát to:
- Sư huynh đang tạo cơ hội cho chúng ta đào tẩu, đừng nên tới đó làm rối loạn tâm thần của hắn làm gì, mau mau rời đi đi, hắn không có chúng ta liên lụy, nếu muốn đào sinh sẽ dễ như trở bàn tay...
- Chuyện này...
Một đám gia nô nghe xong lời ấy, nhất thời có vẻ hơi do dự.
- Hắn nói không sai, các ngươi mau mau rời đi đi, đừng có vì trận này mà tất cả bỏ mạng ở đây...
Nhưng cũng vào lúc này, giọng nói trầm của Lữ Phụng Tiên cũng truyền tới, chấn động cho bốn phía sơn cốc cũng rung lên ong ong.
Nghe được giọng nói của y trầm mà không loạn, uy mà không nộ, giống như một người độc đấu với bốn con Hồng Hoang Di chủng, cho dù trong đó còn có một con bạch xà một sừng vốn có huyết mạch vương tộc, cùng với một con rắn mối ngân sắc chỉ kém một chút nữa là hoàn toàn có huyết mạch vương tộc, nhưng cũng không bị ép vào tuyệt cảnh chết người. Trong lúc ác chiến còn có tâm tư quan sát đám thủ hạ của y. Thật sự là có vẻ thần uy vô địch.
- Lữ công tử... Thần uy vô địch... Tiểu lão nhi bội phục, ta sẽ đi lái pháp thuyền qua đây trợ giúp công tử trảm ma...
Nhóm gia nô thật tình hộ chủ, nhưng lại do dự, đám tán tu kia thì không thể để ý tới nhiều như vậy, thấy mấy con Hồng Hoang Di Chủng kia không rảnh để ý tới mình thì lập tức trốn đi xa. Trần Lão Hạc chạy nhanh nhất, vèo một tiếng liền chui lên trời cao, nhanh chóng bỏ chạy về hướng Bạch Ngọc kinh, thậm chí còn lấy ra mấy cái Tật Phong phù, người mượn lực bay tựa như một luồng khói xanh, ngay lập tức đã cách xa hơn vài chục dặm.
- La hét cái gì, còn muốn chạy sao?
Nhìn thấy sẽ chạy thoát lại thình lình nghe được một giọng nói vang lên bên cạnh. Trong lòng Trần Lão Hạc nhảy dựng, quay đầu nhìn lại liền thấy tên hòa thượng dởm đang cõng một cô gái xinh đẹp chạy tới, lúc này đang kề vai chạy song song với gã. Mình bây giờ đã sử dụng bảo mệnh phù ẩn thân, tốc độ tăng lên không chỉ gấp ba lần, vậy mà hắn còn có thể ung dung đuổi kịp được mình ư...
- Khổ rồi...
Trần Lão Hạc chạy nhanh như vậy, vốn có một nguyên nhân là sợ tên hòa thượng dởm trả thù mình. Gã là một tên già đời, vừa nhìn thấy loạn cục trong sơn cốc liền biết mình đã vô tình chọc vào một tên hung thần rồi. Con mẹ nó, một phát đã dẫn ba con Hồng Hoang Di Chủng qua đây, trong đó còn có một con vương tộc, ở đây cho dù là tu sĩ Kim Đan thì có thể làm được gì chứ? Cho dù là Nguyên Anh cũng không dám dễ dàng chọc vào đám này, lại nghĩ tới sự lớn mật trong ngày bình thường của tên hòa thượng, gã mơ hồ ý thức được mình đã hoàn toàn coi thường tên hòa thượng này rồi!
- Đại sư, lão nhi có mắt như mù, ngươi thả ta một lần được không?
Trần Lão Hạc truyền âm đau khổ cầu xin, đồng thời cắn rách đầu lưỡi nuốt một ngụm tinh huyết vào bụng để luyện hóa, nhờ đó để thúc giục một loại pháp môn thiêu đốt tu vi để bảo toàn tính mạng, tốc độ lần nữa tăng lên mấy lần, cố gắng nhờ đó để thoát khỏi tên hòa thượng này...
- Chớ gọi là đại sư, gọi đại gia...
Tên hòa thượng kia chạy nhanh hai bước rồi ung dung theo sau gã, lần nữa bay ngang với Trần Lão Hạc.
Quả thực Trần Lão Hạc đã tuyệt vọng, vẻ mặt như đưa đám nói:
- Đại gia, đại gia của ta, tiểu lão nhi biết tội rồi, tha cho ta một mạng đi?
Hòa thượng nói:
- Hắc hắc, không được!
- Thật khinh người quá đáng...
Trần Lão Hạc cũng nổi cơn thịnh nộ rồi, đột nhiên thân hình khựng lại đứng trên không trung xoay người, hai tay áo theo gió phất phơ, trong ống tay áo lại đột nhiên bay ra một cái linh phù, kiếm khí bốn phía trong không trung giao thoa chém ra, trong giây lát đã chặn tất cả lối đi trước người hòa thượng, cùng lúc đó, gã đột nhiên kêu to một tiếng xé pháp bào trên người ra, để lộ bộ ngực khô quắt gầy yếu. Lại thấy trên ngực của gã thình lình có hai dấu pháp ấn hoa văn phức tạp, nội hàm kim quang mơ hồ tản ra khí tức không tầm thường...
- Hòa thượng dởm, lão phu liều mạng với ngươi...
Trần Lão Hạc kêu to một tiếng vỗ vào ngực mình, trong nháy mắt, hai cái pháp ấn lại di chuyển, sau đó xèo một tiếng nổ tung, từ trong đó phun ra hai tia máu đen. Hai tia máu đen này biến ảo trên không trung, biến thành hai người giống Trần Lão Hạc như đúc, dáng vẻ đầy mặt giận dữ thuận tay từ trong túi trữ vật của Trần Lão Hạc lấy ra hai món pháp khí, chém thẳng về phía Phương Hành.
Tu sĩ Kim Đan đại thừa cảnh quả nhiên không tầm thường, cho dù Trần Lão Hạc chỉ là tán tu nhưng cũng ẩn giấu khá môn đạo, lại cướp được hai viên Kim Đan từ tu sĩ khác, chăm sóc cẩn thận trong cơ thể mình rồi nuôi thành hai phân thân. Mỗi phân thân đều có sức mạnh giống y hệt gã, thậm chí trong lúc cấp thiết có thể ôm lấy đối thủ để tự bạo, đây đã huyền diệu gần như “Phân Thần Hóa Niệm” của Nguyên Anh cảnh.
Dĩ nhiên. Hai phân thân này cũng có nhược điểm cực lớn, mỗi phân thân chỉ có thể thay gã ác chiến trong thời gian uống một chung trà, sau đó sẽ tự bạo, còn muốn tiếp tục sử dụng thì lại phải đi cướp đoạt Kim Đan của tu sĩ khác, lần nữa đặt trong cơ thể mình chăm sóc cẩn thận, gần mười năm, hoặc hơn nữa mới có thể thành hình...
Vốn dĩ Trần Lão Hạc không muốn làm hỏng hai mươi năm tâm huyết này, nhưng tới lúc này rồi không thể không đứt đuôi cầu sinh được.
Hai phân thân lớn tiếng rít gào nhào vào Phương Hành, bày ra tư thế cho dù chết cũng phải ngăn cản hắn lại. Còn chân thân lại đang gấp gáp quay đầu như chó nhà có tang lần nữa chạy đi, trong lòng cực kỳ oán độc, hận chết tên hòa thượng dởm không biết tới từ nơi nào này...
- Muốn chạy à?
Lúc này Phương Hành cau mày lại, đột nhiên bước ra một bước, ra tay nhanh như điện đánh về phía hai phân thân, lực đạo hùng hồn đánh ngã bọn nó về phía sau hơn mười trượng. Mượn cơ hội này, Phương Hành đột nhiên quay người lại kéo Sở Từ đang vô cùng hưởng thụ sự an toàn khi nằm trên lưng mình, hai cánh tay rung lên liền ném ra bên ngoài, trong miệng hét lớn:
- Lên đi tiểu tức phụ...
- Ha...
Sở Từ giang tay giang chân bay về phía Trần Lão Hạc đang trốn ở phía trước, cả người còn chưa biết tình huống như thế nào.
- Phương Tiểu Cửu... tên khốn kiếp nhà ngươi...
Giọng nói cực kỳ phẫn nộ sau một hồi lâu mới truyền lại, khiến Phương Hành sợ tới rụt cả cổ.
- Kiếm Ma đại thuật...
Hiển nhiên hai phân thân của Trần Lão Hạc lại lần nữa vọt tới, Phương Hành cũng không cần khách khí, lần nữa khẽ quát một tiếng, một tia ô quang hiển hóa quanh người, giống như một dải lụa cuốn về phía hai tên phân thân này. Đối mặt với hai tên phân thân có thực lực tương đương với Trần Lão Hạc vây công, cho dù là hắn cũng phải tốn một phen tay chân mới hoàn toàn chém nó thành máu đen được, lúc này mới xông về phía trước.
Mà vào lúc này, Sở Từ cũng đang ác chiến với Trần Lão Hạc, trước người đang tung bay một nữ hài nho nhỏ, dáng vẻ giống nàng như đúc, người mặc váy kim sắc, quanh thân đầy kiếm khí, cả người như ngưng tụ thành từ kiếm khí, dị thường linh động, mềm mại bay ở đó chém chết toàn bộ thuật pháp ác độc của Trần Lão Hạc. Trần Lão Hạc đường đường là Kim Đan đại thừa lại không có cách nào để bắt được nàng. Trường kiếm màu vàng óng mặc dù nhỏ nhưng có uy lực vô cùng vô tận, đương nhiên đó là kiếm thai ban đầu có được ở trong Huyền Vực, được Sở Từ thành công dưỡng thành kiếm linh!
Có kiếm linh này, tu vi Kim Đan trung cảnh của Sở Từ khi đối mặt với tu sĩ Kim Đan đại thừa cũng không rơi vào thế hạ phong.
Còn là kiếm linh săn sóc cẩn thận mới tạo ra được!
- Đồ khốn kia, bây giờ còn chưa tới đây nữa?
Hai mắt Phương Hành ngắm nhìn kiếm linh, tấm tắc kêu kỳ lạ, sau đó tay áo bay bay ép thẳng về hướng Trần Lão Hạc.
- Hỏng rồi...
Trần Lão Hạc thấy hai phân thân của mình lại nhanh chóng bị tên hòa thượng này chém sạch, tự đáy lòng cũng ào lên sự tuyệt vọng, kêu rên một tiếng, sinh sự phẫn uất vô tận vọt thẳng về hướng Phương Hành:
- Lão phu bắt ngươi phải chết chung...
Ầm!
Trong cơ thể gã hiện ra vô số vết rạn, dường như muốn tự bạo kim đan.
Còn ánh mắt của Phương Hành cũng không quẫn bách, không lùi mà tiến tới, nghênh thẳng về phía gã, ngũ chỉ nhấn xuống dưới một cái, một luồng sức mạnh mạnh mẽ tuyệt đối trấn áp Trần Lão Hạc dưới chưởng. Uy lực kim đan tự bạo đáng sợ, sức lực đã khuếch tán ra nhưng dưới một cái nhấn này của hắn, thình lình sức mạnh này co lại từng tầng, chôn vùi lẫn nhau, đến cuối cùng đột nhiên thả ra một tia sáng, từ đó vô hình.
- Vậy mà chỉ dùng một chưởng đã trấn áp được kim đan tự bạo?
Trong mắt Sở Từ dâng lên ánh sáng khiếp sợ cực độ, chỉ có điều cũng nhanh chóng nhớ tới chuyện Phương Hành bắt nàng đi đập người, mặt dâng lên sự giận dữ.
- Hừ, lão khốn kiếp này, ngươi bắt nạt ta thì được, lại dám bắt nạt vợ ta à? Tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được!
Lúc này hai tay của Phương Hành vươn ra lạnh lùng nói một câu với Trần Lão Hạc, có gió thổi tới từ phương xa, tay áo lay động.
Còn Sở Từ vốn muốn phát hỏa lại ngẩn ngơ, sau một hồi lâu da mặt đỏ ửng lên, hết sạch sự giận dữ, lặng lẽ nắm lấy cánh tay của Phương Hành.