Chương 803: Dã tính khó thuần
Bất lực, khủng hoảng!
Loại cảm giác này đã thật lâu chưa từng xuất hiện ở trên người Phương Hành, hắn vốn gan lớn, nói to gan lớn mật cũng không đủ, thời điểm Linh Động cảnh dám mắng Trúc Cơ, thời điểm Trúc Cơ dám dùng Sơn Bảo trấn áp lão quái Độ Kiếp cảnh, mà giờ khắc này, đối mặt một kích mà Lữ Phụng Tiên đâm tới, trong lòng hắn xuất hiện cảm giác, lại là loại nhỏ yếu đến cực điểm, đối mặt với tồn tại mạnh hơn mình quá nhiều, tâm hồn sinh ra uy áp, từ trình độ nào đó, cái kia chính là tồn tại cao cấp uy hiếp tồn tại hạ cấp!
Đơn giản mà nói, tựa như Vương tộc trong Hồng Hoang di chủng, trời sinh có năng lực thống ngự yêu thú bình thường!
Bây giờ trong mắt Lữ Phụng Tiên, xuất hiện một tia quang mang, trực tiếp làm cho thần hồn của Phương Hành sợ hãi!
Nếu ở bình thường, thần hồn bị người dọa sợ hãi, tự nhiên sẽ không có sức chống cự.
Một kích kia đâm đến, hoàn toàn không có chương pháp, Phương Hành chỉ có kết cục bị một kích kia xuyên người!
Nhưng Phương Hành dù sao cũng là Phương Hành, gan to bằng trời, dã tính khó thuần, sau khi thần hồn của hắn bị làm sợ hãi, tùy theo mà đến chính là hung ác điên cuồng và lửa giận vô tận, giống như một dã thú bị nhốt vào lồng, gào thét kêu gào, táo bạo điên dại...
- Dựa vào cái gì, một ánh mắt của ngươi liền muốn hù sợ tiểu gia?
- Dựa vào cái gì, ngươi cao cao tại thượng, động tâm liền muốn đạp ta ở dưới chân?
- Chư Thiên Vạn Giới, tiểu gia ai cũng không phục, càng không phục ngươi!
...
...
Rất nhiều suy nghĩ chập trùng, tựa như một đốm lửa, thiêu đốt lấy uy áp trên tâm linh.
Mà lúc này trường kích của Lữ Phụng Tiên hoành không, như điện chớp đâm về phía Phương Hành, hắn mặt đầy phẫn nộ, thân hình cứng ngắc, tay cầm đại đao, ngươi nhất thời không thể động đậy, trơ mắt nhìn một kích kia đâm về lồng ngực của mình, hoàn toàn không có phản ứng...
- Ai, người lớn sẽ không đi đoạt bánh kẹo của trẻ con. Tồn tại như ngươi, cũng không nên đi đoạt khí vận của tiểu bối?
Ngoại giới, Thánh Nhân trên Bạch Ngọc Đài, sắc mặt đã có chút giận dữ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không có trực tiếp xuất thủ, loại tình huống này, giống như hai trẻ con đoạt bánh kẹo, trưởng bối của một đứa bé ra mặt, uy hiếp một đứa bé khác, khiến cho cục diện vốncông bằng. Phát sinh biến hóa nghiêm trọng, nhưng dù sao trưởng bối kia cũng không có trực tiếp xuất thủ, nhưng dù hắn không làm cái gì, cũng là uy hiếp trí mạng với Phương Hành...
Đương nhiên, mặc dù không thể ra tay, nhưng tồn tại kia làm, đã chọc giận vị Thánh Nhân này.
Chung quanh Bạch Ngọc Đài, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, giữa thiên địa loáng thoáng ngưng ra sương lạnh.
...
...
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, hết thảy phát sinh chỉ ở trong nháy mắt mà thôi.
Trơ mắt nhìn một kích kia đâm tới tim, Phương Hành giống như bị dọa sợ, đáy mắt có liệt hỏa hừng hực, đột nhiên, thời điểm mũi kích sắp tiến vào ngực, đột nhiên hắn rống một tiếng, một tiếng kia phảng phất như từ đáy lòng truyền đến, như núi lửa bộc phát, trong nháy mắt chấn nát tất cả gông xiềng, uy thế kia cuối cùng bị lửa giận vô tận của hắn xông nát. Mà thần hồn tự tại, thân hình cũng sẽ tự do, Long Văn Hung Đao vung mạnh lên...
Bành!
Ngay khi Phương Thiên Họa Kích sắp xuyên qua tim hắn, đại đao chém ngang, đẩy một kích rời quỹ đạo vốn có.
Xùy… một kích cũng không đâm thủng ngực, mà khó khăn lắm đánh vào vai trái của hắn.
Lực lượng cuồng bạo nổ tung, vai trái của Phương Hành máu thịt be bét, lảo đảo lui lại.
- Phương Tiểu Cửu...
Sở Từ kinh hãi, kiếm linh trong chớp mắt xuất hiện, phất phới ở bên cạnh nàng.
- Hai ah...
Con lừa cũng táo bạo lên, không ngừng chuyển động.
Trong lòng đám người Lý Trường Uyên thì hơi nhẹ nhàng thở ra, trên mặt thoảng hòa hoãn.
Dùng tu vi của bọn hắn, còn nhìn không ra vệt thần quang kia tiến đến, chỉ cho rằng Lữ Phụng Tiên rốt cục áp đảo Phương Hành.
Bất quá mặc dù trên vai Phương Hành ăn một kích, nhưng dầu gì cũng tránh khỏi vận mệnh bị một kích xuyên tim, thân hình nhanh chóng lui lại, liều mạng vận chuyển mộc ý mà lúc trước Căn Bá lưu ở trong cơ thể mình, nhục thân nhanh chóng phục hồi như cũ, nhưng uy lực một kích kia quá mạnh, lưu lại lực đạo đáng sợ, thương thế một bên phục hồi như cũ, một bên vỡ nát, máu thịt be bét...
Lúc này Lữ Phụng Tiên cũng ngẩn người, tựa hồ có chút ngoài ý muốn Phương Hành lại có thể tránh thoát loại áp chế trên thần hồn này, bất quá sau đó trong mắt hắn càng hiện lên vẻ tức giận, vung kích đâm tới, chưa từng mở miệng nói chuyện, nhưng khí cơ trên người lại càng thêm cường đại, như sóng biển cuồn cuộn, cuốn thẳng tới Phương Hành, hơn nữa ở trước mặt sóng biển, Phương Hành nhỏ yếu như phàm nhân...
- Kiệt ngao khó thuần, tâm không kính sợ, làm sao chứng được đại đạo?
- Tâm không quy tụ, hỉ nộ tùy tâm, làm sao giữ được truyền thừa?
- Lúc trước ở Thông Thiên Lộ tuyển ngươi, là một sai lầm!
- Hôm nay ta muốn sửa lại sai lầm lúc trước!
Giờ khắc này, có một loại lực lượng ý chí hùng hồn vang lên, chấn động Thiên Nguyên.
Mà ở Quy Khư xa xôi, Thần Ma đại cấm hình thành hư không hỗn loạn, thình lình đang có mây đen cuồn cuộn, trong mây xuất hiện một huyễn ảnh áo đen tung bay, tiên khí linh vận, cả người như ẩn như hiện, đạo đạo lực lượng quy tắc quay chung quanh ở bên người, tạo thành vô số quy tắc xích sắt hiển hóa, hư không không ngừng vỡ nát...
Đôi mắt giống như hàn tinh, hư không sinh điện, xuyên qua hư không vô tận, thẳng đến Ma Uyên.
Mà ở thời khắc này, quang mang trong mắt Lữ Phụng Tiên càng sáng, khiến cho áp lực trên người Phương Hành nhiều hơn vô số lần, giống như một con kiến vừa mới dùng hết toàn lực, xốc lên tảng đá đè ở trên người, nhưng sau đó lại có một ngọn núi lớn trấn áp xuống, mặc cho con kiến kia bất khuất không cam lòng, cũng không cách nào ngăn cản!
- Oanh!
Một kích kia của Lữ Phụng Tiên, lại lần nữa đâm về phía ngực của Phương Hành.
Lần này uy thế mạnh hơn, vô kiên bất tồi, thiên băng địa liệt.
Mà Phương Hành, lần này đã khó mà hình dung uy áp, thân hình giằng co bất động...
- Đây khác nào trực tiếp xuất thủ?
Thánh Nhân trên Bạch Ngọc Đài giận tím mặt, thanh âm chấn động thiên địa, thân hình bay lên đứng giữa hư không, ngăn cản ánh mắt kia, chỉ tiếc coi như hắn là Thánh Nhân, cũng không có khả năng biết hết pháp môn của đối phương, mặc dù đã xuất thủ, nhưng từ trình độ nào đó đã chậm, hoặc là nói, loại thủ đoạn này vượt ra khỏi phạm vi hắn khống chế, ánh mắt kia, hắn không ngăn cản được.
Phương Hành đã bị dọa sợ hãi, không thể động đậy.
Một kích của Lữ Phụng Tiên đã đâm đến, không ngăn trở được.
Thánh Nhân giận dữ, gần như không đành lòng quay đầu nhìn Phương Hành vẫn lạc, dưới cơn thịnh nộ, đại bào cuồn cuộn, cả người bay thẳng về phía Nam Hải Quy Khư, trong nháy mắt mấy vạn dặm, muốn đi cùng đối phương tranh luận.
Mà thời khắc này, ở dưới các loại uy áp, Phương Hành cũng giận không kiềm được.
Hắn bình thường là người không tuân theo quy củ, nhưng hôm nay lại gặp một Chân Tiên không tuân theo quy củ!
Mọi người đều không tuân theo quy củ, vậy chỉ có thể liều thực lực!
- Ah...
Hắn đột nhiên rống to, thân hình giằng co bất động, sau lưng lại có hai Kiếm Ma Đại Dực cuốn lại, trong thức giới, trong đoàn sương mù kia, cũng có các tồn tại đồng thời thức tỉnh, mấy đạo ý chí phóng ra vẻ tức giận, mặc dù mỗi tồn tại chỉ phóng ra một tia, nhưng lại như tia kiếm giảo sơn, cấp tốc dao động, lực lượng cường đại trấn áp thần hồn bị xoắn vỡ nát...
Không chỉ như thế, ngay cả tồn tại phóng ra lực lượng cường đại uy hiếp Phương Hành cũng kinh hãi.
- Đây là vật gì?
Hắn rống giận, điểm thần quang kia nhanh chóng chui ra khỏi mi tâm của Lữ Phụng Tiên, hóa thành một tiểu nhân trốn vào ma vân, vội xông về phía Nam Hải Quy Khư, còn Lữ Phụng Tiên, vào lúc này dường như không bị ảnh hưởng gì, sau khi ngẩn ngơ, phát hiện đại kích của mình đã đâm đến trước ngực Phương Hành, mà bộ dáng của ma đầu kia lại vẫn chỉ đại khai đại hợp, hình như vừa mới đạt được tự do, không kịp phản ứng, nhất thời cảm thấy vui vẻ, theo bản năng đâm tới ngực Phương Hành.
Đám người Lý Trường Uyên căn bản không biết chuyện gì xảy ra, chỉ có thể nhìn thấy mặt ngoài, bọn họ chỉ thấy được, liên tục hai lần, thân hình Phương Hành cứng đờ, lần thứ nhất, một thương của Lữ Phụng Tiên đánh nổ vai trái, thương thế còn chưa hồi phục, kích thứ hai sắp trúng, thân hình Phương Hành như đá, không thể động đậy, trơ mắt nhìn một kích kia tiến vào ngực, ánh mắt mới sáng lên...
- Kẻ này thua rồi!
Lý Trường Uyên và Hồng Tuệ tiên tử đều thở ra một hơi.
Đạo Tử Bắc Thần Sơn một mực tâm tư thấp thỏm, càng là mặt lộ vẻ may mắn, giống như nhặt về một cái mạng.
Tiểu ma đầu kia rốt cục muốn nuốt hận, miễn đi mình một trận đại họa!
Sở Từ và con lừa thì bất chấp tất cả, liều mạng kêu to, muốn xông lên cứu giúp, lại bị Lý Trường Uyên trước đó an bài mấy người coi chừng bọn họ ngăn cản, thuật pháp thần quang nhao nhao bay múa, trong lúc cấp thiết, bằng tốc độ của bọn hắn, căn bản ngăn không được.
Mà tiểu nhân đã trốn vào không trung kia, thấy được cảnh tượng như vậy, thì mặt lộ vẻ cười lạnh, như điện chớp du tẩu, phi độn về phía Nam Hải Quy Khư, hắn không đi không được, sợ mấy tồn tại trong thức giới của ma đầu kia vừa mới tỉnh lại, sẽ ra tay diệt sát mình, bất quá cũng may, những tồn tại kia giống như cũng không được tự do, mình lại chiếm được tiên cơ, chạy trở về Quy Khư là không thành vấn đề...
Bằng thần thông của hắn, bỏ chạy ở trong ma vân, tựa như cá vào nước, tốc độ khó mà hình dung.
Càng có thể mượn ma vân che lấp khí cơ, người khác muốn phát hiện hắn cũng khó...
Nhưng ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, phía dưới bỗng nhiên có một thân ảnh màu trắng chui lên ma vân, lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phía sau, đợi cho hắn có phản ứng, xoay người, lại chỉ thấy được một cái mõ to lớn đập tới, so sánh với thân hình không bằng ba ngón của hắn, cái mõ kia tựa như một ngọn núi, bành... đập vào trên người hắn, sau đó tiểu nhân này choáng váng, thân bất do kỷ rơi xuống, quay về mi tâm của Lữ Phụng Tiên.
Mà trên không trung, Thần Tú cầm mõ, gương mặt phẫn nộ:
- Đừng tưởng ngươi là thần tiên thì ta không gõ ngươi!