Lược Thiên Ký

Chương 834: Ta lấy mười núi đổi một kinh

Chương 834: Ta lấy mười núi đổi một kinh

Một lần cầm xuống mười ngọn núi, lãnh địa đại biểu Kiếp Đạo của Phương Hành, trở thành tồn tại đặc thù vắt ngang ở giữa Ma Châu và Thần Châu, từ địa thế nhìn lại, vô luận là Thần Châu hay Ma Châu, đều không diệt hắn không thể, nếu Thần Châu không thể bắt lấy hắn, liền không cách nào tiến lên, đi tranh đoạt với tu sĩ Ma Châu, trừ khi mượn đường, mà tu sĩ Ma Châu nếu không đoạt lại mảnh địa vực này, thì sẽ mất đi bình chướng cản ở phía trước, dù là những lãnh địa này, dù bọn họ vốn muốn từ từ phun cho tu sĩ Thần Châu, cũng không thể dễ dàng tha thứ duy nhất một lần mất đi nhiều như vậy, càng khó chịu hơn là, gần 20 ngọn núi, lại bị một người đoạt.
Lại thêm lúc trước các tu sĩ Thần Châu muốn chia mảnh lãnh địa này, lại bị Phương Hành cường lực trục xuất, không lưu chút mặt mũi, dẫn đến các tu sĩ Thần Châu cay cú, thậm chí có người còn mở sòng bạc, cược hắn có thể thủ địa vực này mấy ngày.
Một mảnh lãnh địa, dù sao vẫn phải giữ vững mới có thể coi là của mình.
Mà muốn giữ vững lãnh địa, cũng không phải đơn giản bố trí vài đại trận là có thể được, huống chi dưới tình huống chung quanh nhìn chằm chằm? Không chỉ cần đại trận, còn cần rất nhiều nhân thủ bố phòng, lúc nào cũng cải biến quy luật đại trận, để tránh bị người am hiểu trận pháp thôi diễn ra, còn phải có người tuần tra, phòng ngừa những người trận thuật cao minh ở dưới tình huống không kinh động đại trận tiến vào.
Dùng đám người Phương Hành, Thần Tú, Vương Quỳnh, Sở Từ, con lừa, một người thủ một ngọn còn không xong, huống chi là 13 ngọn?
Các tu sĩ đối với cái này, quả thực chỉ coi là chuyện cười.
Bất quá bọn hắn rất nhanh liền lại mắt choáng váng!
Tiểu ma đầu không hổ là tiểu ma đầu, rất nhanh liền dựng lên đại kỳ Kiếp Đạo, chiêu binh mãi mã, thu mua tán tu vào Ma Uyên mà không thể nào tranh đoạt, chỉ là chuyện này lúc đầu có vẻ hơi hoang đường, những tán tu kia, mỗi một cái đều là cáo già trà trộn giang hồ, am hiểu xuất công không xuất lực nhất, càng thêm hành sự tùy theo hoàn cảnh, biết Phương Hành đã đắc tội đại thế gia Trung Vực, hơn nữa Thần Châu và Ma Châu nhìn chằm chằm hắn, sợ theo hắn, chỗ tốt còn chưa cầm tới, đầu đã mất trước rồi, ai dám đi qua hiệu lực chứ?
Nhưng vấn đề này, ở sau khi Phương Hành lấy ra mấy chục tấm Bạch Ngọc Lệnh, đã dễ dàng giải quyết...
Đừng nói tán tu, ngay cả một số tiểu tông tiểu phái cũng chạy theo như vịt!
Đây chính là Bạch Ngọc Lệnh!
Tu sĩ bình thường, ai có thể gặp một lần?
Nhân vật cấp bậc Thần Tử mới có thể cầm được một tấm!
Hơn nữa đã có tin tức truyền ra, Bạch Ngọc Lệnh trong tay tiểu ma đầu là thực, bởi vì Bạch Ngọc Kinh Trảm Tà Lâu Chủ đã từng chính miệng nói Bạch Ngọc Lệnh mất trộm, hơn nữa ở ngay trước mặt Thánh Nhân phát phù chiếu truy nã tiểu ma đầu, vì thế sau khi một vài gia hỏa may mắn hơn nữa làm ra chứng minh tác dụng nhất định, tiểu ma đầu lại thật nhét Bạch Ngọc Lệnh cho bọn họ...
Việc này vừa ra, kết quả dẫn tới số lớn tu sĩ tràn vào lãnh địa Kiếp Đạo, tranh nhau chen lấn, bán mạng hiệu lực.
Dị biến kia làm cho các tu sĩ Thần Châu dự định nhìn Phương Hành trò cười đều cảm thấy khó xử.
Đương nhiên, đám người Phương Hành cũng không nghĩ tới sẽ dẫn đến nhiều người như vậy, chỉ có thể trong trăm có một lưu lại, sau đó do Sở Từ định ra sổ ghi chép thù lao thậm chí công huân, phàm là người lập xuống công huân mới có thể lấy được Bạch Ngọc Lệnh, tu sĩ bình thường chỉ có thể nhận Linh Tinh.
Có thủ đoạn này, ngắn ngủi mấy ngày, lãnh địa ở hạch tâm Ma Uyên đại biến, lãnh địa của Kiếp Đạo xây vững như thành đồng, một mặt do Phương Hành tự tay viết, một đại kỳ to lớn xấu xí ghi chữ "Cướp" cắm ở trên ngọn núi cao nhất, hơn nữa cách đó không xa, cờ chữ "Tuyết" của Đại Tuyết Sơn cũng đón gió tung bay, dưới núi khí cơ của các tu sĩ cường hoành, vãng lai tuần tra, hung uy ngập trời!
Ở giữa có Phong Thiện Đỉnh trấn trụ đại trận, sinh sôi không ngừng, đổi chuyển tám cửa...
Đây hoàn toàn coi lãnh địa của mình thành ổ phỉ đến xây ah!
Hết lần này tới lần khác lại để Ma Châu và Thần Châu không tiện ra tay, không dám động ý đồ xấu.
Ma Châu bị Phương Hành đánh một lần hoa rơi nước chảy, nóng lòng đòi danh dự, thật không ít lần đến quấy rối, chỉ tiếc phàm là tiểu đả tiểu nháo, đều bị đệ tử Đại Tuyết Sơn, đại tướng quân Vương Quỳnh của Kiếp Đạo tiêu diệt, mà gióng trống khua chiêng xông qua, thì đều bị Thống Thiên Đạo Chủ tiêu diệt, cuối cùng Ma Châu cũng cho ra một kết luận, Thần Tử cổ tộc không ra, không người chém được ma đầu!
Nhất thời Ma Châu cũng ngừng lại, hạch tâm Ma Uyên ngược lại có chút bình tĩnh, tam phương đều đang đợi.
Bên Thần Châu tự nhiên là đang đợi chủ lực của Thần Châu đến lại tính toán.
Mà Ma Châu, thì đang đợi Thần Tử cổ tộc ở hậu phương đã đạt thành hiệp nghị, đến đây trảm Thống Thiên Đạo Chủ.
Trong một đêm trăng mờ sao thưa, một nữ tử mặc hắc bào đi tới lãnh địa Kiếp Đạo, phía sau đi theo một con cá lớn hình thù cổ quái, nổi giận đùng đùng, đến cửa sơn trại của Kiếp Đạo, cũng không xông loạn, mà sai người đưa thiệp, đợi cho Kiếp Đạo Tứ đương gia Thần Tú cười híp mắt chạy ra nghênh tiếp, mới vẻ mặt sương lạnh theo Thần Tú tiến vào lãnh địa.
- Tiểu hỗn đản, ngươi giải thích cho ta một cái, chẳng lẽ pháp bảo thần bí của Thần Châu chính là ngươi sao?
Nữ tử này tiến vào hành cung của Phương Hành, lập tức nổi trận lôi đình.
- Ai nha, biểu tỷ, tỷ trước nghe ta giải thích đã...
Phương Hành bồi khuôn mặt tươi cười tiến lên đón, gương mặt thành khẩn:
- Ta là có nguyên nhân!
Nữ tử này là thân thích của Phương Hành ở bên kia Ma Uyên, lúc trước sau khi Dương Ma chiến tam thánh cùng Phương Hành phân biệt, đi về phía tu sĩ Ma Châu, về sau lại bị Phương Hành hồ ngôn loạn ngữ lừa gạt, trong lúc vô tình tiết lộ thông tin để Phương Hành đoán được chân tướng Ma Châu ở bên bờ Thái Âm Hà lực lượng không mạnh, bây giờ phát hiện lúc trước mình bị mắc lừa, đến đây tìm Phương Hành tính sổ.
- Ngươi có nguyên nhân gì?
Đại biểu tỷ phẫn hận bất bình, chỉ Phương Hành mắng:
- Nếu ngươi muốn chiếm lĩnh, đại khái có thể cùng ta về gia tộc, chiếm lãnh địa, ai dám đoạt của ngươi? Sao lại ở chỗ này đảo loạn? Hơn nữa hết lần này tới lần khác còn dùng danh nghĩa của Thần Châu làm việc, bây giờ ngược lại tốt, Tịnh Thổ thập đại cổ tộc đều bị ngươi chọc giận, đã có Thần Tử cổ tộc thương lượng muốn tới tiền tuyến đối phó ngươi, đại họa lần này làm sao hóa giải?
- Ta không nghĩ hóa giải nha...
Phương Hành nói:
- Bọn họ muốn tới thì tới thôi, ta còn có thể sợ bọn họ sao?
Đại biểu tỷ tức đến muốn động thủ, oán hận nói:
- Ngươi như vậy không phải cố tình tìm phiền toái cho mình sao?
- Bọn họ muốn tới đánh, vậy ta đánh với bọn hắn, đang lo không có người luyện tay!
Phương Hành trả lời tùy tiện, lại cười hì hì kéo tay đại biểu tỷ ngồi xuống, nói:
- Chẳng lẽ Tịnh Thổ các ngươi thực để ý mảnh địa bàn này? Nhìn chỉ là muốn giữ vững năm mươi ngọn núi ở đằng sau nha...
- Năm mươi núi sau cùng, chính là giới hạn thấp nhất, nhưng lãnh địa phía trước, càng không có đạo lý tùy tiện vứt bỏ, đợi cho tu sĩ Thần Châu đến, phàm là có một mảnh lãnh địa bày ở phía trước, sẽ chiếm được vô số tiên cơ! Càng quan trọng hơn là Thái Âm Hà địa lợi, mất mảnh lãnh địa này, tương đương mất đi địa lợi, thiếu một cơ hội để tu sĩ Thần Châu tổn binh hao tướng, đối với Tịnh Thổ mà nói, đây mới là tổn thất lớn nhất, mà đám Thần Tử cổ tộc kia, thậm chí bao gồm ca ca ta, biểu huynh của ngươi, đều dự định cướp về!
- Đoạt bọn họ là đoạt không được, thật coi tiểu gia là bùn nặn sao?
Phương Hành cười lạnh, hơi có chút khinh thường.
- Thế nhưng ngươi... ngươi chiếm mảnh lãnh địa này, cũng không có quá nhiều chỗ tốt, tội gì nhất định phải đối địch với Tịnh Thổ chúng ta?
Đại biểu tỷ thấy Phương Hành kiên trì, cơ hồ gấp đến đỏ mắt, một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bộ dáng rất thương tâm.
- Không có đối địch với Tịnh Thổ nha, chúng ta là người một nhà...
Phương Hành nghe, bộ dáng rất ngạc nhiên, rất vô tội nói:
- Hơn nữa mặc dù ta nói người khác không có khả năng từ trên tay của ta đoạt lại lãnh địa, đó là vấn đề nguyên tắc, ai từ trong tay của ta giật đồ, ta sẽ liều mạng với kẻ đó, đương nhiên, dù sao chúng ta là người một nhà, sự tình không thể làm quá khó coi, nếu các ngươi thật muốn, kỳ thật ta vẫn có thể trả lại cho Tịnh Thổ...
- Thật chứ?
Đại biểu tỷ trợn tròn tròng mắt, có chút không hiểu ý nghĩ của Phương Hành.
Mà Phương Hành lại cực kỳ nghiêm túc, cười khẽ nói:
- Đương nhiên là thật, bất quá ta phải dùng nó đến đổi một vật!
- Thứ gì?
Phương Hành thu hồi tiếu dung, ngưng trọng trả lời:
- Một quyển Thái Thượng Kinh rơi vào trong tay tu sĩ Tịnh Thổ các ngươi!
- Thái Thượng Kinh?
Đại biểu tỷ hơi ngẩn ra, đã minh bạch Phương Hành đang nói cái gì.
Lúc trước ở trong Quy Khư nghe được bí mật Thái Thượng cửu kinh, biết Thái Thượng Đạo có mười tiên, một tiên lưu một quyển Tiên Kinh, trừ Thái Thượng Đan Đạo Tổng Cương, còn lại chín quyển hợp xưng Thái Thượng cửu kinh, mà cửu kinh theo Huyền Quan hạ xuống thế gian, một quan tài có một kinh, Tịnh Thổ từng có hai quan tài rơi xuống, trên lý thuyết mà nói, phải có hai quyển kinh văn, nhưng không biết đến tột cùng bị tộc nào chiếm đi mà thôi.
Phương Hành thì cười hì hì nói:
- Biểu tỷ, ta cũng không gạt ngươi, hiện tại Thái Thượng Kinh kia với ta mà nói cực kỳ trọng yếu, là đồ tốt cứu mạng, trước đây Huyền Quan rơi xuống Tịnh Thổ, Tịnh Thổ các ngươi có hai quyển, trong đó một quyển ở dưới cơ duyên xảo hợp đã rơi vào trong tay ta, chỉ tiếc còn có một quyển, không biết đến tột cùng ở trong tay ai, nếu tinh tế đi tìm, thì chẳng biết lúc nào mới có thể tìm được, cho nên ta thẳng thắn liền loại phương pháp này, ngươi có thể trở về giúp ta ở Tịnh Thổ phát ra một phù chiếu, nếu có người chịu chia sẻ quyển kinh văn kia với ta, mười ngọn núi này hai tay hoàn trả, mặt khác, ta có vô số bảo bối, vô luận là cái gì, phàm là ta có, đều có thể cho hắn, thậm chí cho hắn một quyển Hóa Linh, Cảm Ứng, Bất Tử, Phá Trận hoặc Tiêu Dao Kinh...
Con mắt của đại biểu tỷ đăm đăm:
- Ngươi... Ngươi điên rồi phải không?
Nàng ngừng lại một chút, lại nhịn không được bổ sung:
- Đây cũng quá hào phóng đi...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất