Lược Thiên Ký

Chương 825: Vương Quỳnh trảm Ma Man

Chương 825: Vương Quỳnh trảm Ma Man

- Để người này xuất thủ?
Cử động của Phương Hành khiến cho các tu sĩ Thần Châu cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Vương Quỳnh cũng đầy nghi hoặc, đối với thực lực của tiểu ma đầu Phương Hành, bọn họ tự nhiên là tin được, từng việc xấu loang lổ, nhưng chính là biển chữ vàng, không có bản sự thì sớm đã bị người diệt không biết bao nhiêu lần, nhưng đệ tử Đại Tuyết Sơn không chút thanh danh, lại có bản lĩnh gì, dám can đảm đi khiêu chiến tu sĩ Ma Châu hung uy vô địch? Cũng không phải bọn họ sinh nghi, mà là Đại Tuyết Sơn ở Thần Châu, tính không tới đại tông nhất lưu, thanh danh không hiển hách.
Đương nhiên, mặc dù hoài nghi bản lãnh của nàng, nhưng các tu sĩ không ai đường đột mở miệng, chỉ có thể tạm thời chờ đợi kết quả mà thôi.
Ngược lại là Vương Quỳnh, nghe Phương Hành nói, ánh mắt tỏa sáng, đáy mắt bốc lên chiến ý.
Nàng cũng không nói nhiều, nhưng nhìn Phương Hành thật sâu, nhẹ nhàng gật đầu, nhận lấy Đả Thần Cung mà Phương Hành đưa tới, cõng trên người, sau đó nhanh chân đi tới, tu sĩ ở chung quanh thấy nàng thật muốn ra sân, cả đám đều theo sau, đầy cõi lòng mong đợi quan chiến, một truyền mười mười truyền trăm, nghe nói có người muốn khiêu chiến Man Nhân, cả chiến khu đều người người lo lắng.
- Các cháu Thần Châu, gia gia ngứa tay lợi hại, đến tột cùng có người đi ra để cho ta giết đỡ mỏi không?
- Ha ha, coi như trốn ở trong động, sớm muộn gì gia gia cũng từng bước từng bước làm thịt các ngươi, còn không bằng hiện tại đi ra cùng gia gia chiến một trận, tốt xấu gì cũng có thể được cái tên tuổi chính diện chém giết, há không hơn các ngươi biệt khuất chờ chết sao?
- Một đám trứng mềm, ngay cả dũng khí tiếp lời cũng không có sao?
Man Nhân kia chân đạp cự kiếm, bay ở trên Thái Âm Hà, dùng quyền nện thuẫn, bành bành rung động.
Hắn một người quát mắng quần tu, áp chế khí diễm của tu sĩ Thần Châu thấp tới cực điểm, có thể nói hung phong có một không hai.
Nhưng không có cách, lúc đầu hắn đến quát mắng, Trấn Uyên Bộ quả thực ra mấy cao thủ ác chiến, dưới trướng Hồng Anh có mười tướng quân hắc giáp, có hai người chết ở trong tay hắn. Một đệ tử thế gia thanh danh hiển hách sớm tiến vào Ma Uyên, cùng đám người Lý Trường Uyên nổi danh, cũng chỉ ở trong tay đối phương chống ba chiêu, sau đó bị hắn xé thành mảnh nhỏ.
Kể từ đó, ai còn dám gánh hung phong?
Nhất thời chỉ có thể lựa chọn co đầu rút cổ không ra, nhưng trên sĩ khí bị đả kích không còn hình dáng.
Bất quá nhịn mấy ngày, rốt cục lại có người có can đảm khiêu chiến Ma Man.
- Đệ tử Đại Tuyết Sơn Vương Quỳnh, đến đây chiến ngươi!
Thời điểm Ma Man mắng có chút mệt mỏi, chuẩn bị tạm thời thu binh, chợt nghe một tiếng quát lớn, truyền khắp bốn phương.
- Sưu!
Theo một tiếng quát vang, một thân ảnh đáng yêu cao gầy nhảy lên giữa không trung, dưới chân là Song Luân, phóng ra Phong Hỏa nhị khí, nâng thân thể của nàng không đến mức rơi vào trong Thái Âm Hà, quần áo trên người bị hơi nước Thái Âm Hà phật bay phất phới, cực kỳ mỹ lệ, đã có nữ tử xinh đẹp, lại có khí khái hào hùng, trong chớp mắt hấp dẫn vô số tu sĩ ở hai bên bờ Thái Âm Hà.
- A, xuất thủ không phải tiểu ma đầu kia?
- Nàng này là người phương nào, lại dám khiêu chiến Ma Man?
- Một vị giai nhân xinh đẹp như thế, vì sao phải tự tìm đường chết?
Bên tu sĩ Thần Châu thấy thân ảnh của Vương Quỳnh, có người đau lòng, có người nghi hoặc không chịu nổi.
Mà phía bên kia Thái Âm Hà, cũng có người thấp giọng nghị luận:
- Nàng này là ai, vì sao không có danh tiếng gì?
- Đại Tuyết Sơn là tông môn gì, đi thăm dò…
- Hai bảo luân dưới chân nàng có chút không bình thường, bảo Man Nhân cướp tới, ta phải nghiên cứu một phen.
Lòng người hai bên bờ không giống như, nhưng ẩn ẩn đều không coi trọng Vương Quỳnh.
Trước đây đã có người hiểu Chiến Tu âm thầm đánh giá, Ma Man kia thiên phú dị bẩm, lại có hai bảo hộ thân, hơn nữa ở trên Thái Âm Hà, có thể liên tục không ngừng hấp thu sát khí trong Thái Âm Hà bổ sung pháp lực, tu sĩ khác đến trên Thái Âm Hà, ngược lại sẽ bị sát khí trong Thái Âm Hà cuốn đi đại bộ phận pháp lực. Bên này giảm bên kia tăng, thực lực của Ma Man càng được tăng trưởng.
Thực lực bản thân hắn hẳn ở trảm tam cảnh, nhưng ở trên Thái Âm Hà, thực lực có thể sánh ngang trảm tứ cảnh!
Mà nữ tử bị Phương Hành sai ra xuất chiến, lại có chút bình thường, sao có thể đạt tới trảm tứ cảnh?
- Ha ha, vốn cho rằng hôm nay không có việc vui, không nghĩ tới cuối cùng lại có người đưa tới cửa…
Ma Man kia vốn đã quay đầu, bây giờ lại cười to quay người, đôi quái nhãn không chút kiêng kỵ đánh giá Vương Quỳnh, bắn ra tham lam mãnh liệt, thậm chí còn nuốt nước miếng, cười hắc hắc nói:
- Tốt một tiếu nhân nhi, da mịn thịt mềm, tư thái xinh đẹp, gia gia thích nhất loại này, nếu là nữ, ngủ đỡ thèm, nếu là nam, ăn đỡ thèm.
Hắn thấp giọng hét lớn, thanh âm làm người run rẩy, nhìn hắn khí thế hung ác, nói chuyện lại cực kỳ chăm chú.
Thời điểm rống to, hắn đã thúc giục cự kiếm, ầm ầm lao về phía Vương Quỳnh, càng lúc càng nhanh.
Thời điểm công kích, trên người hắn xuất hiện ma khí cuồn cuộn, cùng sát khí trong Thái Âm Hà giao hòa, khiến cho ma khí phía sau hắn càng ngày càng mạnh, càng lúc càng tăng vọt, giống như thân hình của hắn ở thời khắc này biến lớn, hơn nữa đang trở nên càng lúc càng lớn
So sánh với hắn, dáng người của Vương Quỳnh cũng coi như cao gầy lúc này nhìn giống như tiểu nữ hài bất lực.
Đã có người lắc đầu, che mắt, không đành lòng nhìn Vương Quỳnh bị va chạm đụng thành mảnh vỡ, chiêu số của Man Nhân không nhiều, va chạm, thuẫn kích, lôi kéo, nhưng cự kiếm và bảo thuẫn kia, cộng thêm nhục thân cứng rắn như sắt thép, hắn chỉ dùng ba chiêu này liền chém giết bốn vị thiên kiêu của Thần Châu.
Bây giờ hắn đã vọt tới gần nhất, Thái Âm Hà rộng hơn nghìn dặm chớp mắt đã áp sát.
Nhưng Vương Quỳnh lại không có ý tứ muốn tránh.
Ở trong ánh mắt kinh ngạc của các tu sĩ, nàng yên lặng lấy ra Đả Thần Cung!
Sau đó nàng lấy ra một viên Phù Thạch để lên tấm da thú, cánh tay kéo căng tới cực hạn.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, con ngươi co lại thành khe hở.
- Không tốt…
Man Nhân kia nhìn như thô lỗ, trên thực tế lại là một người mẫn cảm xảo trá, thời điểm vọt tới Vương Quỳnh, nàng biểu hiện ra nhẹ nhõm tự tin vốn đã để trong lòng hắn âm thầm đề phòng, nhìn như xông cực nhanh, trên thực tế một mực đang cảnh giác sự tình khác xuất hiện, hơn nữa Vương Quỳnh vừa nhìn hắn, một loại cảm giác nguy cơ khó nói lên lời từ đáy lòng hiện lên
Trong nháy mắt, hắn hổ gầm một tiếng, thân hình vội vàng tung ra ngoài, tốc độ cực kỳ nhanh.
Xoay người bỏ chạy, nháy mắt đã vài ngoài trăm dặm, giống như hồ điệp xuyên hoa không ngừng dập dờn, tu sĩ bình thường vào lúc này, ngay cả nắm bắt thân hình của hắn cũng gian nan, cứng rắn muốn đi xem hắn, thậm chí sẽ tâm phiền ý loạn, trong lòng nôn ra máu.
Tu vi và kiến thức của Man Nhân thình lình vào lúc này thể hiện ra ngoài.
Hắn liếc mắt liền nhìn ra "ná cao su" thô ráp đến gần như buồn cười kia, lại có được uy lực kinh khủng khó có thể tưởng tượng.
Mà hắn làm ra ứng đối cũng cực kỳ chính xác, loại bảo vật này, chỉ cần có thể tránh thoát kích thứ nhất, mình liền thắng.
Ở dưới tốc độ kinh khủng của hắn, sau khi viên đạn trong tay Vương Quỳnh bắn ra, tuyệt đối không có cơ hội bắn ra kích thứ hai.
Nhưng hắn làm sao cũng không nghĩ tới, dù hắn đã cẩn thận như vậy, nhưng vẫn quá coi thường Đả Thần Cung.
Dùng gân lạc của Thiểm Điện tộc bện thành dây cung, ôm lấy tốc độ khó có thể tưởng tượng, toàn lực quán chú linh lực, tốc độ viên đạn kia bay ra ngoài là khó mà hình dung, dù sao lúc làm Đả Thần Cung, là chuyên môn dùng để đối phó thân pháp khó lường của Lữ Tiêu Dao, mà so sánh với thân pháp của Lữ Tiêu Dao, cự kiếm dưới chân Man Nhân biến hóa thật cứng nhắc đến không đành lòng nhìn.
- Phương sư đệ, cám ơn ngươi trợ giúp ta thành danh.
Nhìn thân hình Man Nhân, khóe miệng Vương Quỳnh dâng lên ý cười, thầm nói một câu.
Sau đó ngón tay của nàng nới lỏng ra.
Sưu!
Phù Thạch đã được quán chú pháp lực, trong chớp mắt đến trước người Ma Man kia.
Thần kiếm biến ảo, vậy mà không có bất cứ tác dụng gì, ở dưới viên đạn giống như sao băng, hắn giống như đứng ở nơi đó để Vương Quỳnh bắn, hồn nhiên không có cơ hội tránh khỏi, ngạnh sanh nhìn viên đạn đến trước mắt
Rống…
Ma Man vừa sợ vừa giận, trực tiếp vung bảo thuẫn chặn ở trước người.
Trong nháy mắt, bảo thuẫn đột nhiên biến lớn, phía trên có đạo đạo phù văn hiển hóa, tràn ra một loại ý cảnh huyền ảo nào đó.
Viên Phù Thạch kia, rắn rắn chắc chắc đánh vào trên bảo thuẫn, sau đó nổ tung.
Ánh lửa kinh khủng bao phủ Ma Man, lực trùng kích to lớn khiến cho bảo thuẫn nổ tung, sau đó tất cả ánh lửa đều oanh đến trên người, Ma Man vừa rồi còn hung phong vô lượng, vào lúc này kêu thê lương thảm thiết, cả người từ trên trời rớt xuống, rơi vào Thái Âm Hà.
Nhưng lúc này Vương Quỳnh lại động.
Song Luân dưới chân nàng vèo... một tiếng, mang theo nàng bay về phía trước, vọt tới trước người Ma Man, chân phải nhấc lên, bảo luân màu xanh bay ra ngoài, cắt qua cổ Ma Man còn đang thiêu đốt, một cái thủ cấp to lớn bay lên, thân hình nàng lật một cái, nhấc chân đá thủ cấp bay về phía trận doanh Thần Châu.
- Phương sư đệ, may mắn không làm nhục mệnh, viên thủ cấp này đưa ngươi…
Thanh âm Vương Quỳnh xen lẫn vẻ kích động và hưng phấn, còn có cảm kích nồng đậm.
- Ha ha…
Theo một tiếng cười to, thân hình Phương Hành hiển lộ ra, nhấc chân bước tới, đạp thủ cấp còn thiêu đốt lên hỏa diễm đáng sợ ở dưới chân, sau đó nhìn về phía Vương Quỳnh chắp tay, cười nói:
- Chúc mừng Vương sư tỷ lập công!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất