Chương 827: Núi này thuộc về ta
- Đánh qua Thái Âm Hà?
Tên tu sĩ kia kinh hoảng báo cáo, cũng khiến cho các tu sĩ trong sân giật mình, nhất thời không kịp phản ứng, bất quá sau đó một tiếng vang kinh thiên động địa, lại làm bọn hắn kinh hãi, sau đó ý thức được vấn đề gì, kinh hoảng chạy ra ngoài hành cung, đến bên ngoài hành cung xem xét, từng cái bị hù mặt như màu đất, trên ngọn núi, thình lình có một con cóc phủ phục trên đất, tiểu ma đầu Phương Hành, Vương Quỳnh, tiểu hòa thượng áo trắng thậm chí con lừa, đều ở trên lưng.
- Ha ha ha ha…
Thấy bọn họ từ trong hành cung đi ra, tiểu ma đầu kia cao hứng bừng bừng, nhìn bọn họ khoát khoát tay, kêu lớn:
- Các đạo hữu, các ngươi chờ ta một lát, tiểu gia đi qua bên kia đoạt chút địa bàn, lại về cùng các ngươi uống rượu.
Thời điểm nói chuyện, hắn đã vung đại đao trong tay, đập vào trên lưng cóc, con Hồng Hoang di chủng kia cục cục oa oa kêu một tiếng, hai chân sau đạp mặt đất một cái, như đằng vân giá vũ nhảy về phía bờ bên kia của Thái Âm Hà.
Thái Âm Hà rộng chừng ngàn trượng, mà con cóc bị Phương Hành bắt tới làm tọa kỵ kia, nhảy một cái lại chừng mấy ngàn trượng, trực tiếp nhảy qua Thái Âm Hà, thân hình như một ngọn núi lớn rơi xuống.
Các tu sĩ Thần Châu ngây người!
Tiểu ma đầu là đang làm gì?
Muốn chết sao?
Bờ sông bên kia, đều là lãnh địa của Ma Châu!
Không chỉ ẩn giấu số lượng tu sĩ Ma Châu không rõ, càng có đại trận do bọn họ bày ra, đi vào sẽ bị đại trận giảo sát!
Mấy người kia, vậy mà dám trực tiếp nhảy qua?
Oanh!
Con cóc kia nhảy quá nhanh, các tu sĩ Thần Châu còn chưa kịp phản ứng lúc, đám người Phương Hành đã rơi vào trên một ngọn núi ở bờ bên kia, tựa như một tảng đá rơi vào trong mặt nước bình tĩnh, chỉ nháy mắt, từ địa phương bọn họ rơi xuống bắt đầu, vô số linh quang dập dờn, nửa ngày sau, tất cả linh quang hóa thành thần quang sắc bén như đao, phô thiên cái địa trảm tới bọn hắn và Hồng Hoang di chủng. Kia là đại trận trên đỉnh núi bị xúc động, xuất hiện lực lượng phản phệ.
- Phong Thiện Đỉnh, phong ấn.
Cũng ở thời khắc này, Phương Hành vừa rơi xuống đất, Phong Thiện Đỉnh bay lên, thần quang kích xạ, ầm... Phong Thiện Đỉnh không ngừng biến lớn, cuối cùng lại có phương viên trăm trượng, phảng phất như một ngọn núi nhỏ trôi nổi ở trên đỉnh đầu của bọn hắn, trên mặt đỉnh bắn ra đạo khí vô tận, con cóc cũng được bao phủ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Thần quang bắn thẳng tới, nhưng đều bị chấn bay, con cóc cũng không có việc gì.
Chỉ ngăn một chút như vậy, Phương Hành đã từ trong đỉnh vọt ra, phía sau Kiếm Ma Đại Dực lạp lạp triển khai, thân hình du tẩu ở trên không trung, giống như quỷ mị, vọt về phía các tu sĩ Ma Châu, cánh cuốn một cái, chí ít có hơn mười tu sĩ áo đen bị hắn quét bay, như hổ vào bầy dê.
- Cuồng đồ lớn mật, dám xông lãnh địa của Ám U Lâm ta.
Ở phía sau ngọn núi này bay ra một hắc ảnh, ma khí ngập trời, rõ ràng là một nam tử áo choàng đen, dưới chân đạp trên một con dơi, mà trong tay hắn thì nắm một cây trường mâu bạch cốt, ánh mắt quét qua. Thấy được con cóc và Phương Hành đang trùng sát, đáy mắt bắn ra ánh sáng lạnh lẽo.
- Đó là Ám U Lâm của tây bộ Ma Châu, tu Hắc Ám Thiên Ma Thuật, chính là đại tông nổi danh Ma Châu!
Bên Thần Châu có người nhận ra nam tử kia, hoảng sợ kêu to.
Ma đầu này đúng là điên, trực tiếp xông qua bờ bên kia, mặc dù không có lập tức bị đại trận giảo sát, nhưng lại trực tiếp vọt vào lãnh địa của một đạo thống, dẫn tới cường địch vây quanh, hắn còn có cơ hội trốn về sao?
- Phái người tiếp ứng hắn đi…
Có người hoảng sợ kêu to, theo bản năng nói.
- Tiếp ứng cái rắm, tiểu ma đầu kia tự mình tìm chết, trách được ai đây, mau mau mở ra đại trận, phòng ngừa Ma Châu thừa cơ đánh tới…
Càng nhiều người phản đối, yêu cầu lập tức mở ra đại trận, phòng ngừa người Ma Châu phản công, mà đề nghị làm Hồng Anh tướng quân cũng chau mày, khó có thể quyết đoán, lúc này mở ra đại trận, giống như chặt đứt đường lui của Phương Hành vậy.
Coi như tiểu ma đầu kia võ đoán, tự tiện xông trận, nhưng nếu bên mình lập tức chặt đứt đường lui của hắn, cũng không nên nha?
Đang do dự, cục diện bờ bên kia biến hóa, càng làm cho bọn họ kinh hãi.
- Núi này thuộc về ta!
Phương Hành nhìn thấy nam tử tay cầm trường mâu, lành lạnh hét lớn, Kiếm Ma Đại Dực vỗ mạnh, trực tiếp lao về phía người này, Long Văn Hung Đao quán thâu pháp lực, ô quang đại tác, đao quang sắc bén, vậy mà ẩn ẩn có chín Đại Long bay múa ở trên không trung, cả ngọn núi đều bị bao phủ ở bên trong.
- Xùy…
Đây là bản lĩnh thực sự, hoàn toàn không có một chút ngoại lực, nam tử tay cầm trường mâu kia kinh hãi, đâu nghĩ đến gia hỏa đột nhiên công kích này lại có thủ đoạn lăng lệ như thế, hắn vốn lao thẳng về phía Phương Hành, lại lập tức rơi vào phạm vi đại đao của Phương Hành bao phủ, ngay cả trốn tránh cũng không kịp.
Xùy…
Chín con rồng đại biểu chín đạo đao khí thình lình quét tới nam tử và con dơi dưới chân hắn, nhất thời không trung máu bay như mưa, cả hai bị chém thành thịt nát, ngay cả thần hồn cũng bị Long Văn Hung Đao thôn phệ, chỉ nháy mắt, một chân truyền của đại tông Ma Châu đã bị Phương Hành chém chết.
Oanh!
Phương Hành không ngừng chút nào, thân hình bay tới bay lui, Kiếm Ma Đại Dực càn quét, trong chớp mắt đã giết sạch tất cả tu sĩ trên ngọn núi này.
- Tốt, núi này quy chúng ta, mau mau bố trí đại trận.
Phương Hành dùng không đến mười hơi, đã thanh lý tất cả đối thủ trên ngọn núi này, bắt đầu phân phó người phòng ngự.
Thần Tú và Sở Từ thì lập tức phi độn lên, cầm trận kỳ, dùng đại pháp lực nhìn xung quanh ngọn núi, bọn họ bày rõ ràng là một loại đại trận đơn giản nhất, không theo hướng đi của địa mạch, chỉ bằng tốc độ nhanh nhất bố trí trận kỳ, loại đại trận này nhanh là nhanh, nhưng khuyết điểm ở chỗ không có trận nguyên, thường thường dùng pháp lực của người tu hành đến thôi động, cho nên chỉ có thể bố trí xuống tiểu trận, không cách nào bố trí đại trận, nguyên nhân ở chỗ không khởi động nổi.
Nhưng lúc này đám người Thần Tú rõ ràng lấy Phong Thiện Đỉnh làm trận nguyên, dẫn dắt vĩ lực trên đỉnh rót vào trận pháp.
Các trận kỳ bay về bốn phương, tràn ra đạo uẩn khó nói lên lời, sau đó biến mất không thấy!
Một đại trận được tạo thành, đỉnh núi này đã ở trong khống chế của Phương Hành.
- Hắn lại ở bờ bên kia cầm xuống một ngọn núi?
Hết thảy đều phát sinh ở trong chớp mắt, tu sĩ ở bờ bên này, thậm chí còn chưa kịp phản ứng, Phương Hành đã đoạt một đỉnh núi vào trong túi, các tu sĩ Thần Châu đều không còn gì để nói, còn cho rằng mình bị hoa mắt, không thể tin được.
- Ma đầu kia quả thật lợi hại, sợ là đã có thực lực trảm ngũ cảnh? Đệ tử Ám U Lâm kia hình như cũng không phải Thần Tử, nhiều nhất chỉ có thực lực trảm nhị cảnh, lại thêm xuất kỳ bất ý, bị tiểu ma đầu chém giết cũng không ngoài ý muốn, nhưng đại đỉnh kia lại thật lợi hại, hẳn là đại đỉnh ở Bắc Vực Phong Thiện Sơn, trong truyền thuyết đỉnh này bị tiểu ma đầu đoạt, lại là thật sự.
Có người kiến thức rộng rãi, mở miệng phân tích đạo lý rõ ràng.
- Coi như hắn xuất kỳ bất ý lấy được một ngọn núi thì thế nào, hãm sâu ở trong tu sĩ Ma Châu, sợ là sẽ bị vây công, chết không có chỗ chôn a? Ai, đáng tiếc một viên mãnh tướng, vì sao phải tự tìm đường chết chứ?
- Cuồng đồ phương nào tới, dám xông lãnh địa của chúng ta, nhận lấy cái chết!
Quả nhiên, Phương Hành vừa mới thu phục được ngọn núi kia, không đến hai hơi, các sơn phong ở xung quanh thu được động tĩnh, thình lình đều có khí tức đáng sợ phóng thích, bốn phương tám hướng, có không biết bao nhiêu người khống chế pháp bảo lao về phía ngọn núi này, giống như thuỷ triều, thế không thể đỡ, đều là nhân mã của Ma Châu, lúc đầu dựa theo đạo thống, thế lực, gia tộc… chia cắt vô số dãy núi, phái môn nhân trấn thủ, mặc dù bọn họ ở Ma Châu đều thuộc về tông môn khác biệt, nhưng bây giờ đối địch Thần Châu, dù như nước với lửa cũng phải đồng khí liên chi, thấy tình thế không ổn, đều vội vàng đến tương trợ.
Tu sĩ Thần Châu thấy cảnh này, đã không đành lòng nhìn.
Hãm sâu trận địa địch, là tối kỵ của binh gia, vô luận là hồng trần hay tu hành giới, đạo lý này cũng không thể bàn cãi!
Cũng không biết tiểu ma đầu kia nghĩ như thế nào, lại chui đầu vào trong vòng vây của người ta, chẳng lẽ muốn chết?
- Vậy mà trực tiếp vọt tới, lấy một địch vạn, tiểu ma đầu thực nghĩ mình có ba đầu sáu tay sao?
Mạnh Kỳ đã không nhịn được lạnh giọng quát tháo, hắn ngay cả cười trên nỗi đau của người khác cũng không để ý tới, bởi vì tràng diện quá đáng sợ.
Nhưng hắn còn chưa nói hết, chỉ thấy Phương Hành lắc mình biến hoá, trên người ma khí mãnh liệt, hóa thành bộ dáng ba đầu sáu tay, đối mặt tu sĩ Ma Châu từ bốn phương tám hướng lao đến, lại không sợ chút nào, vung đao vọt tới.
Mạnh Kỳ:
- …
- Dù có ba đầu sáu tay, cũng không chặn được nhiều người vây công như vậy ah, nghĩ mình là một đội quân sao…
Cũng may trong sân không ai chú ý hắn nói cái gì, rất nhanh hắn lại bồi một câu, được không ít người đồng ý.
Nhưng thanh âm còn chưa rơi xuống, chỉ thấy Phương Hành cứng rắn xông tới phất tay, từ trên cổ lột xuống một chuỗi tràng hạt, xa xa ném ra ngoài, tràng hạt rơi như mưa, toàn bộ hóa thành một yêu thú cường đại, khí cơ cường hoành, hung mãnh ngang ngược, từng con tụ ở bên cạnh hắn, theo bước chân của hắn xung phong, nhìn giống như một đội quân.
- Con mẹ nó, ngươi là muốn sống mái với ta đúng không?
Mạnh Kỳ giận dữ mắng lên.