Lược Thiên Ký

Chương 782: Thánh Nhân đánh nhau

Chương 782: Thánh Nhân đánh nhau

Hướng Ma Uyên, Thần Châu Câu Ly cùng Thương Ngô, hai vị Thánh Nhân nhìn như đang nhanh chóng tới làm cho người ta cảm giác trong tức khắc đã tới nơi, chỉ là khí cơ trên người bọn họ quá mạnh mẽ ảnh hưởng tới thiên địa, vặn vẹo trên không trung mới làm từng tu sĩ có mặt đều thấy được thân ảnh bọn họ đang chạy tới, mà trên thực tế, khoảng cách của bọn họ còn cách Bạch Ngọc kinh ít nhất là mấy vạn dặm. Thánh Nhân Ma Uyên lại đang ở trên bầu trời của Bạch Ngọc kinh, một búa này ầm ầm chém xuống, thế không thể đỡ, căn bản hai vị Thánh Nhân này không thể tới kịp để ngăn cản...
Điều này cũng dẫn tới sau khi một búa này hạ xuống, bên ngoài Bạch Ngọc kinh hoàn toàn vắng lặng...
Chư tu phòng ngự trong thành sinh lòng tuyệt vọng. Lấy lực liên thủ của bọn họ khởi động đại trận phòng ngự của Bạch Ngọc kinh, chống được một chưởng lực của Thánh Nhân Ma Uyên đã có chút miễn cưỡng, mà bây giờ vị Dương Ma này lại lấy đại phủ ra, lực như thiên kiếp, có ai có thể ngăn cản được đây?
Bạch Ngọc kinh, thậm chí là nội thành Bạch Ngọc kinh, kế hoạch hao phí vài thập niên, thậm chí là mấy trăm năm tâm huyết của Thánh Nhân cứ như vậy đổ bể sao?
Giả sử đây chính là kế hoạch của Ma Uyên, kế hoạch này cũng quá ác độc rồi!
Bắt được một cơ hội liền muốn xóa bỏ toàn bộ tâm huyết của Thánh Nhân Thần Châu ư?
- Dương Lão Ma, ngươi đã quên Cửu Thiên Chi Minh rồi phải không?
Một búa hạ xuống lại vẫn chưa thể chém vào Bạch Ngọc kinh.
Lúc đại phủ đang mang theo cuồng phong xé rách đại trận phòng ngự trên bầu trời Bạch Ngọc kinh, trong nội thành Bạch Ngọc kinh, trong một tòa tiểu lâu tầm thường lại vang lên một giọng nói nữ như không mang theo chút khí tức yên hỏa nào, một tia bạch quang phi độn ra từ trong tiểu lâu xông thẳng lên cao. Nhìn ra được, bên trong bạch quang hình như có thân ảnh của một nữ tử, chỉ là bị thần quang che lấp nên không thấy rõ diện mạo chân thực. Còn ở trong tay bà ta đang giơ cao một cái ngọc kính, trên mặt kính sáng lên quang hoa, ngầm ẩn chứa vô tận thần quang cùng ký hiệu, đánh thẳng về phía đại phủ.
Ầm!
Mặt trên đại phủ chứa lực cuồng bạo hung hăng chém lên mặt bảo kính. Vậy mà bảo kính không bị đập vỡ, ngược lại, lực cuồng bạo phía trên đại phủ lại đang dần dần biến mất, từng chút tan vào vô hình, sau đó mặt kính như gợn nước, không ngừng dao động, sau một hồi lâu đột nhiên tỏa ra thần quang đáng sợ hùng hồn chí cực bắn về phía kim thân Dương Ma...
Sức mạnh đó, đương nhiên là sức mạnh mà kim thân Dương Ma vừa đập ra một búa, lại bị bảo kính bắn ngược trở lại!
Ầm!
Ngay cả ánh mắt của kim thân Dương Ma cũng đông lại. Giơ tay lên vung tiếp một búa, hai luồng lực cuồng bạo va chạm trên không trung làm tiêu tan lực bắn ngược đó, mặc dù không bị thương nhưng y ở trên không trung đã bay ngược mấy trăm trượng, vẻ mặt âm trầm cười lạnh, nói:
- Vô Sinh lão mẫu, thì ra ngươi cũng tới nữa, ta đã nói hai tên khốn này làm sao lại yên tâm rời khỏi Bạch Ngọc kinh như thế...
- Hừ!
Bà kia cũng không để ý đến y. Thu bảo kính, hừ lạnh một tiếng, ngồi xếp bằng trong hư không, thủ vững Bạch Ngọc kinh.
- Dương Ma, lá gan ngươi không nhỏ nhỉ, lại dám đơn độc tới đây đại náo Bạch Ngọc kinh...
Một thời gian dây dưa như thế, từ hướng Ma Uyên, hai Thánh Nhân đã chạy về trước Bạch Ngọc kinh, tay áo bay bay, thần quang quanh quẩn treo trên không trung cách Bạch Ngọc kinh một ngàn mét. Một người trong số đó âm thầm mở miệng, trong giọng nói còn ẩn chứa sát khí, làm người một mình tới từ Ma Uyên tới Bạch Ngọc kinh này phải lâm vào cảnh một mình đối mặt với chiến trường vạn người. Người người đều nhìn thấy:
- ... Nếu đã tới, vậy cũng đừng mong đi được...
Lúc đang nói chuyện lại trực tiếp túm về phía trước, tay áo như thiên như muốn một phát bao phủ kim thân Dương Ma vào bên trong.
- Bằng vào ngươi?
Kim thân Dương Ma cũng giận dữ, vung phủ lên đập.
Lại chỉ nghe thấy một tiếng nặng nề vô cùng lớn, có thần quang từ trong tay áo tiếp xúc với cự phủ lóe lên, cực kỳ chói mắt, thậm chí ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cảnh cũng không dám nhìn thẳng, càng không nói tới việc lấy thần thức dò xét. Mỗi người đều vội vàng che mắt, vận chuyển tu vi toàn thân để bảo vệ mình. Kim Đan có tu vi yếu một chút càng nhanh chóng lấy pháp bảo ra đào một cái hố, nhanh chóng nhảy dựng lên, thân thể co lại thành một nhúm giống như một con rùa để phòng ngừa bị hai luồng cự lực va chạm dẫn tới bị tấn công đánh tan một thân tu vi của mình...
Ầm!
Cơn lốc to lớn đúng hẹn mà tới, chỉ có điều vẫn chưa tản ra, lại bị hai cánh tay lớn của Thánh Nhân tới từ Ma Uyên chưa xuất thủ đánh mà mở ra gạt đi, còn Thánh Nhân động thủ trước thì bị một cự phủ của kim thân Dương Ma đánh rơi một cái tay áo, từng mảnh nhỏ tản ra như hồ điệp, rồi hóa thành linh khí bàng bạc tán vào hư không, thân hình cũng lui về phía sau một bước, tức giận như lửa cháy mạnh dâng lên từ trong đáy lòng, phẫn nộ quát:
- Dương Ma, ngày hôm nay chúng ta cùng tính thù mới hận cũ một lượt, ngươi có gan cùng ta lên trời đánh một trận hay không?
Kim thân Dương Ma lại cười lạnh một tiếng:
- Không đi, có bản lãnh thì đánh ngay tại đây!
- Vô sỉ, nếu ngươi dám động thủ ở đây, có tin ta vượt qua Ma Uyên, trước tiên tàn sát bảy, tám thành trì của ngươi trước không?
- Ta đây liền tàn sát mười mấy thành của Thần Châu các ngươi!
- Ngươi... Vô sỉ!
- Ngươi mới vô sỉ...
- Ngươi vô sỉ...
- Dám nói ta vô sỉ? Quất chết ngươi...
Nhao nhao nói chưa tới vài câu, kim thân Dương Ma lại không kiềm chế nổi trước, lấy một chọi ba lại không chút khách khí mà động thủ, quất một cái tát về phía Câu Ly Đại Thánh. Nói là một cái tát lại có thể che khuất bầu trời, càn quét trên không, một bạt tai đủ để bình định trăm dặm. Câu Ly Đại Thánh cũng không có tính tình tốt gì, bị người này miệt thị đấu pháp làm cho tức giận, buồn bực gào lên, cũng đánh một chưởng về phía y...
Ngươi dám quất ta, ta đây cũng quất ngươi...
Chỉ là, bọn họ nhìn như động thủ chơi chơi, nhưng đối với người khác lại không khác nào đại nạn.
Hai chưởng lực này cùng xuất ra trên bầu trời Bạch Ngọc kinh, nhất định là cơ hội thiên địa hủy diệt...
Sức mạnh hủy diệt kinh khủng lấy Bạch Ngọc kinh làm trung tâm, tầng tầng quét sạch ra bên ngoài, trên không trung vặn vẹo, vỡ vụn, mây đen trên không trung bị bọn họ đánh cho xơ xác, lại bởi vì thần quang hỗn loạn, bắt đầu hỗn độn tạo thành mây đen mới. Xung quanh Bạch Ngọc kinh từng lớp mặt đất bị lật lên, cát bay đá chạy, tràn ngập khói thuốc súng. Trong vòng ngàn dặm quả thực giống như phải chịu thiên kiếp, trong khu vực loạn thành một đống, quỷ khóc thần gào...
- Má ơi, chạy mau...
- Thánh Nhân đánh nhau, người phàm gặp tai ương...
Sinh linh ở xung quanh Bạch Ngọc kinh vạn dặm xem như trợn cả mắt, phàm là trong khu vực thần lực của hai Thánh Nhân này bao phủ, bất kể là Hồng Hoang di chủng hay là người trong giới tu hành, mỗi người đều vắt chân lên cổ mà chạy, chạy thoát thân, chật vật tới mức khó mà hình dung được.
Con mẹ nhà nó, Thánh Nhân đánh nhau ở nơi này rõ ràng chính là muốn phá bỏ thành và di dời đi nơi khác mà!
Sức mạnh quá kinh khủng, có lẽ đã vượt xa quy luật của thế giới này rồi...
- Có bản lĩnh lên bầu trời đánh cho thống khoái!
Câu Ly Đại Thánh của Thần Châu càng đánh càng tức giận, tiếng gầm gừ chấn động khắp nơi.
- Không đi đấy, ở đây gia gia ta cũng vẫn có thể đánh tới thống khoái!
Thánh Nhân tới từ Ma Uyên trả lời cực kỳ thẳng thắn, thậm chí cố ý đá một cước về phía Bạch Ngọc Kinh.
- Thật càn quấy!
Vô Sinh lão mẫu cũng không nhịn được mà giận dữ vung ra một vệt thần quang, ngăn một cước mà Thánh Nhân Ma Uyên đá tới lại, khó khăn lắm mới giúp Bạch Ngọc kinh tránh được vận mệnh bị một cước này bình định. Chỉ có điều Thánh Nhân Ma Uyên lại vẫn đánh tới nghiện, đá chân vung quyền, búa chặt chưởng trảm, liên tục không ngừng đánh về phía Bạch Ngọc kinh. Dưới tình huống ở khoảng cách gần như vậy, một thân thần lực của y giống như phá thiên quyết, cho dù một cái đánh rắm thôi cũng có thể chắc chắn hủy diệt được Bạch Ngọc kinh, khiến cho đường đường là đệ nhất thành trong giới tu hành như Bạch Ngọc kinh lúc này lại giống như một cái nhà lá, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy diệt. Vô Sinh lão mẫu rơi vào đường cùng chỉ có thể đánh ra từng luồng thần quang bao trùm lên phía trên Bạch Ngọc kinh như một cái lồng, hung hăng nhét thành này vào trong lớp phòng ngự thần lực của mình, tránh việc bị Thánh Nhân Ma Uyên xông vào thành này...
Còn vị Câu Ly Đại Thánh của Thần Châu cũng bởi vì Bạch Ngọc kinh ngay dưới người mà bị bó tay bó chân, không dám thả tay đại sát, bị Thánh Nhân Ma Uyên nhân cơ hội đánh trái đánh phải, không ngừng rít gào, cố tình lại không có biện pháp nào với đối phương, phát cáu như muốn phát cuồng...
...
...
- Con mẹ nó, Thánh Nhân là cái dạng này sao?
Phương Hành cũng ngây người ở đó, ngây ngốc quan sát cùng đại biểu tỷ.
Đây con mẹ nó Thánh Nhân cái gì chứ, kém quá xa trong tưởng tượng của hắn!
Còn tưởng Thánh Nhân đều không một lời cẩu thả, không khác điêu khắc, hiện tại vừa nhìn lại là con mẹ nó mấy lão lưu manh với nhau...
Nhất là Thánh Nhân tới từ Ma Uyên kia, căn bản là đang đùa cợt, thoạt nhìn đánh vô cùng hung hãn, trên thực tế lại không chút quyết tâm, chỉ nương vào sự coi trọng của Câu Ly Đại Thánh và Vô Sinh lão mẫu với Bạch Ngọc kinh mà ở đó kêu gào om sòm. Chuyện này rất giống hai người đánh nhau, một người rõ ràng là chiếm cứ ưu thế cực lớn, nhưng nếu hai người kia đang đồng thời đại chiến mà còn muốn coi chừng một thứ vô cùng yếu đuối không cho đối phương đánh nát, chắc chắn vừa phân tâm lại phân thần, mười phần sức mạnh cũng không phát huy ra nổi ba phần.
Nhưng lại đại biểu tỷ như không có chuyện gì xảy ra nói:
- Bọn họ lại đều là Thánh Nhân, còn có ai dám chê cười bọn họ chứ?
Trong lòng Phương Hành quá thất vọng rồi, chỉ có điều náo nhiệt thì vẫn muốn xem, thật nhanh chạy lên đỉnh núi, lấy bàn ghế trong túi trữ vật ra, lại thấy trong sơn cốc có một cây mơ cực kỳ tươi tốt liền phất tay hái tới một xấp dầy, sau đó lấy ra một vò rượu còn sót lại trong túi trữ vật, ngồi dựa vào núi đá, ăn một viên ô mai tự nhiên, uống một ngụm rượu mạnh, chân bắt chéo chữ ngũ, dáng vẻ cực kỳ thoải mái...
- Ngươi làm gì thế?
Đại biểu tỷ thấy dáng vẻ này của hắn thì liền cảm thấy sửng sốt.
Phương Hành không quá để tâm:
- Xem náo nhiệt đó, Thánh Nhân đánh nhau, có thể nhìn thấy được mấy lần đâu?
Đại biểu tỷ không còn gì để nói, đối mặt với ác chiến của đại nhân vật cảnh giới bậc này, người khác đều hận không thể chạy càng xa càng tốt, tên khốn kiếp này lại coi nó thành náo nhiệt để xem... Tuy là bọn họ bây giờ cách bên ngoài vạn dặm nhưng không nhất định sẽ thực sự an toàn, nhỡ đâu Thánh Nhân đánh lệch một cái, một vệt thần quang bay tới, mạng nhỏ của hai người bọn họ không phải sẽ phải bỏ tại đây sao...
Đương nhiên, nàng cũng không biết, trận náo nhiệt này đối với Phương Hành thật đúng là không thể không xem được.
Hắn vừa mới có được truyền thừa Thái Thượng Phá Trận kinh, trong đầu có rất nhiều vũ pháp chí lý, pháp môn, cần tìm hiểu vô số trận ác chiến mới có thể dần dần tiêu hóa được. Mà bây giờ trận đánh nhau giữa Thánh Nhân này chưa bao giờ có, cho hắn một cơ hội thực sự quá lớn để quan sát Thánh Nhân chiến đấu, cảm ngộ khí cơ đại chiến và pháp môn của Thánh Nhân. Ở một mức độ nào đó quả thực chẳng khác nào là hai Đại Thánh Nhân đang giúp hắn lĩnh ngộ pháp môn Thái Thượng Phá Trận kinh. Đơn giản mà nói, xem trận chiến này, chí ít có thể tiết kiệm cho hắn thời gian mười năm tu luyện...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất