Chương 823: Một đường tiên cơ
Trong hành cung, đại khí lại đơn giản, không có hoa lệ xa xỉ như hành cung bình thường, chính giữa bày một bản đồ địa hình to lớn, mà ở bên cạnh thì có hai hàng ghế bành, trên bàn còn có tiên trà, xem ra vừa rồi đám người kia đang uống trà nghị sự, đám người Phương Hành tiến đến, tướng quân giáp đỏ mời Phương Hành ngồi cái ghế ở giữa nhất, đám người Thần Tú, Vương Quỳnh, Sở Từ đều ngồi ở bên cạnh hắn, sau đó sai người dâng tiên trà, hết thảy theo lễ tiết, thái độ cực kỳ khách khí.
- Các vị đạo hữu, tình thế khẩn cấp, lời thừa thãi ta cũng không nói!
Lễ nghi qua đi, Hồng Anh tướng quân nhàn nhạt mở miệng:
- Ma Châu xảo trá, làm loạn đại kế của Thần Châu Thánh Nhân, cho nên cơ duyên hạ xuống Ma Uyên, chúng ta cần cùng yêu ma ở Ma Uyên ác chiến, mới có thể chiếm lấy cơ duyên! Sau khi việc này xảy ra, Trấn Uyên Bộ phụng pháp chỉ của Thánh Nhân, dưới Nguyên Anh cảnh, trong 300 tuổi, lập tức đi vào Ma Uyên, cùng Ma Châu tranh đoạt tiên cơ, chỉ tiếc chúng ta thế yếu, Ma Châu lại trận địa sẵn sàng đón quân địch, sớm vào Ma Uyên chiếm trước địa vực, thuộc cấp của Trấn Uyên Bộ ta dục huyết phấn chiến, mới xem như chiếm được một bộ phận lãnh địa!
Nói đến chỗ này, hắn nhìn mọi người, trên người hình như có huyết khí tiêu tán, ý thê lương tràn ngập cả cung.
- Bây giờ hạch tâm Ma Uyên, phạm vi bị hình chiếu phù văn bao phủ, chúng ta chỉ chiếm không đến một thành, hơn nữa là đau khổ giữ vững, nhờ vào Thái Âm Hà mới cùng tu sĩ Ma Uyên đối lập, chỉ chờ lực lượng của Thần Châu ta chạy đến, có thể lấy đây là gốc, đánh qua Thái Âm Hà, thậm chí trục xuất tu sĩ Ma Châu, chỉ tiếc giữ gìn chỗ này cũng cực kỳ khó khăn, Ma Uyên thế lớn, không ngừng qua sông ác chiến, toàn bằng tu sĩ Trấn Uyên Bộ ta cùng với mấy đạo hữu tiến vào Ma Uyên sớm tương trợ, cuối cùng mới thủ xuống được.
Nghe hắn phân trần, Phương Hành đã minh bạch trạng thái nơi này.
Lần này cơ duyên rơi xuống khác biệt dĩ vãng, hai thế lực lớn đối chọi gay gắt, nói là đoạt cơ duyên, không bằng nói là tranh đoạt lãnh địa, song phương ai có thể ở trước khi cơ duyên rơi xuống chiếm càng nhiều lãnh địa, người đó liền có thể chiếm cứ tiên cơ, thu hoạch được càng nhiều tiên duyên!
Lúc trước Thánh Nhân phản ứng cũng coi như cực nhanh, sau khi phát hiện cơ duyên rơi ở Ma Uyên, một phương diện gấp rút luyện chế ra Phụng Thiên Phù Chiếu, triệu hoán các tán tu thế lực tiến vào Ma Uyên, một phương diện khác, thì khẩn cấp điều kiện tu sĩ Trấn Uyên Bộ phù hợp vào Ma Uyên tranh đoạt tiên cơ.
Người nào sớm tranh đoạt hạch tâm Ma Uyên, người đó có thể sớm chiếm trước, bố trí xuống đại trận, chiếm cứ địa lợi, nếu đối phương muốn đoạt lại, thì phải trả giá gấp mười lần thậm chí gấp trăm lần mới được, mà Trấn Uyên Bộ làm, chính là muốn tranh đoạt một đường địa lợi.
Mà bây giờ, Trấn Uyên Bộ không phụ kỳ vọng, xác thực chiếm cứ một vùng núi ở hạch tâm, mặc dù không nhiều, nhưng xem như là cứ điểm, bằng cứ điểm này, tương lai tu sĩ Thần Châu chạy đến, liền có thể cường thế phản kích, chiếm lĩnh càng nhiều lãnh địa, mà bây giờ bên Ma Uyên, thì muốn triệt để trục xuất thế lực Thần Châu ra khỏi vùng này, sau đó bố trí xuống phòng tuyến, không cho tu sĩ Thần Châu vượt qua lôi trì một bước.
Đối với Thần Châu mà nói, đây là một đường tiên cơ, không dám để mất, mà đối với Ma Uyên mà nói, này giống như một cái đinh, phải nhổ.
Trải qua ác chiến, mặc dù Trấn Uyên Bộ thủ vất vả, nhưng cuối cùng dựa vào Thái Âm Hà hiểm yếu thủ được.
- Mặc dù miễn cưỡng thủ được, nhưng đại bộ phận tu sĩ của Thần Châu còn chẳng biết lúc nào mới có thể chạy đến. Đối với Trấn Uyên Bộ ta và chư vị đạo hữu sớm tiến vào Ma Uyên mà nói, xem như một mình xâm nhập, nguy như rổ trứng trên cao, vô luận là nhân thủ, tướng lĩnh, hay tiêu hao linh phù thậm chí Linh Tinh… đều cực kỳ khổng lồ, trong mấy ngày nay, một mực co đầu rút cổ không ra, không dám giao phong với Ma Uyên, lại thêm bên Ma Uyên khí thế hung hung, cao thủ đông đảo, bằng lực lượng của chúng ta bây giờ, một khi giao phong, đó chính là nguy cơ to lớn.
- Thì ra là thế.
Phương Hành quay đầu nhìn thoáng qua Vương Quỳnh, xem như minh bạch lễ nghi của Trấn Uyên Bộ từ đâu tới.
Ở bên này Thái Âm Hà, Trấn Uyên Bộ cần một mực giữ vững vùng núi này, nhân thủ thiếu thốn, là lúc cần tất cả tu sĩ tiến vào Ma Uyên hợp lực, coi như máu mới, lúc này đã không rảnh đi bận tâm quá nhiều, sau này vấn đề làm sao chia cơ duyên tài nguyên, tất cả nói sau, bây giờ chỉ cần giữ vững vùng này là được.
- Lời nói nhãm ta cũng không nói, một đường tiên cơ này, liên lụy đến cơ duyên khi Cửu Thiên Huyền Quan rơi xuống, cũng quan hệ đến tương lai các vị đạo hữu lấy được nhiều ít tiên duyên, mong chư vị vứt bỏ hiềm khích lúc trước, cùng Trấn Uyên Bộ ta đồng tâm hiệp lực, chung thủ Thái Âm Hà.
Hồng Anh tướng quân nói xong, mới nhìn mọi người chắp tay.
Những người khác, chắc hẳn đã nói qua, bây giờ ánh mắt hơn phân nửa là đặt ở trên người Phương Hành.
Lời xã giao vẫn phải nói, Phương Hành quay đầu nhìn Vương Quỳnh, chuẩn bị nói vài lời dễ nghe, nhưng lúc này, nam tử hoa bào lúc trước nhẹ giọng cười nhạo nói:
- Hồng Anh tướng quân không phải có sự tình gấp gáp cần nói sao?
- Này…
Hồng Anh tướng quân có chút do dự.
Đám người Phương Hành thấy vậy, liền biết hắn còn có lời chưa nói, không khỏi yên lặng chờ hắn giải thích.
- Đám tiểu tử Thần Châu, có người dám ra đây cùng ta chiến một trận không?
Hồng Anh tướng quân còn chưa nói, bỗng nhiên nghe phía ngoài có tiếng quát to, giống như Thiên Lôi, ẩn ẩn chấn động đại địa.
- Ai, quả nhiên lại tới…
Trong hành cung, có mấy người sắc mặt biến hóa, cúi đầu cười khổ, cũng có người lộ vẻ phẫn hận, Hồng Anh tướng quân thì một câu không nói, dẫn đầu đi ra hành cung, những người còn lại đều đuổi theo, đi tới bên ngoài hành cung, trên huyền nhai, chỉ thấy trên Thái Âm Hà, thình lình đang có một cự hán, thân cao ba trượng, nhục thân đen kịt, giống như một thiết tháp, trong tay nắm một tấm chắn, chân thì đạp ở trên phi kiếm to lớn, treo ở trên không Thái Âm Hà, không ngừng gõ tấm chắn trong tay, nhìn về phía bờ bên này Thái Âm Hà khiêu chiến.
Mà bên này, các tu sĩ Thần Châu thấy đại hán kia, từng cái mặt lộ vẻ đắng chát, thậm chí có người uể oải ngồi ở đằng sau nham thạch, một bộ kinh hồn táng đảm, sĩ khí vốn ảm đạm, lại càng lộ ra tiêu cực.
- Hừ, Thần Châu danh xưng đạo khởi chi địa, xem những nơi khác đều là tà ma ngoại đạo, bây giờ lão tử muốn cùng các ngươi tranh rõ ràng, có người dám đến cùng ta công bằng đánh một trận không? Nếu không dám, thì sớm cút trở về đi, đừng ở chỗ này mất mặt xấu hổ
Đại hán kia quát lớn, thật có thể nói lôi đình tức giận.
Sắc mặt của các tu sĩ Thần Châu đã khó coi tới cực điểm, bầu không khí rất ngột ngạt.
- Người này là Man Yêu xuất thân Ma Châu, lực lớn vô cùng, hung tàn ngang ngược, đã chém ngã bốn cao thủ Thần Châu, về sau chúng ta miễn chiến không ra, hắn còn không ngừng chửi rủa, là bắt nạt Thần Châu ta không người sao? Nếu như tiếp tục như vậy, đừng nói Ma Uyên đến công, lòng người đã tản, sao chờ tới lúc tu sĩ Thần Châu chạy đến? Hồng Anh tướng quân, mạt tướng nguyện xuất trận, chém giết kẻ này, chấn quân tâm của Thần Châu ta!
Dưới trướng Hồng Anh tướng quân, một tướng sĩ hắc giáp mở miệng xin chiến, thái độ phẫn hận.
- Man Yêu kia trời sinh thần lực, có thể xé xác Hồng Hoang di chủng, ngươi không phải đối thủ của hắn, tăng thêm thương vong mà thôi!
Hồng Anh tướng quân ai thán một tiếng, trầm thấp mở miệng, lệnh tướng quân hắc giáp lui ra, sau đó ánh mắt do dự, nhìn về phía Phương Hành.
Hắn như muốn nói cái gì, nhưng nhất thời không tiện mở miệng.
Bất quá nam tử hoa bào lại nở nụ cười, giành ở trước mở miệng, cười nói:
- Các ngươi cần gì uể oải, không thấy bên chúng ta có một vị mãnh tướng sao? Ha ha, mặc dù Phương đạo hữu xuất thân Nam Chiêm Bộ Châu, nhưng bản lĩnh cao cường, mấy ngày trước không phải có truyền ngôn, Trường Sinh Kiếm luôn tung hoành ngang dọc vô địch cùng truyền nhân Thái Thượng Đạo cũng thua ở dưới tay hắn sao? Nếu mời Phương đạo hữu xuất thủ, nhất định nhẹ nhõm mang thủ cấp của kẻ này tới, trọng chấn quân tâm!
Xoạt xoạt xoạt xoạt…
Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt đều quét tới Phương Hành, sốt ruột mà chờ đợi.
Xem ra những lời này không biết nấn ná ở trong lòng bao nhiêu người, chỉ chờ có người nói ra mà thôi.
Đến lúc này Phương Hành sao còn không rõ?
Sở dĩ Trấn Uyên Bộ khách khí với mình như thế, thứ nhất là bởi vì Trấn Uyên Bộ xác thực thiếu khuyết nhân thủ, nhu cầu cấp bách tập hợp lực lượng, cộng đồng phòng thủ, thứ hai là bởi vì hiện tại bọn họ xác thực không có bao nhiêu tu sĩ năng chinh thiện chiến, bị người chắn ở cửa la mắng ba ngày, không người dám ứng chiến, cho nên khí thế yếu đến gần như sắp đến trình độ quân tâm tan rã.
Vì vậy nghe nói mình chạy tới hạch tâm Ma Uyên, mới sớm đợi mình đến thay bọn họ xuất chiến đi?
- Phương đạo hữu, ta nghe Nam Chiêm Bộ Châu cũng đã ở Thần Châu lập đạo, lại thêm Thần Châu và Nam Chiêm Bộ Châu vốn đồng nguyên, lần này trên trời rơi xuống cơ duyên, càng quan hệ đến tiên duyên khí vận của song phương, mong Phương đạo hữu đại nghĩa làm đầu, thi triển thần thông tru diệt kẻ này!
Một tướng quân hắc giáp tiến lên một bước, cúi người thi lễ nói.
- Hi vọng Phương đạo hữu đại nghĩa làm đầu, thi triển thần thông tru diệt kẻ này!
- Quân tâm không thể tán, hi vọng Phương đạo hữu xuất thủ!
Lại lục tục có người đứng ra, ngôn từ khẩn thiết.
Ngay cả Hồng Anh tướng quân cũng thấp giọng mở miệng nói:
- Phương đạo hữu ngươi mới tới nơi đây, nước trà cũng chưa uống qua một ngụm, đưa ra thỉnh cầu này quả thực không hợp lễ nghi, nhưng bây giờ thủ hạ của Hồng Anh xác thực không người, quân tâm sắp tán, không thể không đường đột! Nếu Phương đạo hữu chịu xuất chiến, Hồng Anh tất nhiên ghi lại công trạng, tương lai Thánh Nhân ban thưởng, Phương đạo hữu tất có trong danh sách!
Ngay cả hắn cũng mở miệng, bầu không khí trong sân cơ hồ ngưng trệ, đều đang chờ Phương Hành mở miệng.
Lúc này biểu lộ của Phương Hành cũng rất đặc sắc, giống như cười mà không phải cười, không biết đang suy nghĩ cái gì, thật lâu không đáp.
- Ha ha, không phải Phương đạo hữu sợ cuồng đồ kia chứ?
Nam tử hoa bào nhẹ giọng cười, ánh mắt có chút khiêu khích nhìn Phương Hành, có ý khích tướng.
Phương Hành nghe hắn nói, rốt cục quay đầu nhìn đối phương cười nói:
- Đúng vậy!