Lược Thiên Ký

Chương 799: Ngươi có Tiên Hành thuật, ta có Quỷ Già Nhãn

Chương 799: Ngươi có Tiên Hành thuật, ta có Quỷ Già Nhãn

Xuất thủ liền giết người, trong chốc lát trên không tĩnh mịch, chư tu đều chấn động.
Đây chính là Hỏa chân nhân đó!
Cao nhân nổi danh trong Thần Châu Bắc Vực, trời sinh huyết mạch Hỏa linh, tuy là xuất thân không cao nhưng cũng là một hung nhân, chưa tới ba trăm tuổi đã tu được thân thể hỏa nguyên, cho dù đối mặt với Nguyên Anh cũng có phần thắng cực lớn, cũng chính là vì vậy mới có thể trực tiếp thành lập đạo thống của chính mình, ngay cả người trong Bạch Ngọc kinh mười hai lâu nhìn thấy y cũng phải khách khí đối đãi. Trước đây Thánh Nhân dự định thiết Chư Tử Đạo tràng càng trực tiếp giữ cho y một chỗ, coi như ủng hộ một tiểu bối có tiềm lực vô hạn để bồi dưỡng, có thể nói là tiền đồ quang minh...
Nhưng một người như vậy lại bị tiểu ma đầu này nói làm thịt liền làm thịt?
Mấu chốt hơn là, thậm chí ngay cả một hiệp cũng không chống đỡ nổi, tiểu ma đầu này rốt cuộc mạnh bao nhiêu?
- Hắc hắc, còn có ai muốn lên thử một chút không?
Phương Hành cười quái dị một tiếng, một đôi quái nhãn quét về bốn phía, dường như đang tìm kiếm đối thủ kế tiếp.
Không có ai lên tiếng trả lời!
Sắc mặt của đám Lý Trường Uyên lạnh lùng nghiêm nghị, đầy mặt là sự đề phòng lui về phía sau một bước, Bắc Thần Sơn đạo tử càng hận không thể trực tiếp xoay người đào tẩu!
Đích thực là quá đáng sợ!
Ngay cả Lữ Phụng Tiên sắc mặt cũng tái xanh, không lập tức xuất thủ.
Gã là một người biết nhìn hàng, lúc này cả người còn đang đắm chìm trong một kích hung mãnh bá đạo của Phương Hành.
Giống như Phương Hành liếc mắt đã nhìn thấu gã đã học Thái Thượng Tiêu Dao kinh sau đó thân pháp biến hóa, gã cũng liếc mắt đã nhìn thấy chiến pháp của Phương Hành đã biến hóa, tuyệt nhiên là khác hoàn toàn với lúc trước đánh một trận, quả thực là có một loại biến hóa nghiêng trời lệch đất...
- Chỉ mới trong thời gian ngắn ngủi như thế, hắn từ đâu học được chiến pháp bậc này?
Mi tâm của Lữ Phụng Tiên quả thực đã nhăn thành một đoàn, vẻ mặt âm lãnh như băng.
Còn Phương Hành thấy dáng vẻ của mọi người như vậy thì trong bụng cũng vui vẻ một chút, biết đã đạt tới hiệu quả, tuy là giả bộ uy phong nhưng trong bụng thật đúng là có chút lo lắng bị vây đánh. Hắn học được Thái Thượng Phá Trận kinh dám đấu với Lữ Phụng Tiên nhưng cũng không dám một mình đấu với nhiều người như vậy, cũng chính là ôm suy nghĩ này nên mới trực tiếp dùng thủ đoạn độc ác chém Hỏa chân nhân. Một là bởi vì thằng nhãi này quả thực là quá xấu tính khiến người ta khó chịu, hai chính là vì giết gà dọa khỉ, vừa rồi thoạt nhìn hắn có vẻ ung dung nhưng cũng đã sử dụng Phong Thiện đỉnh, Kiếm Ma đại thuật cùng với Thái Thượng Phá Trận kinh mới tìm hiểu được một chút, thậm chí còn thêm ý đánh lén nữa mới làm xong đươc một màn cử trọng nhược khinh này...
Dĩ nhiên, cho dù như vậy hiệu quả cũng đáng kể, bây giờ cái danh tiểu ma đầu, ngay cả bản thân Phương Hành cũng sợ!
- Các vị đạo hữu, trước tạm thay ta lược trận, xem ta chém ma đầu kia, lấy lại uy nghi của Thái Thượng đạo thống ta!
Sắc mặt của Lữ Phụng Tiên lạnh lẽo, đột nhiên mở miệng quát.
Gã nhìn thấu đám người Lý Trường Uyên đều bị ma đầu kia làm cho sợ hãi, trái tim đã sinh thối ý, không muốn cùng mình vây công ma đầu kia nữa nên mình liền chủ động nói ra, để lại chút mặt mũi. Bằng không đợi đến khi bọn họ mở miệng, mặt mũi sẽ không đẹp đẽ gì cho lắm.
Còn nữa, dù sao gã cũng là Lữ Phụng Tiên trời sinh thần lực, Lữ Phụng Tiên vô địch trong thế hệ này, một mình ác chiến với ba người Hàn Anh, Lệ Anh và Đại Kim Ô mà không bại, lại đã từng bị Phương Hành đâm một kích, bây giờ cũng có ý muốn chính danh cho bản thân, đoạt lại danh vô địch của mình.
- Cũng được, chuyện giảng kinh chính là gia sự của Lữ huynh, ngươi còn muốn tính sổ với ma đầu vì chuyện trước kia, đợi hai người các ngươi hiểu rõ ân oán rồi để bọn ta thanh toán chuyện hắn đả thương người của bọn ta, còn vô duyên vô cớ đánh chết Hỏa chân nhân, tu sĩ của Nam Vực ta nữa...
Lý Trường Uyên trong tiếng hít thở đề phòng đầy mặt lui sang một bên, hiển nhiên còn chưa bỏ qua ý định.
Dù sao gã đường đường là nhân vật thủ lĩnh trong đám tiểu bối của Bạch Ngọc kinh lại bị Phương Hành lần lượt quát mắng, khinh thường xấu hổ, trong lòng càng nghĩ càng khó chịu.
- Ma đầu, ngươi tư truyền Thái Thượng đạo kinh của ta, làm loạn đạo thống ta, lại từng ám toán ta, đoạt pháp thuyền của ta, giết gia nô của ta, thậm chí còn trộm khí giới của ta, mối thù này lớn như biển rộng, hôm nay ngươi đã có gan đến trước mặt ta, vậy sẽ tính sổ với ngươi một lượt!
Lữ Phụng Tiên trầm giọng quát chói tai, đột nhiên nắm đao vung lên, bước ra nửa bước.
Một bước kia, rõ ràng chính là bước lên ngay phía trước, nhưng sau khi bước môt bước này thân hình chợt lưu chuyển, lại vô cùng quỷ dị khóa khoảng cách hơn mười trượng phía sau Phương Hành, áo bào trắng bay phần phật, bỗng nhiên tới phía sau Phương Hành. Hung đao trong bàn tay vung lên cứng rắn bổ vào phía sau lưng Phương Hành, hung đao vốn mang khí cơ đáng sợ, được gã vận thần lực sử dụng, hơn nữa gã còn tu hành Thái Thượng Tiêu Dao kinh, thân pháp xác thực là khó có thể nắm bắt được. Ngay cả Phương Hành cũng vô cùng hoảng sợ, hai tay cầm Phương Thiên Họa Kích đâm về phía sau một cái, cứng rắn chống lại một đao này...
Ầm ầm!
Một luồng cự lực đáng sợ nổ tung, Phương Hành liền bị đánh bay ra ngoài, trên không trung chợt để lại một vết gợn.
- Phụt...
Một ngụm khí tức ẩn mùi máu tươi phun ra từ trong miệng, hung hăng phì một cái, thầm mắng:
- Con mẹ nó, thật ngoan độc!
Một chiến tu trời sinh thần lực lại hợp với khí giới điên cuồng hung ác, vận chuyển tiên pháp huyền ảo thân hình lơ lửng bất định, loại đối thủ này nhất định làm người ta cảm thấy khó chơi nhất, thậm chí căn bản là không có cách đối chiến, căn bản là hầu như phải phát huy chiến pháp thân thể tới cực hạn!
Mọi người có mặt cũng đều thấy kinh hãi, ban đầu lúc Phương Hành xông đến dùng một kích đẩy lui Lữ Phụng Tiên trăm trượng, hung uy đáng sợ, mà bây giờ, Lữ Phụng Tiên phẫn nộ ra tay lại tựa như phản ngược lại, cục diện nhìn vào, lúc này hai người có phần tám lạng nửa cân...
- Nhận lấy cái chết!
Chỉ có điều không giống ban đầu sau khiPhương Hành đẩy lui Lữ Phụng Tiên không tiếp tục truy kích, Lữ Phụng Tiên lại không thể bỏ qua cơ hội này, một phát đẩy lui Phương Hành, sau đó bước nhanh chân, áo bào trắng bay bay, thần uy cái thế, mang theo tiên uẩn khó nói thành lời làm người ta có cảm giác không thể nắm lấy được, trong thời gian ngắn đã đuổi tới trước người Phương Hành. Hung đao Long Văn bạo trảm đồng thời tay trái giang rộng ra, chộp thẳng về phía họa kích.
- Là đồ của ta, ngươi đoạt không được, trở về!
Trong miệng Lữ Phụng Tiên hét lớn, giọng nói cuồn cuộn như sấm rền ngang trời, tựa như thức tỉnh sự tồn tại nào đó.
- Keng...
Trong một chốc đó, Phương Hành vốn muốn hoàn thủ, nhưng Phương Thiên Họa Kích trong tay lại đột nhiên run lên một cái, dường như binh linh ngủ say đã lâu trong binh khí đã lần nữa thức tỉnh, gấp gáp dùng lực giãy dụa muốn bay vào tay Lữ Phụng Tiên, rõ ràng là mặc dù Lữ Phụng Tiên có hung đao Long Văn nhưng vẫn muốn lấy lại khí giới đã theo mình hồi lâu, binh linh bên trong đã hợp nhất với tâm thần mình.
Khi bạo trảm đồng thời cũng không muốn đả thương địch thủ, chỉ muốn đánh cho Phương Hành luống cuống tay chân, nhân cơ hội triệu hoán binh linh, đoạt lại Phương Thiên Họa Kích.
- Cầm đi!
Đại đao của Lữ Phụng Tiên vốn là hung mãnh, hơn nữa binh khí trong tay bỗng nhiên lại bắt đầu không nghe lời, Phương Hành nhất thời lâm vào nguy cơ sâu, chỉ có điều hắn đi một đường cho tới giờ cũng thân kinh bách chiến, tinh thần cực kỳ nhanh nhạy. Nhìn thấy hung đao trước mắt, Phương Thiên Họa Kích lại muốn bay đi nên thẳng thắn quyết tâm, bàn tay giương lên thân kích, khi nó gấp gáp muốn bay đi, lực đạo lại nằng nặng bỏ thêm gấp mười lần sức mạnh, làm khí giới nhanh như điện chớp này đánh thẳng tới mặt của Lữ Phụng Tiên. Cùng lúc đó, thân thể hắn chợt chuyển, hai cánh lớn do hắc ma kiếm tạo thành ở phía sau giang ra ngoài, tập kích trái phải trên không trung, cuồn cuộn vỗ xuống Lữ Phụng Tiên ở phía dưới...
- Hửm?
Mặc dù Phương Thiên Họa Kích tới nhanh, vốn lấy tu vi của Lữ Phụng Tiên thì còn chưa đến mức bị kinh động tới, chưởng bên phải nhấn một cái liền đã cầm nó trong tay, cảm giác quen thuộc này chợt tràn vào trái tim, nhất thời làm trong lòng gã mừng như điên, ngay cả thần lực sôi trào toàn thân vào lúc này cũng tăng vọt vài phần, hầu như không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời thét dài phát tiết suy nghĩ ngập tràn chiến ý cuồng bạo trong lòng lúc này...
Chỉ có điều công kích của Phương Hành tới quá nhanh, ngũ chỉ của Lữ Phụng Tiên vừa mới tiếp xúc với Phương Thiên Họa Kích, chư không quanh người liền có hai cái kiếm sí đánh tới, kiếm khí lạnh lẽo giao thoa tung hoành làm cho gã cảm thấy hết hồn, vô ý thức quét ngang Phương Thiên Họa Kích bổ ra một kẽ nứt vĩ đại lớn như thắt lưng người trên không trung, như một tia chớp màu đen khuếch trương ra ngoài, đồng thời bứt ra lui nhanh.
Nhưng mà khi Phương Hành đánh Kiếm Ma đại sí ra hắn đã vội vàng lấy ra một pháp ấn, trên không trung, một luồng khói xanh bay qua thình lình che khuất thân thể hắn lại, còn hắn thì búng lên không trung một cái, lấy Phong Thiện đỉnh ra trấn xuống Lữ Phụng tiên, trong thời gian điện quang thạch hỏa, Lữ Phụng Tiên chỉ cảm thấy khí cơ của Phương Hành đột nhiên biến mất, còn chưa phản ứng kịp thì trên đỉnh đầu đã có một ngọn núi lớn sức mạnh trùng trùng trấn xuống mình, dưới sự kinh hãi liền bước dài ra, thân pháp tiêu dao muốn trốn xa trăm trượng.
Nhưng cũng vào lúc này, thân hình đang đâm nghiêng của Phương Hành xuất hiện, chộp lấy cánh tay phải của gã dùng sức xé về phía sau, đồng thời thân hình nhảy lên thật cao, một cước đạp tới mặt gã, cả động tác quỷ dị nhưng lại kỳ diệu khôn kể...
Đáng sợ hơn là hắn bỗng nhiên xuất hiện, xuất quỷ nhập thần như vậy, toàn bộ đều không có bất kỳ dấu hiệu nào.
- Đây là pháp môn gì?
Trong lòng Lữ Phụng Tiên thất kinh, trong lúc cấp thiết tay trái vung Phương Thiên Họa Kích lên chống đỡ, cánh tay phải gấp gáp chấn, thân hình bay về phía sau.
Ầm!
Một cước kia của Phương Hành va chạm với Phương Thiên Họa Kích của Lữ Phụng Tiên, làm thân hình mỗi người đều văng ra.
Tất cả giao thủ đều hoàn thành chỉ trong một khoảnh khắc, người ở bên ngoài nhìn vào, hai người chỉ vừa chạm nhau liền tách ra, thối lui ra ngoài ba mươi trượng.
Phương Thiên Họa Kích của Lữ Phụng Tiên cầm bên tay phải, sắc mặt giận dữ chỉ tay vào Phương Hành, hét lớn:
- Ma đầu, hôm nay ngươi tất vong!
- Hắn đoạt lại binh khí của mình?
Đám Lý Trường Uyên khẽ run trong bụng, đồng thời cũng mừng thầm, lúc đầu bọn họ sợ hãi Phương Hành tới cực điểm, nhưng chẳng ai ngờ tới là Lữ Phụng Tiên chiếm hết một phía, không chỉ đánh ma đầu kia phải lui lại trăm trượng, về khí thế còn áp chế hoàn toàn, chỉ trong thời gian một hiệp đã đoạt lại được Phương Thiên Họa Kích của gã, có khí giới tiện tay, thần uy càng tăng lên, ma đầu kia sao còn điên cuồng được gì nữa?
Chỉ có điều khi ánh mắt nhìn về phía Phương Hành, tâm tình của bọn họ lại không nhịn được mà trầm xuống.
Ngả ngớn đứng ở trong hư không, vẻ mặt bại hoại nhưng Phương Hành đưa bàn tay đang giấu sau lưng ra, bỗng nhiên lại nắm một thanh đại đao Long Văn toàn thân ngăm đen, khí cơ đáng sợ, vậy mà lại là món hung binh mà mới rồi Lữ Phụng Tiên sử dụng, còn Phương Hành thì đang hài lòng đánh giá hung đao Long Văn này, đáy mắt mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Ngươi có thần lực, ta có kiếm sí, ngươi có Tiên Hành thuật, ta có Quỷ Già Nhãn, bây giờ ngươi lấy lại Phương Thiên Họa Kích, ta lại có bất thế hung đao, ha ha, con lừa già à, tiểu gia ta hỏi ngươi, còn muốn đấu cái gì?
- Hung đao cũng là của ta...
Ánh mắt của Lữ Phụng Tiên lạnh lẽo tới cực điểm, nghiến răng quát khẽ.
Phương Hành thu đao lại, trợn mắt nói:
- Nói bậy, ta giành được chính là của ta rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất