Chương 800: Sau gáy truyền tới sát khí
So với Phương Thiên Họa Kích, Phương Hành am hiểu sử dụng đao hơn.
Dù sao tính tình đã định trước, lúc chém giết với người khác, hắn cũng quen đường lối đại khai đại hợp, một thanh đại đao phi mĩ điên cuồng hoặc cự kiếm vẫn luôn là thứ hắn yêu nhất. Hơn nữa binh linh ẩn trong Phương Thiên Họa Kích hợp nhất với tâm thần của Lữ Phụng Tiên, dùng họa kích này ác chiến với Lữ Phụng Tiên thì lúc nào cũng phải cẩn thận nó tác loạn, uy lực có thể phát huy ra được cũng yếu hơn. Phương Hành lại nhìn trúng thanh hung đao trong tay Lữ Phụng Tiên, khi Lữ Phụng Tiên có ý đồ đoạt lại Phương Thiên Họa Kích, hắn cũng đang nghĩ tới việc cướp thanh đao này.
Cũng chính vì vậy, suy nghĩ của hai người không khác biệt nhau lắm, trọng điểm là lúc giao thủ lại xuất hiện một màn thần dị, trao đổi khí giới.
Nếu không phải chúng tu đều biết được hai người bọn họ đang tử chiến, người nào cũng không cho đối phương một nửa cơ hội nào thì còn cho là bọn họ đang cố ý.
Giành được họa kích, lại mất đi hung đao, trái tim Lữ Phụng Tiên vẫn cực kỳ phẫn hận, chỉ có điều có Phương Thiên Họa Kích trong tay, cảm giác thần uy vô cực này lần thứ hai xuất hiện cũng làm cho gã khinh thường việc tính kế nữa, hung đao bị đoạt đi thì có sao, chút nữa lấy lại là được rồi, đại kích ngăn lại liền đi nhanh về phía trước, quát lạnh:
- Ma đầu, có bản lĩnh quay lại đại chiến với ta ba trăm hiệp...
Trong tiếng hét vang, khí cơ đã tăng vọt tới vạn trượng, như thiên thần tới trái đất, khói xông lên tận trời cao.
- Chờ đã...
Nhìn thấy Lữ Phụng Tiên sắp ra tay, Phương Hành lại chợt mở miệng kêu to.
Lữ Phụng Tiên hơi ngạc nhiên, cũng không nghi ngờ gì, quát lạnh:
- Việc đã đến nước này, có lời gì cần nói?
Phương Hành cười hắc hắc, nói:
- Ta tới trước!
Lời còn chưa dứt, đột nhiên một luồng khói xanh bay tới che thân hình của hắn lại, lúc khói xanh thổi qua, thân hình thậm chí là khí cơ của hắn bỗng nhiên biến mất. Một màn quỷ dị này nhất thời làm cho Lữ Phụng Tiên cũng nhướng mày, một thân pháp lực tăng vọt. Phương Thiên Họa Kích trong giây lát quét ngang xung quanh, quả nhiên, một kích còn chưa xoay tròn, ở sau lưng mình, một thanh đại đao đột ngột xuất hiện.
- Keng...
Một tiếng quát chói tai lo lắng vang lên, trong chốc lát đẩy ra, làm dao động lòng người.
Một đao của Phương Hành bị đỡ được, thân hình đột nhiên lần nữa biến mất, tiếp theo một hơi, bên trái dưới xương sườn của Lữ Phụng Tiên xuất hiện hung đao, một đao chém ngang. Pháp môn quỷ dị bậc này ngay cả Lữ Phụng Tiên cũng thất kinh, trong tiếng gầm gừ liền bước ra một bước, thân hình chạy đến bên ngoài mười trượng, mà phía sau Phương Hành ha hả cười to, cầm hung đao trong tay xông tới. Một đao chém xuống, không đợi giao phong lại chạy qua bên kia.
- Rầm rầm rầm
Phen giao chiến này làm chư tu có mặt hoa mắt chóng mặt, hai người một người tay áo bay bay bộ pháp huyền bí, một người khói xanh linh động thân hình quỷ dị, bỗng nhiên đấu ngang sức ngang tài, giao thủ chưa tới mấy chiêu đã hung hiểm vạn phần, khiến người ta mướt mồ hôi.
- Ma đầu kia dùng phương pháp gì vậy? Không ngờ lại xuất quỷ nhập thần như thế?
Đan Hương lâu Hồng Tuệ tiên tử đã không nhịn được thất thanh kêu lên.
Nàng là đan tu. Tuy cũng được xưng là thiên chi kiêu nữ trong Bạch Ngọc kinh mười hai lâu, thuật pháp kinh người. Nhưng thuật pháp này cũng chỉ kinh người trong đám đan tu mà thôi. Nếu chính xác luận tới chém giết, đừng nói là so sánh với Lữ Phụng Tiên trời sinh thần lực hoặc là Phương Hành thân kinh bách chiến, cho dù so với Lý Trường Uyên tinh tu kiếm đạo cũng kém rất xa, thấy được pháp môn quỷ dị này thì trong lòng khiếp sợ khôn kể...
- Pháp môn kia mặc dù không đường đường chính chính như thân pháp Tiên Hành của Lữ huynh, ẩn hàm đại đạo, nhưng lại quỷ dị xảo quyệt, vô cùng bất phàm...
Ngay cả Lý Trường Uyên cũng phải nhíu mày, thất kinh với thủ đoạn gian trá của ma đầu kia.
Pháp môn này dĩ nhiên chính là Yểm Tức thuật mà Phương Hành học được từ chỗ Ma Kiếm kiếm thai, hiện nay, kiếm thai có được từ trong Nam Chiêm Huyền Vực đều đã chăm sóc ra kiếm linh của mình, trở thành một đại thủ đoạn ngăn địch, cố tình kiếm thai ban đầu Phương Hành có được lại không giống người thường, chính là một cự kiếm quỷ dị màu đen, sau khi bị hắn đoạt được liền ẩn vào khu mờ mịt trong đầu, vẫn không có ý cần Phương Hành săn sóc, nhưng lại bị Phương Hành ép thu “phí thuê nhà”, dưới sự phiền phức vô cùng mới truyền cho hắn một thuật một pháp...
Một thuật, chính là Kiếm Ma đại thuật, bây giờ đã được Phương Hành tu luyện thành Kiếm Ma đại sí, một trong những thủ đoạn ngăn địch chủ yếu nhất.
Mà một pháp chính là Yểm Tức pháp môn, có thể đưa tới một chùm khói xanh che lấp khí cơ cùng hình dáng tướng mạo của bản thân, bình thường cũng là thần kỹ hộ thân khi Phương Hành đi trộm cắp lừa gạt không thể rời bỏ. Mà pháp môn này được Phương hành đặt tên là “Quỷ Già Nhãn”.
Thuật này đối với người có thần niệm càng mạnh thì càng dễ dàng bị khám phá ra, cho nên trong chiến đấu, Phương Hành lại rất ít khi dùng tới nó, chẳng qua hiện nay bị Lữ Phụng Tiên lấy thân pháp Tiêu Dao kinh làm cho vô cùng khó chịu nên không thể làm gì khác hơn là sử dụng nó để ngăn cản. Khoan hãy nói, thân thể Lữ Phụng Tiên mạnh mẽ, thần lực vô địch nhưng với việc tu hành thần thức cũng không nổi bật, thi triển pháp môn này lại đấu ngang sức ngang tài với gã.
Trận đại chiến này thình lình xuất hiện một màn quỷ dị, Lữ Phụng Tiên không bắt được Phương Hành, Phương Hành cũng không đuổi kịp được hắn.
- Ma đầu, sao không dám hiện thân đường đường chính chính đánh với ta một trận hả?
Lữ Phụng Tiên buồn bực, lên tiếng hét lớn, thần uy vô địch.
- Ha ha, tại sao ngươi không nói bỏ đi pháp môn của Tiêu Dao kinh, cùng ta đánh một trận cho đàng hoàng?
Giọng nói của Phương Hành vang lên ở phía sau gã, vẻ hung quang từ trong hư không tà tà chém tới, khí cơ hung ác điên cuồng.
- Bịch...
Trong lúc cấp thiết thân hình của Lữ Phụng Tiên đột nhiên chuyển, vung kích ngạnh kháng cản lại hung quang này, sau đó vung kích đâm thẳng chấn động không trung, đồng thời cắn răng một cái tự tay lấy trong túi trữ vật ra một cái trận kỳ, vẩy lên không trung một cái, bỗng nhiên có một âm cổ vận tự động bay về bốn phương tám hướng tạo thành một đại trận, phong tỏa phương viên nghìn trượng ở bên trong, tự nhiên sinh ra rất nhiều cản trở và mắt trận...
- Ta xem ngươi có thể tránh đến khi nào?
Lữ Phụng Tiên vẫn chưa dẫn động sức mạnh đại trận, mới chỉ bày ra, mình thì vung kích đánh tới.
- Tên khốn kiếp này rõ ràng đã có một thân cậy mạnh, lại mang theo trận kỳ lợi hại như vậy trên người làm gì?
Trong lòng Phương Hành cũng tự nói thầm, lại biết Lữ Phụng Tiên cố ý bày trận này làm mình không thể hành động như bình thường, trong lòng lại không chút sợ hãi nào, đại trận bậc này đối với hắn sở hữu Âm Dương Thần Ma Giám thì cho dù là sức mạnh của cả tòa đại trận ập tới hắn cũng không sợ, huống chi Lữ Phụng Tiên chỉ bày bố trên không trung, bản thân vẫn chỉ dùng một thanh Phương Thiên Họa Kích ác chiến với hắn?
Trong lòng rùng mình, thình lình cũng bỏ quên Quỷ Già Nhãn, vung đại đao vọt thẳng tới.
Quỷ Già Nhãn du đấu với Lữ Phụng tiên, hai người người này cũng không thể làm gì được người kia, ác khí trong lòng Phương Hành cũng không được thỏa mãn.
- Vậy thành toàn cho ngươi, xem ngươi có thủ đoạn gì!
Phương Hành rít lên một tiếng, chân chính tỏa ra sát khí, hai tay nắm hung đao Long Văn, toàn lực chặt ra.
Một tiếng ầm vang!
Giống như đất bằng phẳng cuồn cuộn nổi lên một tiếng sét, trong lúc mơ hồ, lại có tiếng vạn mã bôn đằng vang lên.
Một đao này bổ ra, người Phương Hành liền như hóa thành thiên quân vạn mã.
Trong một chút thời gian này, hắn đã nhanh chóng làm quen với thanh đại đao Long Văn, cũng yên tâm dùng nó thi triển Thái Thượng Phá Trận kinh mà gần đây mình vừa học được. Quyển kinh văn này có được từ trong khô lâu của tầng chót trên Vạn Bảo lâu của Bạch Ngọc kinh, lại được Thánh Nhân tìm hiểu lý giải ra từ trong đại chiến, vạn năm khó gặp, Phương Hành đã nghĩ tới chuyện này, bây giờ vào lúc này lại bỗng nhiên lấy đại đao Long Văn ra sử dụng.
Thái Thượng Phá Trận kinh cũng không phải vũ pháp pháp môn cụ thể, nó gần với một loại đạo chí lý và lĩnh ngộ chiến đấu hơn.
Thi triển kinh văn này không cần câu nệ tới khí giới hoặc quyền cước, lĩnh ngộ trong lòng, vạn pháp đều thông.
Hung đao Long Văn, dưới sự thúc giục của pháp môn Phá Trận kinh bỗng nhiên như được thức tỉnh, hắc mang trên đao càng thêm chói mắt, đao phong lướt qua, trên không trung vỡ nát để lại một tia chớp màu đen sắc bén. Trong giây lát đó đao khí tăng vọt từng tầng lại cuốn lên một ánh đao hùng hồn như sóng, lăn lộn xông về phía Lữ Phụng Tiên, bao chùm cả một khu vực ở bên trong.
- Chiến pháp hay!
Trong một chốc này, Lữ Phụng Tiên cũng không nhịn được lên tiếng hét lớn, chiến kích rung lên, phẫn nộ như khuấy long, chống đỡ Phương Hành.
Ầm!
Đao kích chạm vào nhau mắt thấy như hỏa sơn nổ tung, thiên địa biến sắc, ngay cả đám Lý Trường Uyên ở bên cạnh xem cuộc chiến đều theo bản năng lui về phía sau, sắc mặt âm tình bất định, mà đám gia nô có tu vi kém một chút thì càng bị chấn động tới hai chân như nhũn ra, quỳ rạp xuống đất.
Còn hai người Phương Hành cùng Lữ Phụng Tiên ra tay toàn lực đụng vào nhau, kết quả rõ ràng là thân hình của Lữ Phụng Tiên chợt lui, ước chừng lui lại hai ba chục trượng. Phương Hành ngừng lại, thân hình của Phương Hành hơi ngừng liền đứng lại được, đại đao Long Văn trong tay lật ngược lại, chiến ý trên người lần nữa tăng vọt, trên cái đầu chọc vừa mới mọc lên tóc dài hơn một tấc, từng sợi như thép nguội nhắm thẳng lên trời cao, giống như con nhím.
- Tiếp tục!
Hắn hét lớn, bỗng nhiên giẫm chân tại chỗ lao ra, khí cơ vận chuyển tới tối cường, phía sau hiện ra huyễn ảnh chiến trường.
- Được, thống khoái!
Lữ Phụng Tiên cũng rống to hơn, đối mặt với Phương Hành chiến ý lăng thiên, gã không chỉ không sợ mà còn hưng phấn hơn, trong tiếng rống to, một thân khí huyết hoàn toàn bắn ra, lại mơ hồ nhuộm không trung xung quanh gã thành một vùng nhỏ màu đạm hồng, còn Phương Thiên Họa Kích trong tay gã cũng ong óng ré dài, dường như đang bắt đầu mãnh liệt, còn chân gã đạp lên không trung, đại kích phá không đánh thẳng về hướng Phương Hành...
Ầm! Ầm! Ầm!
So với vừa rồi tuyệt nhiên là khác biệt, hiện tại một trận chiến này chính xác có thể gọi là niềm vui tràn trề. Hai người một người chiến ý dâng cao, một người thần lực đáng sợ, thình lình triển khai ác chiến ở vùng hư không này, ngươi đâm tới một kích trên không nổ nát vụn, ta quơ đao đánh tới, thiên địa biến sắc, sức mạnh điên cuồng thỉnh thoảng va chạm trên không trung, trong vòng ngàn dặm đã không còn ai dám dừng chân nữa, nhao nhao tránh ra nhường không gian cho bọn họ chém giết.
Còn Lữ Phụng Tiên chính xác thể hiện ra phong thái chiến tu tuyệt thế, đánh nhau kịch liệt một lát, tinh thần phấn chấn, càng chiến đấu càng mãnh liệt, Phương Thiên Họa Kích trong tay như nộ long tập kích làm cho người xem sợ mất mật. Chỉ có điều ngay lúc gã hung phong chính thịnh lại có dị biến nảy sinh. Lữ Phụng Tiên đang điên cuồng đánh nhau kịch liệt lại đột nhiên nhất thời đại biến sắc mặt, bỗng nhiên trong mấy trăm trượng, Phương Thiên Họa Kích ở trước người gãy lìa thành từng đoạn, tán loạn trên không trung, cả người kinh nghi bất định nhìn sang hướng đường đi thông Ma Uyên, giống như gặp quỷ vậy...
Tuyệt thế hãn tướng này nhìn thấy cái gì mà bị dọa thành dáng vẻ bậc này?
Chư tu ở xung quanh cũng không hiểu, ngơ ngác quay đầu nhìn lại, lại chỉ thấy trong thông đạo đi thông Ma Uyên đang có một tiểu hòa thượng mặc tăng bào trắng hai tay hợp thành hình chữ thập từ từ đi tới, thoạt nhìn thì đàng hoàng, khí chất xuất chúng, hoàn toàn không có uy hiếp gì.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sắc mặt Lữ Phụng Tiên tái xanh, không biết nên làm sao giải thích với người khác...
Vừa rồi lúc mình đang đắm chìm trong chiến đấu, sau gáy bỗng nhiên cảm thấy có một luồng sát khí truyền tới...