Lược Thiên Ký

Chương 841: Tịnh Thổ Bỉ Ngạn Tự

Chương 841: Tịnh Thổ Bỉ Ngạn Tự

- Tìm được Thái Thượng Kinh?
Phương Hành uống một đêm rượu, lại thêm tùy ý phóng túng, không dùng pháp lực luyện hóa, nên có chút ngà ngà say, nhưng nghe được thanh âm của đại biểu tỷ, lại nhất thời tỉnh táo, trong nháy mắt men say biến mất, trong lòng có chút kích động, chỉ nghe đại biểu tỷ tiếp tục nói:
- Sau khi phát ra phù chiếu, ta lệnh người điều tra cẩn thận, nhưng vẫn không có kết quả, không ai nghĩ tới, hôm qua, phật đồ của Tịnh Thổ Bỉ Ngạn Tự tới, mới biết được, trong tay bọn họ lại có một quyển cổ kinh...
- Bọn họ chịu đổi sao?
Phương Hành tỉnh táo, khẩn cấp hỏi.
- Bọn họ không chịu giao cổ kinh cho chúng ta, lại nói muốn gặp ngươi, tiểu hỗn đản, ngươi cẩn thận một chút, địa vị của Bỉ Ngạn Tự ở Tịnh Thổ không phải bình thường, không thua thập đại cổ tộc, cũng là bọn hắn trông coi Công Đức Phổ, ghi chép công đức nghiệp quả của tất cả người tu hành ở trong Tịnh Thổ, ngay cả thập đại Thần Tử cổ tộc, cũng cần đạt được bọn họ tán thành, công đức đạt đến số lượng nhất định, mới có thể thu hoạch các loại nghiệp quả La Hán, Bồ Tát, hơn nữa coi đây là vinh quang, vô luận bọn họ tìm ngươi nói cái gì, cũng phải thận trọng đối đãi, tuyệt đối không thể làm càn...
Đại biểu tỷ dặn dò cực kỳ cẩn thận, không ngừng nhắc nhở Phương Hành.
- Tốt, ta tâm lý nắm chắc, đàm phán không thành cũng không đánh bọn hắn!
Sự tình trọng đại, Phương Hành đáp ứng, lại cẩn thận hỏi vài câu, mới thu hồi ngọc phù.
Bỉ Ngạn Tự?
Danh tự để Phương Hành nhịn không được nhíu mày!
Nghe đại biểu tỷ nói, tựa hồ Bỉ Ngạn Tự là một tồn tại đặc thù bên Tịnh Thổ, không ở trong thập đại cổ tộc, rất được tôn sùng, thực lực tổng hợp chưa chắc cường đại cỡ nào, nhưng lại trông coi Công Đức Phổ liên hệ đến vận mệnh chúng sinh, trên Công Đức Phổ kia, sau khi có công đức nhất định, thì có thể được xưng La Hán, Bồ Tát, mà đây cũng là nguyên nhân người Thần Châu xưng cao thủ Tịnh Thổ là La Hán, Bồ Tát. Người có thể thu được nghiệp quả này, không có chỗ nào mà không phải thiên kiêu tuyệt đỉnh, tương đương với Đạo Tử Thần Châu...
Quyển Thái Thượng Kinh kia, lại rơi vào trong tay bọn họ!
Phương Hành không nhịn được nhíu mày, sau một hồi lâu, quyết định chủ ý, bất luận người tới là ai, Thái Thượng Kinh cũng phải cầm về.
- Đạo Chủ, ngoài cửa trại phía nam, có hòa thượng bái kiến...
Đang suy ngẫm, bỗng nhiên có đệ tử Kiếp Đạo ở bên ngoài phòng thủ đến bẩm báo, làm cho Phương Hành nhịn không được thất kinh.
- Nhanh như vậy?
Vội vàng lệnh người dẫn hòa thượng kia tới, Phương Hành thì trực tiếp ra hành cung, nhìn xuống dưới, chỉ thấy ở bên ngoài, trên đường núi, đang có hai đệ tử Kiếp Đạo mang theo một bóng người khô gầy chậm rãi đi tới, hắn thi triển pháp nhãn thuật nhìn, thấy đó là một nam tử mặc tăng bào màu đen, tuổi tác nhìn không rõ ràng, chỉ cảm thấy làn da ngăm đen, sóng pháp lực trên người không mạnh, thậm chí thoạt nhìn như một người tu vi bất ổn, nhưng lại có khí tức quỷ dị, một đường đi tới, cơ hồ muốn dung nhập vào trong bóng đêm.
- Tiểu tăng của Tịnh Thổ Bỉ Ngạn Tự Tuệ Nguyệt, bái kiến Bắc Minh gia Phương Hành La Hán...
Ở trong hành cung gặp mặt, hòa thượng kia cũng không ngồi trên ghế bành đối diện Phương Hành, mà trực tiếp khoanh chân ngồi trên mặt đất, thấp giọng nói.
- La Hán?
Lúc đầu Phương Hành muốn trực tiếp hỏi Thái Thượng Kinh, nghe xong xưng hô này lại nhịn không được nhíu mày.
Hòa thượng kia thản nhiên nói:
- Phương Chân Nhân ở trên bảng công đức, đã có mười vạn công đức, có thể gánh được La Hán quả, nếu Phương Chân Nhân chịu nhận phật nghiệp, lập xuống trăm vạn công đức, chính là thành Phật tổ, cũng không gì không thể, chỉ nhìn Phương đạo hữu có phát Bồ Đề Tâm hay không!
- Con mẹ nó nói tào lao cái gì đó...
Phương Hành nhíu mày, nói ngay vào điểm chính:
- Đại hòa thượng, đừng nói nhảm, Thái Thượng Kinh ở trong tay ngươi đúng không?
Hòa thượng kia cũng không tức giận, sắc mặt bình tĩnh nói:
- Trước đây hai cỗ Huyền Quan rơi vào Tịnh Thổ, Bỉ Ngạn Tự có tăng chúng tiến tới tìm cơ duyên, các phật tử ở trong một động phủ, ngẫu nhiên lấy được một cuốn đạo thư, quyển đạo thư này rất kỳ quái, ngay cả phật tử cũng chỉ có thể hội ý, không cách nào khẩu thuật, bất quá một tháng trước, tình huống phát sinh biến hóa, pháp tắc cấm khẩu tiêu tán, cho nên phật tử kia rốt cục có thể nói ra việc này, chúng ta mới biết cơ duyên của hắn, nhân cơ hội này, đến cùng La Hán thương lượng công việc trao đổi...
- Một tháng trước, không phải ta loạn truyền Thái Thượng Kinh, nhiễu loạn pháp tắc trong u minh chứ?
Phương Hành nhịn không được ngẩn ngơ, âm thầm cân nhắc, lại nhìn về phía hòa thượng kia:
- Ngươi làm sao chứng minh đó là thứ ta muốn?
Hòa thượng lẳng lặng mở miệng:
- Hỗn Nguyên Nhất Khí lộ thiên cơ, đại thuật trăm ngàn tồn một lòng...
- Không sai, chính là nó!
Ánh mắt Phương Hành lẫm liệt, hắn tu luyện Thái Thượng Đan Kinh, còn có thân phận Thái Thượng di đồ, phân rõ Thái Thượng Kinh thật giả không người có thể so sánh, từ hòa thượng này thuận miệng nói vài câu kinh nghĩa, đã có chỗ xúc động, biết đây là chân kinh, thậm chí đã ẩn ẩn đoán được, quyển Thái Thượng Kinh này tu luyện là cái gì.
Mà cái này, cũng trùng hợp trước đây hắn phỏng đoán.
Thái Thượng cửu kinh, Hóa Linh, Cảm Ứng, Bất Tử tam kinh, chính là Trúc Cơ luyện thân, đặt nền móng.
Mà Phá Trận, Tiêu Dao, thì một là võ pháp, hai là thân pháp, dùng cho đấu pháp tranh phong, ngoài nhị kinh này, vốn còn thiếu một bộ thuật pháp nhằm vào tu sĩ Kim Đan, hẳn là bộ Thái Thượng Kinh này rồi...
- Tốt, Đại hòa thượng, chúng ta liền nói thẳng đi!
Phương Hành thở ra một hơi, trực tiếp mở miệng nói:
- Cho ta quyển kinh văn kia, các ngươi muốn đổi thứ gì, ta cho các ngươi!
Nghe Phương Hành nói, tăng nhân kia hơi nở nụ cười, thấp giọng nói:
- Không biết La Hán muốn dùng cái gì đến đổi kinh văn?
Phương Hành nhìn hắn, mặt không chút thay đổi nói:
- Mười ngọn núi này, liên hệ cơ duyên vô lượng, ta cho ngươi hết!
Tăng nhân kia thở dài nói:
- Cơ duyên Huyền Quan tự có duyên định, cưỡng ép chiếm lãnh địa, đoạt cơ duyên, ngược lại không hay, mười ngọn núi này cũng là La Hán đẫm máu đoạt được, Bỉ Ngạn Tự không muốn đoạt yêu thích của người, La Hán lưu lại đi!
- Không hài lòng...
Ánh mắt Phương Hành co lại, bỗng nhiên lấy ra túi trữ vật của mình, khẽ đảo trên mặt đất, thấp giọng cười nói:
- Đại hòa thượng, mặc dù pháp bảo của ta không nhiều, nhưng cũng không ít, bên trong có không ít đồ chơi hiếm có, thậm chí có rất nhiều ngay cả ta đều không có thời gian nghiên cứu, ngươi chọn lựa một cái đi, ngoại trừ Long Văn Hung Đao ta rất ưa thích, vật khác ngươi muốn liền lấy đi!
Thấy một đống bảo khí, pháp bảo, ngay cả ánh mắt của tăng nhân cũng không nhịn được lóe lên, có chút ý động, nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu nói:
- Người xuất gia, không quan tâm ngoại vật, những pháp bảo này tuy tốt, đáng tiếc không thuộc Phật môn!
- Ánh mắt rất cao nha...
Phương Hành bất đắc dĩ thở dài nói:
- Ta có năm quyển Thái Thượng Kinh, đổi lấy một quyển của ngươi, được chứ?
- Ai...
Hòa thượng thở dài, tựa hồ có chút tiếc hận nói:
- Thái Thượng Kinh quả thật là pháp môn vô thượng, đối với tu sĩ chính là chí bảo, trước đây đệ tử Bỉ Ngạn Tự có thể được một cuốn, đã là cơ duyên, nếu có thể được năm quyển, càng là đại phúc báo, chỉ tiếc, phật đạo lý niệm khác biệt, cho dù tiên pháp của đạo môn tốt, cuối cùng cũng không phải đệ tử Phận môn truy cầu, năm quyển Thái Thượng Kinh kia, La Hán giữ lại đi!
- Ngay cả thứ này cũng không cần, bọn hòa thượng các ngươi đến tột cùng muốn cái gì? Công phu sư tử ngoạm sao?
Phương Hành nhịn không được có chút phẫn uất, hắn lấy ra ba món đồ, có thể nói mỗi một kiện đều hoàn toàn đủ để đổi quyển Thái Thượng Kinh kia, thậm chí đừng nói một quyển Thái Thượng quyển, hai quyển cũng đổi được, nhưng hòa thượng này đều không chịu đáp ứng, khiến cho trong lòng hắn có lửa giận bay lên, hảo cảm đối với hòa thượng này hạ xuống thấp nhất, cố nén nộ khí, thấp giọng quát:
- Ba loại đều cho ngươi, được không?
Nhưng ngoài ý liệu, tăng nhân vẫn lắc đầu, cúi đầu không nói.
- Đây là bức ta động sát chiêu ah...
Ánh mắt Phương Hành lãnh khốc, đột nhiên từ trong ngực lấy ra mấy bộ kinh thư, một bộ một bộ bỏ vào trước mặt tăng nhân.
Tăng nhân đang cúi đầu tụng kinh, đột nhiên ngẫng đầu lên, con mắt rực rỡ hào quang, nhìn chằm chằm kinh thư trong tay Phương Hành.
- Chư Phật Quan Tưởng Kinh...
- Như Lai Thanh Tâm Kinh...
- Bàn Nhược Kinh...
- Nhiên Đăng Phục Ma Kinh...
Phương Hành đưa ra kinh văn, bỏ ở trước mặt tăng nhân, mỗi để một quyển, liền đọc lên một cái tên, mà hắn mỗi đọc một cái tên, tăng thân kia lại run rẩy một cái, trong mắt muốn đốt ra lửa, hình như khắc chế không được mình, hận không thể lập tức ôm những kinh thư kia vào trong ngực, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành vừa sợ hãi, vừa kính sợ, hình như vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, Phương Hành lại có nhiều bảo kinh của Phật môn như vậy, đơn giản là quá dọa người.
- Ngươi... Những kinh thư này, ngươi từ chỗ nào lấy được...
Tăng nhân cơ hồ đã dùng hết tự chủ, mới miễn cưỡng khống chế mình hỏi một câu kia.
- Ngươi quản ta từ đâu tới làm gì, dùng những kinh văn này đến đổi Thái Thượng Kinh, đáng giá không?
Ánh mắt Phương Hành lạnh lùng, nhìn chằm chằm hòa thượng kia.
- La Hán, ngươi đã có mười vạn công đức, lại có phật duyên bực này, tại sao không hiến những kinh văn này cho Bỉ Ngạn Tự, lại thêm công đức? Có công hiến kinh, tiểu tăng có thể kết luận, La Hán sẽ thành trong tiểu bối, người thứ nhất thu hoạch được tên Chân Phật...
Tăng nhân kích động không thôi, bỗng nhiên đưa tay kéo lấy tay áo của Phương Hành.
- Ta hiến đại gia ngươi ah...
Phương Hành không còn gì để nói, hất tay áo của hắn, cau mày nói:
- Ta chỉ muốn đổi lấy quyển Thái Thượng Kinh kia, ngươi có cho hay không?
Hắn đã có bảy phần nắm chắc, lấy ra những kinh thư này, không tin hòa thượng kia không động tâm.
Nhưng hắn tuyệt đối không nghĩ tới, trên mặt tăng nhân biểu lộ không đành lòng, thống khổ, xoắn xuýt, tuyệt vọng thậm chí âm lãnh… cuối cùng vẫn cưỡng ép nhắm mắt lại, môi run rẩy, không muốn nói tiếp nữa, nhưng vẫn dùng nghị lực lớn lao, cưỡng ép mình nói:
- Những phật thư này, mỗi một quyển đối với Bỉ Ngạn Tự ta mà nói đều là bảo vật vô giá, nhưng... không đổi!
- Vậy mà không đổi...
Phương Hành cũng sợ ngây người, sau đó lửa giận dâng lên, kéo lấy cổ áo tăng nhân quát:
- Con lừa trọc, ngươi đùa bỡn ta sao? Cái này không đổi cái kia cũng không đổi, vậy ngươi tìm ta làm gì? Hoặc là nói, con mẹ nó ngươi đến tột cùng muốn đổi cái gì?
- Ta đổi...
Tăng nhân kia mặt mũi tràn đầy thống khổ, nhưng vẫn chỉ về một chỗ, làm cho Phương Hành sợ ngây người.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất