Chương 828: Xung phong vô địch
Loạn!
Bờ bên kia Thái Âm Hà, nhất thời loạn tùng phèo, Phương Hành dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, xung phong qua sông, chiếm trước một ngọn núi, nhưng cũng dẫn phát các tu sĩ Ma Châu phản công, hãm sâu trùng vây.
Bất quá hắn lại kéo ra một tràng hạt, hạt hạt hóa thành bộ dáng của đại yêu khi còn sống, theo hắn công kích, Bạch Cốt Xá Lợi vốn là lạc ấn của Vạn Linh Đan mà hắn tiêu hóa còn sót lại, theo hắn không ngừng luyện hóa Vạn Linh Đan mà càng ngày càng nhiều, lần trước sử dụng còn không tới trăm con, bây giờ dùng, chỉ thấy chung quanh không ngừng xuất hiện đại yêu, cuối cùng lại có mấy trăm con...
Đây đã là một cỗ lực lượng cường đại đến cực điểm, lại thêm Phương Hành tay cầm Long Văn Hung Đao xông ở phía trước, giống như đại tướng ở trên sa trường, uy thế đáng sợ đến nhật nguyệt vô quang...
- Có dũng khí xâm phạm lãnh địa của Tịnh Thổ ta, coi Tịnh Thổ ta không người sao?
Ầm ầm!
Ở trước Phương Hành, có hai tu sĩ Ma Châu một nam một nữ vọt tới, dẫn đầu mười mấy tu sĩ Kim Đan, trên người khí cơ hùng hồn, thực lực cực kỳ hung hãn, thình lình cũng là nhân mã Ma Châu đóng giữ một ngọn núi, lúc này dẫn người đến đánh.
- San bằng núi này, thu làm địa bàn của ta!
Đối mặt hai người này, hung uy của Phương Hành càng tăng, đại đao chỉ tới, gào thét hét lớn.
Hống hống hống!
Các đại yêu phía sau hắn lập tức xông tới, mấy trăm con đại yêu, cơ hồ trong nháy mắt bao phủ toàn bộ đệ tử tông kia, những đệ tử Kim Đan bình thường kia, ở trong vòng vây yêu thú, cơ hồ không hề có lực hoàn thủ, tối đa chỉ có thể lưng tựa lưng, đau khổ chèo chống, khó mà chống cự hung uy, duy chỉ có một nam một nữ cầm đầu thì giết đỏ cả mắt, thân hình lướt như bay, đạp trên bầy yêu vọt tới Phương Hành.
- Cuồng đồ nhận lấy cái chết!
Chạy vội tới gần, hai người đồng thời tế ra bảo quang, quét tới Phương Hành.
- Tốt, ta đến đây!
Trên mặt Phương Hành không có chút sợ hãi, Long Văn Hung Đao vung ra, chém lên người nữ tu, nữ tu kia kinh hãi, vội vàng lấy ra một cổ kính phòng ngự, đồng thời hô to nam tu kia tới cứu, nam tu không nghĩ tới Phương Hành hung hãn như vậy, làm sư muội của mình khó giữ được tính mạng, gào thét một tiếng, vung vẩy đại chùy đập tới Phương Hành, muốn dùng kế vây Nguỵ cứu Triệu.
- Sưu!
Phương Hành thấy nam tử này xuất thủ, lại không để ý chút nào, một đao chém thẳng, phá hủy gương đồng của nữ tử kia, sau đó trảm nàng thành hai đoạn.
Mà đại chùy của nam tử còn chưa đánh tới, bỗng nhiên nghe được tiếng gió, kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy trước mắt bay tới một hòn đá lớn chừng quả đấm. Ầm… tảng đá kia bắn vào cái trán của hắn, lôi quang đáng sợ trong chớp mắt nổ tung, nam tử bị nổ thịt nát xương tan.
Nơi xa, Vương Quỳnh đứng ở trên lưng cóc, tay cầm Đả Thần Cung, thần sắc ngưng trọng, nghiêm nghị thét lên:
- Sư đệ cứ việc đi về phía trước, phía sau có ta!
- Ha ha, bắn tốt...
Phương Hành vui vẻ, tay cầm hung đao hét lớn:
- Đỉnh núi thứ hai thuộc về ta!
- Cuồng đồ lớn mật, ta đến chiến ngươi!
Ma Châu không thiếu hãn tướng giống như Ma Man, Phương Hành bày ra hung uy, cũng không giết phá đảm lượng của bọn hắn. Vừa chém hai tu sĩ, đã nhìn thấy nơi xa lại có người chạy đến, rõ ràng là vài bộ nhân mã liên hợp, gần trăm người, cầm đầu là bốn người khí cơ xung thiên, nhìn một cái liền biết không phải Kim Đan bình thường. Chí ít cũng là chân truyền của một tông...
- Phá Trận Thức!
Phương Hành gầm nhẹ, tâm pháp vận chuyển, ở phía sau hắn, thình lình huyễn hóa ra một sa trường huyết tinh, một chi quân đội thiết huyết rống to, tiếng hô "giết" rung trời, là thức thứ nhất trong Phá Trận Kinh, triệu hoán sát ý của viễn cổ chiến trường tập trung vào bản thân, ở dưới sát khí gia trì, con mắt của Phương Hành đỏ như máu, khí thế hung mãnh tới cực điểm, thậm chí đại yêu phân thân ở bên người cũng có cảm ứng, sát cơ tăng mạnh.
- Giết!
Ầm... Kiếm Ma Đại Dực đánh ra, thân hình như sao chổi vọt tới.
Mấy trăm đại yêu ở phía sau cũng ra sức đuổi theo, cuồn cuộn không dứt, trùng kích hư không.
Ở trong Ma Uyên, năng lực ngự không bị suy yếu tới cực hạn, ngay cả đám người Phương Hành, cũng chỉ có thể bay lướt lên cao mấy chục trượng mà thôi, những đại yêu phân thân và tu sĩ bình thường của Ma Châu, càng chỉ có thể kề sát đất lao đi, nhiều nhất là nhảy vọt lên cao mấy trượng, hai phe nhân mã đen nghịt ngạnh sanh đụng vào nhau, chém giết, tàn chi đoạn cốt liên miên thành đống.
Mà ở giữa không trung, Phương Hành thì một người xông về phía bốn cao thủ kia, khí thế như núi, ngạnh sanh đụng tới.
Phốc...
Đối phương bốn người, Phương Hành chỉ một người, nhưng ở dưới va chạm, bốn người đối phương liên hợp thành khí thế lại bị va nát.
Bốn người bọn họ cũng bị va chạm chấn bốn phía tung bay, không cầm giữ được thân hình.
Phương Hành thì cất tiếng cười to, dưới chân bước dài, đuổi theo một đại hán gần nhất, Long Văn Hung Đao chém xuống, đại hán kia phản ứng cũng cực nhanh, đưa ngang thiết thương ra trước người đón đỡ, sau đó hung đao chém xuống, răng rắc một tiếng, thiết thương tính cả thân thể của đại hán bị cắt làm hai, ngay cả thần hồn cũng bị chém, biến mất sạch sẽ.
- Hô...
Cùng lúc đó, Kiếm Ma Đại Dực đập mạnh, hóa thành đạo đạo ô quang màu đen xoắn về phía người thứ hai, người kia là nữ tử trung niên, thấy tình thế không ổn, vội vàng cắn chót lưỡi phun ra một ngụm bản mệnh chân huyết, thân hình hóa thành hơn mười cái bóng, chia ra bốn phương tám hướng lướt đi, chỉ tiếc ở dưới Kiếm Ma Đại Dực phô thiên cái địa, tất cả cái bóng đều bị cuốn lại...
Mà cùng lúc đó, hai người khác muốn xông lên cứu viện, không ngờ tiếng xé gió vang rền, hai viên Phù Thạch bay tới.
Hai người này, một người bị Phù Thạch bắn trúng, thân hình hóa thành hỏa cầu, kêu thảm rơi xuống, một người thì bị đánh trọng thương, lại bị Phương Hành đạp xuống đất, hóa thành tro bụi...
- Bốn núi liên thủ, Ngân Lưu Kiếm Trận...
Trên đỉnh đầu, lại có người hét lớn, rõ ràng là tám tu sĩ vừa chạy tới, thấy tình thế không ổn, liền trực tiếp thi triển đại trận, liên thủ đánh ra kiếm võng ngân sắc, loại đại trận này là sát trận, không phải Bàn Nhược Kinh có thể phá, có chút tương tự Trảm Ngũ Sát Trận, thuộc về đại trận chỉ có thể ngạnh kháng, một khi bị bao phủ, tình thế sẽ nguy hiểm.
Phương Hành đối mặt trận này, lại cất tiếng cười to, dưới chân bộ pháp như tiên, đạp liền chín bước, nghịch thiên mà lên.
- Tiêu Dao Kinh...
Mấy bước này đạp ra, thân hình hắn phiêu diêu, thân pháp huyền ảo, thình lình đi tới đỉnh đầu của đám người kia, vung đao chém xuống.
...
...
Oanh! Oanh! Oanh!
Bên Thần Châu, các tu sĩ đã váng đầu hoa mắt, bị trận chiến ở bờ bên kia kích thích tê cả da đầu.
Chỉ thấy Phương Hành dẫn mấy trăm đại yêu tả xung hữu đột, giết hết một ngọn núi này, sẽ lập tức vọt tới một ngọn núi khác, chỗ đi qua, không ai có thể ngăn cản, uy thế ngập trời, chiến ý giống như Sát Thần, hai cánh che khuất bầu trời, phối hợp thân pháp phiêu diêu như tiên, trong nháy mắt đánh tu sĩ Ma Châu loạn thất bát tao, khắp nơi là chiến hỏa, như Tu La chiến trường.
Một ngọn núi!
Hai ngọn núi!
Ba ngọn núi!
...
Từng đỉnh núi rơi vào trong tay Phương Hành, trên núi nguyên trú lực lượng Ma Châu, bị hắn giết sạch sành sanh, hơn nữa tiểu hòa thượng áo trắng, nữ hài áo xanh, thậm chí con lừa kia, thì đi theo phía sau, nhanh tay bố trí đại trận, phòng ngự đỉnh núi, lúc đầu bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất bày trận, nhưng về sau đã theo không kịp tốc độ của Phương Hành, thời điểm bọn họ bố trí đại trận thứ năm, Phương Hành đã cướp tới đỉnh núi thứ tám, vẫn còn tiếp tục công kích...
- Sao tiểu ma đầu kia lại hung ác như vậy, xung phong vô địch thì thôi, thậm chí những đại trận ở bờ bên kia, cũng không làm gì được hắn...
Có người nhịn không được lên tiếng kinh hô, không thể tin được.
- Ta thấy mỗi khi hắn xông vào đại trận của đối phương, trên người đều có phật quang thoáng hiện, chẳng lẽ có pháp bảo phá trận gì?
Có người trầm ngâm mở miệng, nhãn lực rất không bình thường.
- Lúc này hắn hóa thành thân người Ma Tướng, thần thông kia chính là bí mật bất truyền của Ma Châu cổ tộc, ngay cả Trung Vực cũng có ý đồ học được thần thông này, Phù Diêu Cung đã từng dùng ba quyển đạo thư đổi thần thông này, nhưng đều bị cự tuyệt, kẻ này là từ chỗ nào học được?
Có người kinh ngạc khi thấy Phương Hành thi triển thần thông ba đầu sáu tay.
- Còn có những đại yêu bên cạnh hắn, là phân thân hay triệu hoán đến? Mỗi một cái thực lực đều Kim Đan trở lên...
Có người ánh mắt kinh ngạc, nhìn mấy trăm đại yêu bên người Phương Hành, chỉ cái này đã để Phương Hành và Kim Đan bình thường có khe rãnh khó mà vượt qua, đám đại yêu kia đều do lạc ấn của thượng cổ đại yêu luyện hóa đến, mà những thượng cổ đại yêu kia, đã từng có thực lực đạt đến Nguyên Anh trở lên, bây giờ hóa thành phân thân, thực lực tốt xấu lẫn lộn, nhưng tuyệt đối là rất kinh khủng.
- Còn có thanh đại đao kia, tiếp xúc pháp bảo binh khí, không một không gãy, đây là dạng hung binh gì ah...
Có Chiến Tu chú trọng binh khí, thì tán thưởng Long Văn Hung Đao không thôi.
- Trên người tiểu ma đầu kia, đến tột cùng có bao nhiêu bảo bối ah...
Có người kinh ngạc, lại có không che giấu được vẻ hâm mộ.
- Không đúng... Vấn đề lớn nhất là, hắn đã xung phong lâu như vậy, nhưng vì sao Ma Châu ngay cả một cao thủ ra dáng cũng chưa từng xuất hiện? Nhìn thực lực những đối thủ kia, nhiều nhất là chân truyền, thậm chí ngay cả một cường giả tu ra thân người Ma Tướng cũng không có!
Bên Thần Châu, trong các tu sĩ kinh ngạc, bỗng nhiên có người mở miệng, khẩu khí cực kỳ khó tin.
- Không sai, nhìn trận chiến này, tiểu ma đầu kia tất nhiên hung phong vô địch, nhưng người ngăn cản hắn thực không có cao thủ ra dáng nào, thực lực tối đa là đạt đến trảm tam cảnh mà thôi, những Thần Tử đạt đến trảm ngũ cảnh trở lên trong truyền thuyết kia một cái chưa hiện, là hắn quá may mắn, hay... căn bản không như chúng ta tưởng tượng, những Thần Tử kia căn bản không ở chỗ này?
Rất nhanh lại có người mở miệng, các tu sĩ Thần Châu không phải người ngu, đang khi quan chiến, đã phát hiện không ít mánh khóe.
Chẳng lẽ tiểu ma đầu kia lại có khả năng biết trước?