Chương 783: Mười vạn công đức
- Đoạt Thiên đại kế không thể xảy ra sai sót được, Thương Ngô tiền bối, ngươi còn muốn khoanh tay đứng nhìn hay sao?
Sau một trận đánh nhau kịch liệt động tĩnh quá lớn lại vẫn chưa bắt được Dương Ma, còn mấy lần suýt chút nữa đã bị y hủy Bạch Ngọc kinh. Câu Ly Đại Thánh đã vừa giận lại vừa uất ức, chỉ có điều gã tự nghĩ cũng không có đủ bản lĩnh, dưới tình huống bảo toàn Bạch Ngọc kinh mà giết được lão quái tới từ Ma Uyên này, không thể không kêu to với một vị Thánh Nhân khác đang đứng môt bên. Còn vị Thương Ngô Đại Thánh tuổi tác thoạt nhìn có chút già kia lại vẫn cau mày, ở bên cạnh quan chiến, lúc này nghe vậy quả thực là không nhịn được lắc đầu, thấp giọng than thở:
- Lão phu đã mấy nghìn năm không động thủ với người khác nữa rồi... Dương đạo hữu, nghe lão phu khuyên một câu, trở về Ma Uyên đi thôi, đừng vội khơi mào sự việc...
- Khuyên cái đầu ngươi, trời giáng cửu quan, thế nhân đều có phần, dựa vào cái gì mà Thần Châu các ngươi lại muốn độc chiếm?
Kim thân Dương Ma hét lớn:
- Lão phu không phục, vị Linh Long lão đệ đây của ta cũng không phục!
- Gầm...
Dị chủng Long Vương tới cùng y cũng đồng thời ngửa đầu gào thét, dĩ nhiên không đợi vị lão Thánh Nhân kia phản ứng, đầu tiên đã quất đuôi tới, thiên địa giống như thấp thoáng có một tiếng rắc vang lên, thoáng qua một tia chớp, một tia như thiên đao quét ngang qua, kẽ nứt to lớn như muốn chém thế giới thành hai nửa. Mà ở phía trước cái đuôi này đương nhiên là Bạch Ngọc kinh được Thánh Nhân kiềm chế không chiến vì sợ ảnh hưởng tới nó.
Một người một rồng tới từ Ma Uyên này đều cực kỳ bá đạo, trước đó lúc Thương Ngô Đại Thánh chưa xuất thủ, con Dị Chủng Long này liền im lặng ở một bên quan chiến, mà bây giờ vừa thấy vị lão Thánh Nhân này có ý xuất thủ, nó lại dứt khoát ra tay trước.
- Cần gì phải như vậy...
Thương Ngô lão Thánh Nhân cũng nhíu mày, bị ép buộc không xuất thủ không được.
Vươn chân giẫm một cái, trên đại địa đột nhiên hiện lên một hàng ngọn núi, trong nháy mắt lớn lên thành một dãy núi lớn chạy dài ra. Vương tộc Hồng Hoang di chủng quét đuôi tới, từ dãy núi phía tây cắt tới cánh đông, nhưng khi khó khăn lắm mới cắt dãy núi này thành hai nửa thì đã kiệt lực, còn vị lão Thánh Nhân kia thì nhấc tay ra chỉ một cái. Trên không trung nổi lên vẻ uy nghiêm, thật cao trong hư không lóng lánh tinh quang, đột nhiên có vô số vẫn thạch to lớn giáng từ trên trời xuống, dường như muốn chôn sống con Dị Chủng Long Vương này...
- Ôi dà, quả nhiên là Thánh Nhân, thoạt nhìn thành thật, vừa ra tay đã hung hãn như vậy rồi.
Phương Hành đứng từ xa nhìn đã không nhịn được mà hoa tay múa chân vui sướng.
Nhìn trận đấu giữa Thánh Nhân này quả nhiên rất có ích lợi cho việc hắn lĩnh ngộ Thái Thượng Phá Trận kinh, dù sao tồn tại như Thánh Nhân, nếu trước đây thiên lộ thông thì đã sớm thành Tiên rồi, cũng mất đi đoạn cách như hôm nay mới có thể làm cho đám quái vật như bọn họ ở lại nhân gian. Mà lúc bình thường, thân phận như bọn họ há lại động thủ với người khác? Nếu thật muốn đánh một trận tất cũng sẽ leo lên trời, tránh việc lan tới quá rộng. Muốn xem bọn họ đánh một trận như này quả thật khó như lên trời, mà hôm nay lại bởi vì một số nguyên nhân mà mấy Đại Thánh Nhân cố gắng giữ lại Bạch Ngọc kinh nằm trong vùng đại chiến, cũng cho thế nhân một cơ hội quan chiến trước nay chưa từng có. Dĩ nhiên, cơ hội quan chiến này có chút nguy hiểm...
Trong vòng nghìn dặm, Nguyên Anh cũng không dám bước vào!
Trong vạn dặm, không phải Nguyên Anh không dám nghỉ chân!
Nếu không... chỉ cần một luồng dư sóng vọt tới cũng làm bọn họ không chịu nổi.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong thế giới này, dưới trận ác chiến của ba vị Thánh Nhân lại thêm một vị Dị Chủng Long lại có vẻ yếu đuối như vậy, trên không trung vỡ nát, thiên địa biến đổi đen kịt. Mục đích chính của Câu Ly Thánh Nhân và Thương Ngô Thánh Nhân là muốn làm cho Thánh Nhân Ma Uyên cùng Dị Chủng Long Vương rời xa Bạch Ngọc kinh, hoặc đàm luận hoặc đánh, cũng hầu như phải dưới tình huống Bạch Ngọc kinh được an toàn, nhưng cố tình hai tên kia cứ vững vàng ở lại trong khu vực này không chịu rời đi, tình huống ném chuột sợ vỡ bình nên làm bọn họ không thoải mái chân tay được. Vững vàng chiếm cứ một phía trong trận chiến này.
Đối mặt với tình huống này, trong lòng tam Thánh biết rõ nhưng lại không làm sao được, ngay cả Vô Sinh lão mẫu cũng vạn trượng tức giận nhưng chỉ có thể toàn tâm toàn ý giữ được Bạch Ngọc kinh, nếu không, trong nháy mắt bà ta xuất thủ, bạch Ngọc kinh có thể bị xé nát.
Còn Đoạt Thiên đại trận mà bọn họ bày ra đang trong Bạch Ngọc kinh, tất sẽ vì vậy mà bị hủy diệt.
Tâm huyết mấy thập niên, bọn họ không muốn vì vậy mà bị hủy hoại trong chốc lát!
Thánh Nhân Ma Uyên căn bản đã sớm mưu đồ rồi, nếu y trực tiếp tấn công từ Ma Uyên tất sẽ bị Thánh Nhân Thần Châu cùng các lực lượng đạo thống ngăn ở vùng Hãm Không đại trận ở Ma Uyên. Sau khi Hồng Hoang di chủng chạy ra khỏi Ma Uyên, mấy vị Thánh Nhân trong Bạch Ngọc kinh phản ứng cực nhanh liền có thể nhìn ra được bọn họ rất để ý tới động tĩnh bên Ma Uyên, nhưng cố tình Thánh Nhân Ma Uyên lại đi trước sử dụng một tên tiểu bối lẻn vào Bạch Ngọc kinh, lại mượn một hạt giống có được từ Huyền Vực thành công đi qua không trung, đi tới bầu trời Bạch Ngọc kinh.
Đương nhiên, kế hoạch của y cũng chưa tính là tận thiện thận mỹ. Bạch Ngọc kinh vẫn để lại một tay, người bên ngoài cũng không biết Vô Sinh lão mẫu đã ở trong Bạch Ngọc kinh, cho tới khi Thánh Nhân Ma Uyên muốn hủy diệt Bạch Ngọc kinh, bà ta mới đúng lúc hiện thân, chặn một kích hủy diệt này ở bên ngoài, coi như đã cản trở phân nửa mưu đồ của Ma Uyên. Bạch Ngọc kinh không bị độc kế này của Ma Uyên trực tiếp hủy diệt!
Chỉ có điều người này trong chốc lát không đi, Bạch Ngọc kinh vẫn tiếp tục gặp nguy hiểm.
Cũng chính vì đã chọn chỗ tốt, Thánh Nhân Ma Uyên lại thêm cả Dị Chủng Long Vương trong chốc lát mơ hồ áp chế hai vị Thánh Nhân Thần Châu, coi như tăng thêm Dao mẫu trói tay trói chân thì trận chiến này vẫn có sức lực ngang nhau. Dù sao tới cảnh giới này của bọn họ rồi, ai muốn giết ai đều không phải là một chuyện dễ dàng, ở tình huống một phe bị gò bó tay chân, ảnh hưởng quá lớn tới thực lực.
Dĩ nhiên, Thánh Nhân Ma Uyên nhìn như cuồng bạo, kì thực cũng cực kỳ mạo hiểm!
Nếu như không cần thiết, không Thánh Nhân nào nguyện ý đồng thời đối mặt với hai đối thủ đều xưng thánh!
Trận đại chiến này, có thể nói kinh thiên động địa, chân chính được xưng là rung chuyển thiên địa, nguyệt trầm tinh ảm!
Phương Hành xem tới mức hưng phấn khoa tay múa chân vui sướng, nhưng cũng làm một đám tu sĩ Thần Châu xem mà sợ mất mật, tay chân như bị rút gân.
Một đám Thánh Nhân ác chiến, người bình thường ai có thể động tay vào được? Chỉ có chờ bọn họ phân ra kết quả, nhưng mà chẳng ai ngờ, Thánh Nhân Ma Uyên cùng Dị Chủng Long Vương lại càng chiến càng hung mãnh, sau một hồi lâu ác chiến khí lực không những chưa kiệt mà khí thế hung ác tăng vọt, dường như bây giờ mới chính thức mở thân thủ ra, hoặc như là lúc đầu vẫn luôn áp chế thực lực của mình. Cho tới giờ, cuối cùng mới dần dần thả tay chân ra, trong chốc lát làm Câu Ly Thánh Nhân cùng Thương Ngô lão thánh không dám ra tay toàn lực, bị làm khó, giữa lúc đấu pháp rất khó nhường nhịn.
- Dương Ma, ngươi cũng đủ rồi, nếu thật sự hủy Bạch Ngọc kinh, ngươi cho rằng ngươi có thể còn sống trở về sao?
Câu Ly Thánh Nhân càng đấu càng tức, không nhịn được lên tiếng quát chói tai.
- Ha ha, hủy thì có làm sao? Ngươi cho rằng ngươi giữ được ta ở lại sao?
Kim thân Dương Ma vung thủ trả lời, mấy búa bổ tới, thiên địa biến sắc, uy thế cuồng bạo chấn áp Câu Ly Thánh Nhân phải ngậm miệng lại.
- Lão nhân này tuy mạnh nhưng hai người đánh với ba người rõ ràng là bị chịu thiệt, hơn nữa nếu cứ tiếp tục như thế, người giúp đỡ của Bạch Ngọc kinh sẽ càng nhiều, đều đang âm thầm bày binh bố trận đó? Tuy là cảnh giới bậc này ác chiến Nguyên Anh cũng không chen tay vào được, nhưng có một vài lão tổ tông thế gia hoặc tông chủ đạo thống sao mà đùa giỡn được? Ta thấy đám Thánh Nhân này bây giờ đang liều chết, đang chơi trò quái quỷ gì thế?
Tuy là khoảng cách cảnh giới quá lớn, nhưng ngay cả Phương Hành cũng không nhìn nổi nữa, không nhịn được mở miệng hỏi.
Ánh mắt của đại biểu tỷ thâm trầm, thấp giọng nói:
- Tiên nhân mưu mình, Thánh Nhân mưu tộc, bây giờ đường thành tiên đã đứt, thế hệ bọn họ sợ là đã định trước không thể mưu đồ thành tiên được, tất cả kỳ vọng đương nhiên đều đặt trên người tộc nhân... Đại Dương Thần ông ấy...
Nói tới cuối, giọng nói lại có chút run rẩy, cố kiềm nén:
- ... Ông ấy đương nhiên là đang mưu một đường khí vận cho Ma Uyên ta...
- Nói dễ nghe như vậy...
Phương Hành lại ngẩn ra, không biết nên đáp thế nào. Vừa nghe những lời này, hắn liền không nhịn được nghĩ tới ngũ lão ở Đại Tuyết sơn.
Ngũ lão đi Thần Châu vì muốn lập đạo cho Nam Chiêm, cuối cùng rơi vào kết cục bốn chết một bị thương, chuyện này vẫn luôn làm cho hắn không hiểu...
Đại biểu tỷ trầm mặc một lát, mới nhẹ nhàng thở một hơi, nói:
- Đại Dương Thần thần thông quảng đại mưu lược vô song, nếu chịu ra tay tất nhiên có nắm chắc, không phải đám tiểu bối chúng ta có thể phỏng đoán được, chỉ có điều ngươi có thể yên tâm, chuyện này liên quan tới khí vận vạn năm trong tương lai của Tịnh Thổ, một khi thành công, ngươi và ta tham gia vào chuyện này đều nhận được công đức đại lượng, coi như là một tạo hóa...
- Công đức? Cái quái gì?
Phương Hành nghe thấy lời này liền sửng sốt, vô ý thức đặt câu hỏi.
Đại biểu tỷ nhẹ giọng cười, nói:
- Trước đây nếu không phải vào Quy Khư với ngươi, ta cũng sẽ không biết đại kế mà Thánh Nhân của Thần Châu mưu tính, cũng không có cách nào đúng lúc báo cho lão tổ tông biết, cũng chính bởi vì từ trên người Thái Hạo Nhất bộ biết được bí mật này nên mới có sự an bài hôm nay của Đại Dương Thần, phát hiện cơ mật này làm lão tổ tông có phòng bị, đó là một công; trồng mầm mống Thần Đồ hoa ở trong Bạch Ngọc kinh, mở ra đường hầm hư không lại thêm một công. Tịnh Thổ không luận gia thế đạo thống, chỉ luận công đức. Phàm là người có công lao thì sẽ có công đức gia thân, còn ta trong lúc vô tình lập được hai đại công này, sợ là có không dưới hai trăm ngàn công đức gia thân. Ta đã bẩm báo lão tổ tông, nói hai chuyện này đều là ngươi cùng ta cùng nhau làm, vì thế, ngươi còn chưa đi Tịnh Thổ đã có rất nhiều công đức trong người rồi, ha ha, Tịnh Thổ ta có bảng công đức tiểu bối, lấy tạo hóa hơn mười vạn công đức của ngươi đã đủ nằm trong mười vị trí đứng đầu của bảng công đức tiểu bối...
- Con mẹ nó... công đức gì chứ, ta không muốn...
Phương Hành nghe lời này thì hoảng sợ nhảy dựng lên, vẻ mặt vừa tức vừa vội, trực tiếp kêu lên.
Đại biểu tỷ lại hơi ngẩn ra, vẻ mặt khó có thể tin:
- Không muốn? Ngươi có biết công đức đai biểu cho cái gì ở Tịnh Thổ không? Thân phận, địa vị, cơ duyên, tạo hóa, linh đan bảo dược, công quyết pháp môn, Phật bảo tiên thai... Ở Tịnh Thổ, có công đức chẳng khác nào có tất cả, vì kiếm được công đức, không biết bao nhiêu người không tiếc mạng sống... Ta phân chia cho ngươi mười vạn công đức, ngươi lại nói với ta ngươi không muốn?
- Đồ lại khá tốt, ta đều rất thích...
Phương Hành nhíu chặt lông mày, dường như suy nghĩ hồi lâu mới tổ chức được ngôn ngữ, từ từ mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có:
- ... Thế nhưng ngươi nói với ta nhiều chuyện như vậy, còn muốn kéo ta xuống nước... ta rất không thích!
Chân mày của đại biểu tỷ nhíu lại, thấp giọng nói:
- Tịnh Thổ cũng là nhà của ngươi...
- Ta còn chưa đồng ý nữa!
Phương Hành lạnh lùng trả lời, vẻ mặt cực kỳ sốt ruột!
*Giải thích thêm của tác giả: Hình tượng vương tộc của Hồng Hoang di chủng mượn hình tượng rồng của phương tây để miêu tả, vì để mọi người dễ hình dung nên còn đặc biệt cho nó cái tên “Tây Phương Long”, chỉ có điều trong truyện này, những quan hệ giữa người với người đều không giống bây giờ, không hoàn toàn liên quan tới phương tây. Thần Châu và Ma Uyên cũng không phải hai loại người mà đều là Viêm Hoàng tử tôn, chỉ là lý niệm tu hành khác nhau mà thôi.