Lược Thiên Ký

Chương 822: Nhìn hắn không vừa mắt

Chương 822: Nhìn hắn không vừa mắt

Lại còn có người ngóng trông Phương Hành tới?
Phản ứng của các tu sĩ Trấn Uyên Bộ, vượt ra khỏi đám người Vương Quỳnh dự kiến, thậm chí cảm giác con mắt mình xảy ra vấn đề, mới đầu nghe thấy tính danh của Phương Hành, mấy tu sĩ kia sợ hãi là không hề giả, nhưng sau đó bọn hắn cao hứng muốn chết, kích động vạn phần, rõ ràng cũng không phải giả ah, đây là chuyện gì xảy ra, có thể nói bây giờ danh tiếng của Phương Hành không nhỏ, người người đều gọi hắn là tiểu ma đầu, càng có người đố kỵ, trực tiếp gọi hắn là "phân chuột trong giới tu hành", không nói người gặp người đánh, nhưng tối thiểu nhất là người gặp người tránh, có thể không trêu chọc liền không trêu chọc, tu sĩ Trấn Uyên Bộ lại còn trông mong hắn đến?
Ngay cả Phương Hành cũng sửng sốt, đời này còn chưa bao giờ được người hoan nghênh qua như vậy!
Có chút mất tự nhiên rút cánh tay của mình về, ngại ngùng nói:
- Huynh đệ, có việc gì cứ nói, đừng táy máy tay chân...
Tên tu sĩ Trấn Uyên Bộ kia cũng phát giác mình quá mức thân cận, vội vàng lui về sau một bước, hành lễ cười nói:
- Là ta quá kích động, Phương đạo hữu, ah không, Phương Chân Nhân, mời vào bên trong, từ khi nghe nói ngươi vào Ma Uyên, chúng ta một mực chờ ngươi đến!
Dứt lời nhảy xuống đầu cóc, lấy ngọc phù truyền tin, liền cùng mấy tu sĩ khác bước lên Linh thú, đi ở phía trước dẫn đường.
- Hành sự cẩn thận!
Phương Hành và đám người Vương Quỳnh liếc nhau một cái, trong lòng cực kỳ cảnh giác.
Mặc dù nhìn mấy người kia nhiệt tình không giống giả mạo, nhưng một đường đi tới, gặp phải đối thủ nhiều lắm, vẫn phải hành sự cẩn thận.
Mấy tu sĩ kia mang theo Phương Hành quẹo vào một sườn dốc, dần dần đi vào địa phương có phù văn bao phủ, trên đường cũng gặp không ít người tu hành, mỗi người đều mặc giáp, bộ dáng thân lâm chiến trận, phân bố khắp các nơi phòng thủ, nghe tu sĩ dẫn đầu giải thích, Phương Hành mới biết được, Trấn Uyên Bộ tiến vào Ma Uyên sớm hơn các tu sĩ khác rất nhiều, phụng chỉ Thánh Nhân, đoạt chiếm tiên cơ, mà những tu sĩ vào sau, phần lớn đã bị bọn họ tiếp dẫn qua, tụ hợp một chỗ, tranh đoạt cơ duyên.
- Ha ha, lại có người đi vào, không biết là đệ tử tông nào?
Xa xa thấy đám người Phương Hành cưỡi một con cóc nhảy vào, làm không ít người hiện thân cười hỏi.
Mấy đệ tử tiếp dẫn đám người Phương Hành tiến đến, cũng cười ha hả trả lời:
- Là đạo hữu từ Nam Chiêm Bộ Châu đến...
- Ha ha... Nam Chiêm Bộ Châu...
Có người nghe, theo bản năng cười lạnh.
Sau đó tu sĩ tiếp dẫn Phương Hành kia lại cố ý chậm rãi bổ sung một câu:
- ... Tên gọi Phương Hành!
- Ah, má ơi...
Có người nghe xong danh tự, trực tiếp từ trên cây ngã xuống đất.
Có người như gặp đại địch."Sưu" một tiếng rút binh khí ra...
Thậm chí còn có một gia hỏa mắng một tiếng, sau đó ném binh khí bỏ chạy...
- Cần biểu hiện khoa trương như vậy sao?
Phương Hành trợn trắng mắt, một bộ rất không hiểu.
Tu sĩ tiếp dẫn và mấy đồng bạn liếc nhau, đồng thời than nhẹ:
- Rất cần ah...
Có người cười nói:
- Phương đạo hữu... Được rồi, xưng ngươi Phương sư huynh đi, mấy ngày trước sự tình ngươi ở bên ngoài Ma Uyên đại chiến diệt Trường Sinh Kiếm, lại đánh truyền nhân của Thái Thượng Đạo tàn phế đã truyền vào trong Ma Uyên, còn nữa, thế gian có nhiều nghe đồn, nói ngươi thích ăn cướp nhất, nhưng bản lĩnh cao cường, gặp ngươi ít có mấy người có thể bảo vệ được túi trữ vật của mình, hung danh kia có ai không sợ? Nói thực, nếu sớm biết lần này tới là ngươi, trước khi đến ta phải giấu túi trữ vật ở trong động phủ...
- Nha, nói như vậy túi trữ vật vẫn còn ở trên người ngươi sao?
Con mắt Phương Hành tỏa sáng, nhìn bên hông đối phương.
- Ách...
Tu sĩ kia bất đắc dĩ, lặng lẽ cách xa hắn mấy bước.
Phương Hành cũng không trêu đối phương nữa, nói thật, lấy thân phận, tài sản của hắn bây giờ, túi trữ vật của tu sĩ bình thường, ai có thể vào được pháp nhãn của Phương đại gia, trêu tức một tiếng, lại hỏi:
- Vậy người khác sợ ta như vậy, sao các ngươi lại không sợ?
Mấy tu sĩ kia liếc nhau một cái, người cầm đầu cười khổ nói:
- Ai nói không sợ, chỉ là… mời Phương đạo hữu đi vào nói chuyện với tướng quân sẽ rõ!
Càng vào bên trong, nơi đây dãy núi nguy nga, địa thế hiểm ác, phía trước có một con sông lớn vắt ngang qua nam bắc, nước sông âm trầm u lãnh, cách mười dặm đã có thể cảm nhận được trong nước sông truyền đến khí tức âm sát, theo tu sĩ tiếp dẫn nói, sông kia tên Thái Âm Hà, chính là Tử Vong Chi Hà trong Ma Uyên, lông ngỗng không nổi, không chút sinh khí, vô số Âm Linh chìm nổi, ẩn chứa lực lượng nguyền rủa to lớn, ngay cả Nguyên Anh cảnh vào sông, cũng sẽ ảm đạm phai mờ.
Mà ở trước Thái Âm Hà, trên vách đá dựng đứng, lại có tu sĩ bày ra đại trận, cùng bờ sông bên kia xa xa đối lập.
Bên cạnh đại trận có hành cung, doanh trướng cùng động phủ ở trên vách núi đá, vô số tu sĩ, hoặc độc hành, hoặc tổ đội đóng giữ ở nơi này, trong đó không ít trên người mang thương thế, cũng có vài người sắc mặt buồn bực, bầu không khí lộ ra đè nén đến cực điểm...
- Nếu là quân đội thế gian, sĩ khí như thế, liền chín phần mười bại trận nha...
Phương Hành một đường đi tới, trong lòng âm thầm lẩm bẩm.
Lúc trước ở Quỷ Yên Cốc, Đại thúc thúc chính là xuất thân quân nhân, về sau mất chức, mới vào rừng làm cướp, ngày bình thường nói không ít sự tình hành quân bày trận, mặc dù Phương Hành học không nghiêm túc, nhưng cũng biết một số, có thể nhìn ra môn đạo, cũng chính bởi vì xuất thân của Đại thúc thúc, khiến cho hắn một mực có hảo cảm với người trong quân ngũ, ngày bình thường chuyên ăn cướp bọn họ để bày tỏ yêu thương. (*vãi cả hảo cảm)
Đương nhiên, lúc ở hồng trần, đạo tặc ăn cướp quân đội, cái kia là muốn chết, mà ở trong giới tu hành, rất ít thấy quân đội do người tu hành xây dựng, cho nên trà trộn thời gian dài như vậy, vẫn chưa từng có cơ hội giao thiệp với quân ngũ.
Qua cánh cửa do mười tên tu sĩ trấn giữ, dọc theo sơn đạo đi vào một hành cung, tu sĩ tiếp dẫn đứng ở trước cửa cung, lớn tiếng bẩm báo:
- Hồi bẩm tướng quân, đã mời Nam Chiêm Bộ Châu Phương đạo hữu tới...
- Nam Chiêm Bộ Châu Phương Hành?
- Hắn là tiểu ma đầu nổi tiếng bốn Vực kia?
- Xuỵt, cái gì ma đầu hay không ma đầu, dù sao hắn cũng là người Thần Châu ta, xưng ma đầu cũng không hay lắm!
- Cũng không biết hắn có thể...
- Bằng hung danh của hắn, hẳn là có thể...
Sau tiếng hét lớn, đưa tới lực chú ý của không ít người, ánh mắt kinh ngạc lại nhiệt liệt nhìn bọn họ.
Có rất nhiều người trong mắt mang theo kiêng kị và sợ hãi, nhưng nhiều hơn là ẩn hàm kích động.
- Phương đạo hữu đại giá quang lâm, Triệu Hồng Anh không có từ xa tiếp đón, mong thứ tội!
Một thanh âm trong sáng vang lên, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trong hành cung phía trước, đi ra mấy tên tu sĩ, cầm đầu là một người mặc bảo giáp màu đỏ, phía sau cắm một thanh kiếm lớn cơ hồ tương đương hắn, dáng người khôi ngô, mà ở bên cạnh hắn, thì còn có bốn năm tu sĩ đi theo, vừa nhìn liền biết thân phận không giống tu sĩ bình thường, trong đó hai người mặc hắc giáp, trang phục thống nhất, giống như tu sĩ trong Trấn Uyên Bộ, mà ba người khác, thì người mặc pháp bào tôn quý, ở trong chiến bào đồng bộ lộ ra cực kỳ dễ thấy.
- Ha ha, dễ nói, dễ nói!
Phương Hành chắp tay, quay đầu nhìn Vương Quỳnh.
Vương Quỳnh hiểu ý, truyền âm giải thích:
- Người này mặc bảo giáp màu đỏ, hẳn là một trong Trấn Uyên Bộ Thập Tướng, Trấn Uyên Bộ là phòng tuyến chống cự Ma Uyên, Thần Châu cực kỳ trọng thị, phái cao thủ tới đây tọa trấn, trong đó thân phận cao nhất được xưng Trấn Uyên chi chủ, do Đạo Chủ của các đạo thống đảm nhiệm, mỗi 300 năm một vòng, mà đám người còn lại, thì mỗi trăm năm một vòng, dưới Trấn Uyên chi chủ thì thiết trí Thập Tướng, chính là một trong mười người quyền cao chức trọng ở Trấn Uyên Bộ, bình thường Thập Tướng đều do Nguyên Anh cảnh đảm nhiệm, người này rõ ràng chỉ có tu vi Kim Đan, lại làm một trong Thập Tướng, thực lực đã không cần phải nói!
Phương Hành khẽ gật đầu, hiểu rõ thân phận người này!
Người này ở Kim Đan cảnh đã trở thành một trong Trấn Uyên Bộ Thập Tướng, thực lực tất nhiên không bình thường, hơn nữa Nguyên Anh không cách nào tiến vào Ma Uyên, nói như vậy, người này nhất định là nhân vật đại biểu của Trấn Uyên Bộ phái trú trong Ma Uyên...
Người này tự mình ra ngoài hành cung nghênh đón, vẫn cho mình đủ mặt mũi.
- Phương đạo hữu, mời vào trong, cùng chúng ta bàn chính sự!
Tướng quân giáp đỏ thiết giáp che mặt, nhìn không ra nam nữ, nói chuyện rất khách khí, cung kính mời vào.
- Tướng quân khách khí, mời!
Phương Hành vốn không ghét người trong quân đội, lại thêm người này khách khí, vì thế mặt tươi cười nói.
Sống lớn như vậy, nói chuyện khách khí như vậy cũng không nhiều.
Nhất thời bầu không khí hòa hợp, mọi người muốn đi vào hành cung, nhưng lúc này, chợt có người nhẹ giọng cười khinh miệt, có chút chói tai.
Phương Hành quay đầu nhìn người kia, chỉ thấy là một nam tử mặc pháp bào tôn quý, nhìn hắn ăn mặc hẳn không phải người của Trấn Uyên Bộ, hơn phân nửa giống như mình, sau khi vào Ma Uyên được mời tới, dáng người thon gầy, con mắt dài nhỏ, đang có chút khinh bỉ nhìn mình, thái độ xem thường khinh miệt, bất quá khi hắn nghênh đón ánh mắt của mình, lại ho nhẹ một tiếng, như không có chuyện gì xảy ra nhìn hướng khác, một bộ việc không liên quan đến mình, đi hai bước, cúi đầu đưa tới gần người bên cạnh.
Môi hắn khẽ nhúc nhích, tựa hồ truyền âm cho người kia, nửa ngày sau, hai người đồng thời lộ ra tiếu dung khinh miệt, nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn Phương Hành, cũng không để ý tới mọi người, nghênh ngang đi vào hành cung trước...
Động tác nhỏ kia không người phát giác, tướng quân vẫn khách khí đi ở phía trước dẫn đường, tu sĩ hai bên đều cúi người hành lễ.
- Sư đệ, nhìn chằm chằm hai gia hỏa kia, có cơ hội đánh bọn họ một trận!
Phương Hành quay đầu, thấp giọng nói với Thần Tú.
- Tại sao lại phải đánh người?
Vương Quỳnh thính tai, nghe được lời này, cực kỳ không hiểu nhìn hắn.
- Ta nhìn bọn họ không vừa mắt!
Phương Hành trả lời lẽ thẳng khí hùng, làm cho Vương Quỳnh không phản bác được.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất