Lược Thiên Ký

Chương 804: Công bằng và không công bằng

Chương 804: Công bằng và không công bằng

Đối với tiểu hòa thượng áo trắng này là làm sao phát hiện mình, lại làm sao trốn vào ma vân cho mình một mõ, người tí hon kia căn bản không hiểu nổi, hắn chính là tồn tại man thiên quá hải trong Quy Khư, tách ra một sợi chân linh, loại phương thức này xác thực rất nguy hiểm, nhưng hắn đã đề phòng mấy đạo khí tức trong cơ thể Phương Hành, thậm chí cũng đề phòng Thánh Nhân trên Bạch Ngọc Đài, lại không nghĩ tới sẽ có một tiểu hòa thượng không đáng chú ý tới gõ mình một kích...
Ăn một kích kia, cả người trở nên ngơ ngơ ngác ngác, vốn muốn chạy trốn, cuối cùng lại rơi vào mi tâm của Lữ Phụng Tiên.
Cũng trong nháy mắt, đại kích trong tay Lữ Phụng Tiên đã hung hăng đâm tới ngực Phương Hành, mắt thấy Phương Hành không cách nào ngăn cản, lại nghe hắn rống to, trên người ma yên cuồn cuộn, bao phủ toàn thân, trong nháy mắt, nhục thân của hắn đột nhiên biến hóa, thình lình tạo thành Ma Tướng ba đầu sáu tay, bốn cánh tay đồng thời đưa ra ngoài, bắt được Phương Thiên Họa Kích, cưỡng ép ngừng ở giữa không trung, không cho nó thâm nhập thêm một chút...
Còn lại hai cánh tay, một cái cầm Long Văn Hung Đao, một cánh tay khác thì tát lên mặt Lữ Phụng Tiên.
- Ta tát chết hỗn đản không biết xấu hổ ngươi...
Trong tiếng quát mắng, phòng thủ và phản kích đồng thời tiến hành.
Mà người tí hon kia, hoặc nói là đạo chân linh, vừa mới rơi vào thức hải của Lữ Phụng Tiên, đang ngơ ngơ ngác ngác, nhưng cảm giác được Long Văn Hung Đao từ trên đỉnh đầu bổ tới, theo bản năng giơ lên một cánh tay, pháp lực mênh mông cuồn cuộn ngăn cản, miễn cưỡng chống đỡ được một đao có thể lấy mạng, nhưng bàn tay quất tới lại nhất thời không rảnh bận tâm, bị Phương Hành tát lên mặt, quất tới thân hình Lữ Phụng Tiên như bao tải bay ra ngoài, mặt sưng phù.
- Nạp mạng đi!
Phương Hành rống to, Kiếm Ma Đại Dực vung ra, đánh bay Lữ Phụng Tiên còn ở trên không trung.
Chân đạp hư không, thân hình đuổi theo, Long Văn Hung Đao trảm xuống.
Lữ Phụng Tiên phẫn nộ lại nhất thời không còn sức đánh trả, chỉ có thể liều mạng kêu to, bắt pháp quyết, mấy trận kỳ vừa rồi bố trí ở trong hư không, đột nhiên bị hắn đồng thời tiếp dẫn qua, lít nha lít nhít quay chung quanh, hóa thành một phòng ngự cường đại, tựa như kén tằm bảo hộ hắn ở trong trận, nhờ vào đó ngăn cản công kích của Phương Hành...
Thẳng đến lúc này, Phương Hành mới hiểu được Lữ Phụng Tiên bố trí xuống đại trận là muốn làm gì, một là hạn chế mình lúc ấy thi triển pháp môn Quỷ Già Nhãn, thứ hai là hắn sợ Thần Tú, trong lòng có bóng ma, sớm bố trí trận kỳ, là muốn chờ đợi sau khi mình bị gõ, sẽ triệu hoán tới bảo vệ, tranh thủ cho mình một đoạn thời gian khôi phục thanh tỉnh...
- Ta nhìn ngươi có thể chống đỡ bao lâu!
Phương Hành gào thét, Long Văn Hung Đao không ngừng phách trảm, ầm ầm kích phá trận pháp.
Mà trong trận pháp, Lữ Phụng Tiên đầu đầy mồ hôi, nhắm chặt hai mắt, tựa hồ ra sức khôi phục thần thức.
Tình hình đại biến!
Đám người Lý Trường Uyên đều nghẹn họng nhìn trân trối, thậm chí không biết chuyện gì xảy ra!
Rõ ràng là Lữ Phụng Tiên chiếm ưu thế rất lớn, trơ mắt nhìn ma đầu kia sắp nuốt hận ở dưới Phương Thiên Họa Kích. Vì sao đột nhiên sinh ra biến hóa như thế? Nhất là tiểu ma đầu kia thi triển ba đầu sáu tay, làm sao giống thân người Ma Tướng như vậy?

Lúc này trên không Nam Hải Quy Khư, cũng đang có ma vân phun trào, nam tử hắc bào sớm đã phẫn nộ tới cực điểm, ma vân quanh người tạo thành vòng xoáy khổng lồ, vô số hắc lôi xuất hiện trong mây.
- Tặc hòa thượng từ đâu tới, còn muốn giam cầm chân linh của ta?
Trong tiếng rống to, hắn vung tay lên, ầm... trong ma vân bỗng nhiên nhô ra một đại thủ, hung dữ bắn ra trăm vạn dặm, vọt thẳng tới Ma Uyên, rõ ràng là trực tiếp xuất thủ, muốn gạt bỏ những tiểu bối đáng giận kia, đồng thời tiếp dẫn chân linh của mình trở về, loại trực tiếp xuất thủ này, đã dính chặt nhân quả, cũng không lo được ngày sau hình thành phản ứng dây chuyền.
Dù sao với hắn mà nói, một sợi chân linh rơi ở bên ngoài, là sự tình quá hung hiểm.
Loại cảnh giới này xuất thủ, khó mà hình dung khủng bố đến mức nào, một khi ra tay, hủy thiên diệt địa, lao thẳng tới Ma Uyên.
Trong nháy mắt, trong Ma Uyên, Phương Hành, Thần Tú, Lý Trường Uyên… tâm thần kịch chấn, cảm ứng được cái gì, quay đầu nhìn về phía Nam Hải, bọn họ biểu lộ nặng nề, nhưng nhất thời cái gì cũng không làm được...
- Thu hồi móng vuốt của ngươi đi!
Nhưng lúc này, tia chớp màu đen hình thành đại thủ, khó khăn lắm tới cách Ma Uyên mười vạn dặm, một thanh âm tức giận vang lên, có người xuất thủ, chính là Thánh Nhân lúc trước bởi vì giận dữ, quyết định đến Nam Hải Quy Khư tìm tồn tại kia nói chuyện, hắn nửa đường thấy cảnh này, lửa giận trong lòng càng tăng lên, gầm thét một tiếng, quanh người có ánh lửa vô tận xuất hiện, càn quét hư không, sau đó thình lình hóa thành cự sí, chém thẳng về phía đại thủ...
Oanh!
Đại thủ bị cánh chặt đứt, lực lượng hỗn loạn tung bay, nước biển bốc hơi sạch sẽ, lộ ra đáy biển phương viên trăm vạn dặm, nửa ngày sau nước mới từ trên trời rơi xuống.
- Phàm nhân, ngươi có dũng khí ngăn ta xuất thủ?
Tồn tại trên Quy Khư giận không kiềm được, hai ánh mắt giống như thực chất xuyên thấu hư không, nhìn về phía Thánh Nhân.
- Thu hồi cảm giác ưu việt cao cao tại thượng kia của ngươi đi, nếu không phải Thông Thiên Lộ đã đoạn, ba ngàn năm trước lão phu đã thành tiên!
Thánh Nhân rống giận, tay chỉ Quy Khư, thanh âm chấn động cửu thiên:
- Năm đó lão phu ký Cửu Thiên Minh, chính là vì mượn khí vận của các tiểu bối, chống cự thiên địa đại kiếp tương lai, ngươi chỉ là một Tiên Linh, ngay cả chân thân cũng không có, chỉ dám giấu đầu lộ đuôi, tránh ở trong Quy Khư kéo dài hơi tàn, ngay cả thời điểm ký kết Cửu Thiên Minh cũng không dám lộ diện, hiện tại từ đâu tới lá gan, có dũng khí phá hỏng đại kế của chúng ta?
- Oa à à...
Tồn tại trên không Quy Khư tức đến cơ hồ muốn phát điên, thanh âm mênh mông cuồn cuộn chấn đại địa run rẩy, quỹ tích tinh thần vận chuyển cũng có chút hỗn loạn:
- Một phàm nhân, ngay cả Tiên Quả cũng không chứng được, cũng dám làm càn ở trước mặt ta? Nể tình ngươi khổ tu vạn năm không dễ, mới cho ngươi tự xưng Thánh Nhân, nếu không trong mắt của ta, ngươi căn bản chính là sâu kiến. Cút ngay!
Tồn tại kia rống lớn, một chút mặt mũi cũng đã không cho, trên không Quy Khư ma vân cuồn cuồn, sau đó hóa thành từng mảnh từng mảnh ma vân kinh khủng, tập cuốn về phía Thánh Nhân, nội uẩn pháp tắc đáng sợ, khí thế khó mà hình dung.
- Tốt, vậy để sâu kiến như ta, đến xem Chân Tiên như ngươi có bao nhiêu phân lượng!
Thánh Nhân đối mặt loại uy thế này lại hoàn toàn không sợ, tay bắt pháp quyết, phía sau biển lửa ngập trời, càn quét một vực.
Trơ mắt nhìn tiên thánh đại chiến sắp mở ra, chúng sinh đồ thán, lúc này ở phương bắc Nam Hải, trong Bột Hải quốc, lại có một đóa hoa sen màu máu bay ra, trong nháy mắt hóa thành đóa sen vạn trượng, bay đến giữa Quy Khư và Thánh Nhân, tử quang kích xạ, tiên khí quanh quẩn, nương theo tiên âm lượn lờ, ngăn cản hai người liều mạng.
Tồn tại trong Quy Khư nhìn thấy hoa sen kia, khí thế hung ác hơi yếu, ma khí nội liễm, sau đó thanh âm phẫn nộ vang lên:
- Nha đầu, không ở trong phần mộ của ngươi ngủ say, đến Quy Khư của ta làm gì? Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng muốn xuất thủ ngăn cản ta sao?
Trong liên hoa vang lên một tiếng thở dài ung dung, nửa ngày sau mới có một thanh âm bất đắc dĩ vang lên:
- Tiêu Dao Tiên, ngươi làm hơi quá rồi! Lúc trước nếu ngươi không muốn đứa bé kia trở thành truyền nhân Thái Thượng Đạo, vì sao không trực tiếp ngăn hắn ở trên Thông Thiên Lộ, vì sao không để cho hậu nhân của ngươi đến xông Thông Thiên Lộ? Là sợ hậu nhân của ngươi gánh chịu không được phần khí vận kia, chết yểu ở trên Thông Thiên Lộ sao? Về sau truyền nhân đã định, khí vận tụ tán, nhân quả cơ duyên đều có định số, ngươi lại lợi dụng thời điểm đứa bé kia thụ kiếp, lệnh hậu nhân của ngươi đi đoạt khí vận, từ nơi sâu xa đã làm rối loạn rất nhiều nhân quả, nhưng dù vậy, ta kính ngươi là trưởng bối, chưa từng nói cái gì, coi như bọn họ tranh chấp khí vận, kẻ bại cô quạnh, người thắng thu hoạch được càng nhiều khí vận mà thôi, cũng coi như công bằng...
Thanh âm trong liên hoa nhẹ nhàng nói, giống như không chứa bất cứ tia cảm tình nào, lại làm cho sắc mặt tồn tại trên Quy Khư càng khó coi:
- Nhưng bây giờ, ngươi không chỉ ra chân linh tương trợ, thậm chí mình cũng muốn xuất thủ... Quá lắm rồi, những sinh linh kéo dài hơi tàn như chúng ta, đến hạ giới là vì tìm kiếm những khí vận chi tử trong truyền thuyết, giúp chúng ta vượt qua đại kiếp, lại không phải bằng bản thân hỉ nộ thay đổi càn khôn, ha ha, nếu chúng ta thật có bản lãnh lớn như vậy, gánh chịu tất cả nhân quả, năm đó cũng sẽ không hạ giới...
Những lời này, đã để tồn tại trên Quy Khư tức giận tới cực điểm, nhịn không được lên tiếng hét lớn:
- Im ngay! Ngươi cho rằng Lữ Tiêu Dao ta là ai? Lúc đầu ta công nhận gia hỏa kia là Thái Thượng di đồ, là tôn trọng di chí của mấy vị sư huynh đệ kia, nhưng về sau hắn làm việc quá mức, không có một chút tương tự với Thái Thượng Đạo ta, sau đó mệnh số bản thân lại xảy ra vấn đề, vô vọng thành tiên, ta mới lệnh hậu nhân tiếp quản, vốn muốn để hai người bọn họ công bằng tranh chấp, nhưng tiểu ma đầu kia lại chưa từng có ý tứ công bằng tranh đấu? Đánh lén âm mưu, cực kỳ vô sỉ, mượn Phật môn bảo kinh chiếm hết thiên thời địa lợi, hậu bối của ta một thân bản lĩnh, lại thi triển không ra nửa phần, ta nhìn không được, mới xuất thủ tương trợ, bất quá là muốn để hai người bọn họ tranh khí vận càng công bằng mà thôi...
- Ha ha, công bằng?
Đến lúc này, Thánh Nhân kia lại mở miệng cười lạnh:
- Ngươi xuất thủ, chính là không công bằng lớn nhất!
- Im ngay...
Tiêu Dao Tiên lửa giận ngập trời quát.
- Vị tiền bối này nói không sai!
Trong liên hoa, thanh âm kia lại ung dung vang lên:
- Hai người bọn họ tranh chấp, chém giết đấu pháp cũng được, mời người trợ lực cũng được, thậm chí đánh lén cũng được, đều là công bằng, nhưng ngươi xuất thủ, cái kia chính là không công bằng, Tiêu Dao tiền bối, ngươi thật không sợ nhân quả báo ứng sao?
Tiêu Dao Tiên nộ khí khó tiêu, nhưng giống như cũng biết hôm nay mình muốn xuất thủ đã không có khả năng, qua nửa ngày mới cưỡng ép đè xuống lửa giận, trầm giọng quát:
- Đã như vậy, lão phu coi như không đồng ý cái nhìn của các ngươi, cũng phải tùy hai người bọn họ, bất luận ai thắng ai bại, ta đáp ứng các ngươi sẽ không nhúng tay nữa, nhưng ta muốn thu hồi linh thức, đây hẳn không quá mức chứ?
Thánh Nhân nghe lời này, nao nao, từ chối cho ý kiến.
Nhưng trong hoa sen, thanh âm kia lại nhàn nhạt vang lên:
- Không được!
Có chút dừng lại, thanh âm trở nên băng lãnh:
- Đã quá giới hạn, nào có dễ dàng thoát ra như vậy?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất