Chương 832: Hào phóng cùng hẹp hòi
Chặt!
Hai đệ tử Mạnh gia và Hàn gia bị chặt đầu, mặc dù chỉ là con cháu chi thứ, nhưng dù sao cũng là đại biểu của hai gia tộc đi dò đường, nhưng tiểu ma đầu lại nhẹ nhõm chặt, giống như giết chết hai tán tu không quan trọng, một màn này, khiến cho các tu sĩ ở trong sân giống như bị người tát một cái, ẩn ẩn cảm giác choáng váng, trong ngực rót vào khí lạnh vô tận, như rơi vào hầm băng, ngay cả lưỡi cũng run, nói không nên lời.
Làm cái gì vậy, sao có thể tùy tiện giết người...
Ngươi thật muốn hung, chờ bọn hắn vãn hồi chút mặt mũi, lại hung cũng không có gì nha!
Dù sao Mạnh Kỳ và Hàn Giáp Sĩ đã làm xong chuẩn bị xuất thủ, bọn họ đều lấy ra pháp bảo được lão tổ ban thưởng, thừa nhận là có thể gánh một hai chiêu, nếu ngươi giả bộ bắt không được bọn họ, hoặc đánh bại xong đuổi đi, bảo vệ địa bàn của mình là được, nhưng ngươi lại trực tiếp xuất thủ, ngay cả cho bọn hắn thời gian phản ứng cũng không có, liền lấy thủ cấp của người ta, chuyện này là sao hả!
Tu sĩ Ma Châu ở ngoài ngàn dặm, lúc đầu muốn thừa dịp Thần Châu nội loạn, phản kích trở lại, đoạt một số lãnh địa.
Nhưng nhìn thấy cảnh này, con mẹ nó ai còn dám lên, vội vàng bố trí đại trận, luống cuống tay chân xây phòng tuyến.
Mà đám tu sĩ Thần Châu còn chiếm đỉnh núi kia, thì từng cái ngơ ngác, một bộ không biết làm sao.
- Cút...
Phương Hành quát một tiếng, đám tu sĩ này mới phản ứng lại, vội vàng hủy đại trận đã bày ra, chuẩn bị rút đi.
Liên tiếp 17 núi, lui sạch sẽ, không một ai dám ở lại.
Tất cả tu sĩ Thần Châu đều đã lui đến bờ bên kia Thái Âm Hà, mặc kệ biểu lộ là thầm giận, hoảng sợ, hay đoán được sau này sẽ có gió tanh mưa máu… nhưng tất cả đều giữ yên lặng, không người có dũng khí nhúng chàm, chỉ có thể giống như trước đây, ngoan ngoãn ở bờ bên kia Thái Âm Hà bố thủ nhân mã. Chỉ là khác biệt trước kia, cùng bọn hắn cách bờ tương vọng, trở thành lãnh địa của Kiếp Đạo* mà thôi.
(*ý là chặn đường cướp của, lạy anh Phương Hành, đặt tên đạo thống nghe sợ thật)
- Sư huynh của ta thật đẹp trai...
Tiểu hòa thượng Thần Tú lắc lắc đầu trọc, tinh thần hăng hái, cầm trận kỳ bắt đầu cắm xuống.
Con mắt của Sở Từ cũng mê ly nhìn Phương Hành, nửa ngày sau mới nở nụ cười xinh đẹp, phối hợp Tiểu hòa thượng Thần Tú bày trận.
Ngược lại là con lừa kia, lung lay đầu to, một bộ không có gì lạ.
Nếu nó biết nói chuyện, đại khái sẽ biểu thị, từ khi nam tử kia cưỡi lên người mình bắt đầu, đã một mực bá đạo như vậy.
Liên tiếp 17 ngọn núi, đều được bày ra trận kỳ, mà những tu sĩ Thần Châu kia trước đây bày ra một số đại trận, cũng bị bọn họ sửa lại, dùng Phong Thiện Đỉnh làm trận nguyên, đặt vào trong lãnh địa của mình, bây giờ cục diện có vẻ hơi buồn cười, tu sĩ Thần Châu Trấn Uyên Bộ núp ở bờ bên kia Thái Âm Hà, chỉ chiếm năm ngọn núi, mà một bên khác, tu sĩ Ma Châu thế lớn, chiếm bảy tám chục ngọn núi, nhưng lại mất đi địa lợi, đang liều mạng bố thủ phòng tuyến, triệu hoán cao thủ cổ tộc ở phía sau, sợ tiểu ma đầu lại đánh tới.
Mà ở giữa, thì liên tiếp 17 ngọn núi, không thuộc Ma Châu, cũng không thuộc Thần Châu, tất cả chỉ thuộc về Kiếp Đạo.
Bành bành bành bành...
Tiếng trống vang lên, chính là trống cảnh cáo của bờ bên kia Thái Âm Hà.
Lúc này cách Phương Hành giết qua bờ bên kia đã qua chí ít hai canh giờ. Nhưng Hồng Anh tướng quân lại giống như chưa tỉnh, chậm rãi đứng lên, đứng ở trên đỉnh núi, xa xa nhìn Phương Hành chắp tay, cười nói:
- Phương đạo hữu, vừa rồi chúng ta đợi ngươi thật lâu, nên thương lượng chờ tam thông cổ qua, nếu như ngươi còn chưa tới, sẽ trước phạt ngươi ba bình liệt tửu, hiện tại tam thông cổ đã đến, ngươi có về hay không?
Còn muốn mời hắn uống rượu?
Các tu sĩ nghe câu nói này, tất cả đều kinh hãi, ánh mắt quái lạ nhìn Hồng Anh tướng quân.
Nghĩ đến tiểu ma đầu kia cực kỳ ích kỷ, chiếm 17 ngọn núi, lại không chịu phân ra một ngọn, còn chém người của Mạnh gia và Hàn gia, kết thâm cừu đại hận, chỉ sợ ngày sau người hai nhà Mạnh, Hàn vừa tới, sẽ lập tức đầu một nơi thân một nẻo, Hồng Anh tướng quân không so đo tiểu ma đầu kia hẹp hòi, còn mời hắn dự tiệc, chẳng lẽ không sợ tương lai Mạnh gia và Hàn gia giận lây sang sao?
Hơn nữa bầu không khí đã khó xử như thế, sợ là tiểu ma đầu cũng không chịu đến dự tiệc?
Nhưng các tu sĩ không nghĩ tới, Hồng Anh tướng quân như không có chuyện gì mời Phương Hành dự tiệc, Phương Hành lại cũng như người không việc gì cười ha hả đáp ứng:
- Dễ nói dễ nói, đã trễ, trước uống hai vò nhận lỗi...
Nói xong thu hồi Long Văn Hung Đao, chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi về phía bờ bên này.
- Vương Quỳnh tiên tử, Phương phu nhân, còn có vị thánh tăng áo trắng kia, mời qua bên này nhập yến!
Hồng Anh tướng quân lại mở miệng, nhẹ giọng cười nói, thanh âm như mộc xuân phong.
Nghe lời này, Vương Quỳnh đang ở trên lưng cóc, tay cầm Đả Thần Cung cảnh giới cùng Thần Tú và Sở Từ đang vội vàng bày trận đều ngây ngốc, con lừa đang nhanh chóng ngậm trận kỳ đưa đến các vị trí thì bất mãn kêu lên một tiếng, ánh mắt cổ quái.
Phương Hành cười ha ha, nhìn Hồng Anh tướng quân nói:
- Ngươi mời nhiều người như vậy, lại không mời đồ đệ của ta, nó tức giận rồi kia!
Hồng Anh tướng quân có chút im lặng, nhưng không hỏi rõ ràng, cười nhẹ nói:
- Nếu như thế, hiền chất cũng sang đây đi!
Lúc này con lừa mới hưng phấn lên, ngoắc ngoắc cái đuôi, một bộ cao hứng bừng bừng.
Phương Hành chậm rãi bước đi thong thả, đánh giá thế núi chung quanh, lúc đi tới bên bờ Thái Âm Hà, Hồng Anh tướng quân cười một tiếng, nhìn Phương Hành nói:
- Phương đạo hữu, trước đây Trấn Uyên Bộ ta chỉ giành được năm ngọn núi, thực quá hổ thẹn, còn không nhiều bằng ngươi một ngày giành được, Hồng Anh cũng cảm giác xấu hổ, mặt dạn mày dày hỏi ngươi một câu, trong những sơn phong này, đưa ta một tòa được chứ?
Hả...
Đám tu sĩ nghe lời này càng không rõ, thậm chí có người khiếp sợ lui về phía sau mấy bước.
Đồ vật của tiểu ma đầu ở đâu dễ cho như vậy?
Vừa rồi vì đỉnh núi kia, ngay cả người của Mạnh gia và Hàn gia cũng bị chặt đầu, bây giờ Hồng Anh tướng quân lại hỏi, chẳng lẽ còn dự định cưỡng đoạt lãnh địa của tiểu ma đầu? Coi như muốn đoạt, vậy cũng phải lừa gạt hắn vào hành cung, thiết hạ mai phục, sau đó cưỡng bức, nào có thoải mái như vậy, giống như mượn mấy lượng bạc?
Nhưng Phương Hành trả lời càng làm cho bọn họ mắt choáng váng.
Tiểu ma đầu không những không giận, ngược lại vung tay lên, cười nói:
- Xem thường ta đúng không? Một ngọn núi ta làm sao có ý tứ cho? Bên kia... một hai ba bốn, bốn ngọn núi, còn không có bố trí xuống đại trận, cho ngươi hết, ngươi tự mình giữ lại cũng được, quy Trấn Uyên Bộ cũng được, tùy ngươi chi phối, tương lai báo cáo công trạng lên Thánh Nhân, đừng quên nói vài câu hữu ích!
- Đó là tự nhiên, Đồng Nha tướng quân, người đi bố trí đại trận đi!
Hồng Anh tướng quân cũng không ngoài dự liệu, tiện tay lệnh tướng quân hắc giáp dưới trướng đi bố trí.
Mệnh lệnh như vậy, ngay cả tướng quân hắc giáp kia cũng ngây người, nửa ngày sau mới hiểu đây là sự thực, mê mẩn kinh ngạc rời đi.
Mà lúc này, Vương Quỳnh cũng đã thu ná, đứng ở trên lưng cóc, cao cao nhảy qua, một trận đất rung núi chuyển, nàng từ trên lưng cóc nhảy xuống, đi tới bên người Phương Hành, Phương Hành tùy tiện vỗ vai Vương Quỳnh, cười nói:
- Vương Quỳnh sư tỷ, ngày hôm nay nhờ có ngươi giúp ta, ba ngọn núi bên kia, coi như ta cám ơn Đại Tuyết Sơn các ngươi, thu đi...
- Tốt, ta thay các sư huynh muội và Hồ Cầm lão tiền bối cám ơn ngươi!
Vương Quỳnh trả lời cực kỳ dứt khoát, không chút khách sáo.
Sau đó ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn các tu sĩ, giống như cười mà không phải cười nói:
- Mười ngọn núi khác, là của Kiếp Đạo chúng ta, đừng trách ta không nói trước, ta mặc kệ các ngươi là tông môn thế gia nào, ai dám cướp đồ vật của Kiếp Đạo chúng ta và đồ vật tiểu gia ta tự tay đưa ra ngoài, vậy ta không ngại ăn thua đủ với các ngươi...
Ý uy hiếp trong lời nói, nhất thời lại không người để ý, từng cái đều bị kinh trụ chuyện khác.
Bảy ngọn núi!
Trọn vẹn bảy ngọn núi, cần biết hiện tại không có gì, nhưng đến đằng sau, vô số cao thủ ùa tới, ngàn vạn tu sĩ, mấy trăm đạo thống, lại có bao nhiêu người có thể chiếm được một ngọn? Hơn nữa tu sĩ Thần Châu và tu sĩ Ma Châu, mặc dù trước đây tranh đoạt, nhưng cũng là tranh đoạt trên danh phận, cuối cùng còn không biết thuộc về nhà nào?
Mà bây giờ, vài ngọn núi sớm nhất định ra danh phận, vậy mà bị tiểu ma đầu thoải mái đưa ra bảy ngọn?
Nhất là đưa cho Đại Tuyết Sơn ba ngọn...
Đại Tuyết Sơn có tài đức gì, ở Thần Châu Bắc Vực cũng không tính đạo thống đỉnh phong, lại được ba ngọn?
Nếu ngươi thật hào phóng, lúc trước liền cho Mạnh gia và Hàn gia một ngọn núi, kết thiện duyên chẳng phải tốt sao?
Những vấn đề này để đám tu sĩ có chút không rõ ràng cho lắm, nhưng Phương Hành lại làm tự nhiên, như vốn nên như vậy.
- Ai, thẳng thắn mà làm, ánh mắt nông cạn, lần này tiểu ma đầu đại xuất danh tiếng, nhưng cũng là đại họa lâm đầu ah...
Trong tu sĩ Thần Châu, có ít người thấp giọng mở miệng, phân tích thế cục:
- Hắn đoạt lãnh địa của Ma Châu, tự nhiên sẽ bị tu sĩ Ma Châu phản kích, lại đắc tội Mạnh gia và Hàn gia, Thần Châu khẳng định cũng không thể dung hắn, vấn đề lớn nhất ở chỗ, hắn nhất thời khoe khoang, bố trí địa bàn ở giữa Thần Châu và Ma Châu, há không phải là một tảng mỡ dày, ở dưới tiền hậu giáp kích, nhìn hắn làm sao thủ được!
Tu sĩ khác nghe vậy, đều âm thầm gật đầu, biết rõ lời ấy không sai.
Nhưng lúc này, Hồng Anh tướng quân và Phương Hành đồng hành, đi về phía hành cung, cũng đang trầm thấp nói chuyện:
- Lãnh địa của ngươi ở giữa Thần Châu và Ma Châu, chính là địa thế trước sau bị ngăn trở, đợi cho Thần Tử của Ma Châu chạy đến, nhất định sẽ đoạt ngươi, nhân mã Thần Châu tới, càng không có khả năng chỉ cực hạn ở bên này Thái Âm Hà, đến lúc đó, ngươi thực có nắm chắc thủ được sao?
Mà Phương Hành lại cười hì hì nói:
- Kẹp ở giữa càng tốt, Ma Châu muốn cướp ta, Thần Châu cũng muốn cướp ta, vậy ta chẳng phải thành đại cô nương người gặp người thích? Ta ngược lại rất chờ mong, hai bên đến tột cùng là bên nào dám đắc tội ta...