Chương 840: Cẩn thận Thần Tú hòa thượng
Cùng Thần Tú chào hỏi một tiếng, Phù Tô công tử cũng không nhiều lời, theo Phương Hành cất bước lên núi, vào hành cung ăn uống, mà các tu sĩ khác thấy thế, ai còn không biết tình thế như thế nào? Cho dù ở trong Ma Uyên, tài nguyên thiếu thốn, cũng phải ra sức toàn lực, chuẩn bị hậu lễ, theo các đạo thống tai to mặt lớn đến dự tiệc, cơ hồ mỗi đạo thống vào Ma Uyên đều phái người đến, thậm chí ngay cả hai tộc Mạnh, Hàn cũng sai người đưa hạ lễ, dòng người cuồn cuộn, vẻ mặt tươi cười, chúc Phương Hành trở về gia tộc...
Nam Chiêm Bộ Châu tiểu ma đầu Phương Hành, vậy mà thực thành người Viên gia?
Sự kiện lớn này, đừng nói trong Ma Uyên, ngay cả bên ngoài Ma Uyên, cũng có rất nhiều đạo thống đạt được tin tức kinh ngạc.
Hơn nữa, đợi cho tin tức này truyền ra, tất sẽ trở thành sự kiện lớn của Thần Châu thậm chí Thiên Nguyên, chấn kinh vô số đạo thống.
Mà những người nguyên bản ngấp nghé lãnh địa của Kiếp Đạo cũng nhất thời phai nhạt.
Dù sao mười núi kia là của tiểu ma đầu, bây giờ trên danh nghĩa lại là của Viên gia a!
Thần Châu lớn như vậy, dám cùng Viên gia tranh lãnh địa lại có mấy cái?
- Thập Cửu đệ, ngươi đã là người Viên gia, thì sẽ được gia tộc che chở, phù lệnh trong người, bất luận đến chỗ nào, không ai có thể tuỳ tiện khinh ngươi, nhưng ngươi cũng không thể cầm uy danh của gia tộc khinh người, nhớ kỹ!
Trên yến hội, Phù Tô công tử cầm chén rượu, nhàn nhạt nhìn Phương Hành nói:
- Ngoài ra, ngươi càng phải biết, gia tộc và ngươi cùng một nhịp thở, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, tổ chim bị phá không có trứng lành, ngày sau ngươi làm việc, cần thời thời khắc khắc dùng lợi ích gia tộc làm trọng, không thể giống như trước kia cử chỉ tùy tâm, làm việc hồ nháo!
Nghe giống như trưởng bối giáo huấn vãn bối, các tu sĩ đều ngừng lại, lẳng lặng đứng xem.
Phương Hành nghe, nhẹ nhàng cười nói:
- Sau khi nhận thân, các ngươi sẽ không cưỡng ép lấy đi bảo bối cơ duyên của ta chứ?
- Cái này... Hồ nháo, gia tộc sao sẽ để ý chút đồ vật kia của ngươi?
Phù Tô công tử hơi xấu hổ, theo bản năng khiển trách một câu, nhất thời không biết nói cái gì mới tốt.
- Ha ha… vậy ta an tâm!
Phương Hành cười nói:
- Trước đó đã nói, trong địa bàn của ta, cơ duyên có thể cùng gia tộc cộng hưởng, còn cộng hưởng như thế nào, vậy thì chậm rãi thương lượng đi!
Ánh mắt Phù Tô công tử hơi lóe lên, các tu sĩ ở chung quanh cũng đối mắt nhìn nhau, ẩn chứa ý cười.
Tiểu ma đầu kia thật cơ linh... hơn nữa có chút không biết xấu hổ!
Phù Tô công tử nói chỉ là một đệ tử trong tộc phải vì gia tộc suy tính, còn chưa nói cụ thể vấn đề phương diện lợi ích, nhưng tiểu ma đầu đã bày ra vẻ lo lắng gia tộc đoạt bảo bối của mình, dù Phù Tô công tử lại có tâm tư gì, dưới loại tình huống này vì mặt mũi gia tộc, cũng chỉ có thể ngoài miệng khiển trách, mà tiểu ma đầu thì thuận nước dong thuyền, một câu yên tâm liền triệt để phá hỏng mưu tính của Phù Tô công tử, đương nhiên, hắn cũng lấy ra thành ý nhất định, đồng ý cùng Viên gia chia cơ duyên, còn coi như biết chút tiến thối, không có làm sự tình quá cương, suy nghĩ không thể bảo là không chu toàn.
- Về sau Viên gia sẽ náo nhiệt...
Trong tâm các tu sĩ đều nghĩ, trên mặt lại bất động thanh sắc, mời rượu nghị sự, cực kỳ náo nhiệt.
- Ta biết trong lòng ngươi tất có nghi hoặc, bất quá Viên gia phù lệnh đã ở trên tay ngươi, chắc hẳn trước kia ngươi cũng đoán được mấy phần, nhưng không biết rõ tình huống trong đó, trên thực tế, đối với những chuyện cũ năm xưa, ngay cả ta cũng biết không nhiều, chỉ biết bảy trăm năm trước, gia tộc từng có biến cố. Khi ấy ngươi bệnh nặng, sinh mệnh khó giữ, phụ thân ngươi bất mãn một số sự tình của gia tộc lúc ấy, liền trộm một dị bảo, dẫn ngươi trốn ra gia tộc, sau đó trong bảy trăm năm này, hắn một mực nghĩ biện pháp để ngươi đầu thai chuyển thế, một lần nữa làm người!
- Bây giờ nhìn bộ dáng của ngươi, chắc hẳn hắn đã thành công, từ khi gia tộc nhận được tin tức, có người cầm Viên gia phù lệnh hiện thân ở Thiên Nhất Cung, thì đã đoán được là ngươi, trong tộc từng có người đề nghị, muốn bắt ngươi về, nhưng lão tổ lại có ý bồi thường, dù sao máu mủ tình thâm, ân oán thế hệ trước, không cần thiết liên luỵ đến hậu bối như ngươi, ngay cả lúc trước phụ thân ngươi phản ra gia tộc, lão tổ cũng dự định tha thứ hắn, một mực điều tra cẩn thận, thậm chí thả ra phong thanh, nhưng không thấy hắn trở về...
Qua ba lần rượu, tân khách dự tiệc đều vui mừng, có người cáo từ, có người nói chuyện càng vui vẻ hơn, Phù Tô công tử lại gọi Phương Hành đi ra ngoài, hời hợt giảng thuật chuyện cũ, nhưng khiến cho Phương Hành càng nghi hoặc, đáy lòng hỗn loạn...
- Chẳng lẽ hắn nói chính là thập nhất thúc?
Phương Hành không nhịn được nghĩ đến hỗn đản ở Linh Sơn Tự trộm bảo bối của mình, trong lòng nói thầm.
Phù lệnh là thập nhất thúc cho, để Viên gia hiểu lầm cũng là phù lệnh kia, cuối cùng là chuyện gì xảy ra...
Cái gì đầu thai chuyển thế, chẳng lẽ thập nhất thúc là cha của mình?
Vừa nghĩ tới vấn đề này, sắc mặt Phương Hành đại biến, ánh mắt cổ quái, con mẹ nó, không phải đâu, số ta bi thảm như vậy, có cha hố con như thế, thà chết sướng hơn a...
- Cho nên, ngươi không nên oán hận gia tộc nữa, mà cố gắng tu hành, tự có ngày nổi danh, hơn nữa mặc dù huyết mạch của ngươi...
Phù Tô công tử nói, nói tới sự tình huyết mạch, lại bỗng nhiên lắc đầu cười nói:
- Aii, cũng không cần để ý, ngày sẽ ắt rõ!
Bất quá trong ánh mắt hắn, lại tựa hồ có chút khinh bỉ, nhưng thoáng mà qua thôi.
- Hắn hẳn là chỉ huyết mạch Bắc Minh gia...
Trong lòng Phương Hành minh bạch, lại lười nói toạc, thờ ơ lạnh nhạt.
Xem ra, bất luận Viên gia có nhận mình hay không, thân kiêm hai loại huyết mạch trong người, nhất định là sẽ bị xem thường.
Cái gì không cần để ý, tất cả đều là hư ngôn, nếu hắn thật không thèm để ý, thì sẽ không vừa thấy mặt liền tận lực điểm ra.
- Còn có một việc, ta cần đề điểm ngươi!
Thời điểm rời đi, ánh mắt của Phù Tô công tử ngưng lại, nhìn về phía Phương Hành:
- Tiểu hòa thượng bên cạnh ngươi, tốt nhất đừng đi quá gần!
Phương Hành nao nao:
- Ừm?
Phù Tô công tử thản nhiên nói:
- Sự tình Phật môn nước rất sâu, mặc dù Viên gia chúng ta không sợ, nhưng trêu chọc vào sẽ rất phiền phức, nhất là ta nhìn tiểu hòa thượng kia khí cơ không bình thường, ẩn hàm phật uy, ngay cả ta cũng nhìn không thấu sâu cạn của hắn, có lẽ hắn là át chủ bài mà Linh Sơn Tự và Tịnh Thổ tranh Phật quả cũng khó nói, lần này nhập Ma Uyên, một đường dây dưa ngươi, tâm hắn không thuần, ngươi tốt nhất đuổi hắn đi...
- Không có khả năng!
Phương Hành chém đinh chặt sắt, nhìn thẳng hai mắt Phù Tô công tử.
- Ha ha, tùy ngươi!
Phù Tô công tử cười nhạt, thân hình phiêu khởi, đi xuống dưới núi.
...
...
Đêm khuya, Phương Hành trở về hành cung, biểu lộ vẫn nghi ngờ.
- Sư huynh, ngươi không có việc gì chứ?
Thấy hắn trở về, có một bóng trắng và một con lừa bu lại, bốn con mắt tràn đầy lo lắng.
- Ta có thể có chuyện gì?
Phương Hành trừng Thần Tú và con lừa một cái, bây giờ ở trên dãy núi hạch tâm, chỉ có mình ở lại, mặc dù Sở Từ thành thê tử của hắn, nhưng bây giờ tu hành làm trọng, không có ở cùng một chỗ, mà ở trên lãnh địa của Đại Tuyết Sơn với Vương Quỳnh, con lừa và Thần Tú cũng có khu vực mình cần trấn giữ, bất quá hai người này rõ ràng lòng hiếu kỳ quá nặng, một mực chờ đợi mình.
- Ngươi thực nhận Viên gia làm thân thích, còn đáp ứng chia cơ duyên với bọn hắn, sao ta cảm giác không thích hợp như vậy?
Vẻ mặt Thần Tú nghi hoặc nói.
- Hai ah...
Con lừa cũng ở bên cạnh kêu một tiếng, Thần Tú phiên dịch:
- Sư chất nói, hơn nữa ngươi đã chuẩn bị dùng mười núi đổi một quyển Thái Thượng Kinh, nếu thật có người cầm Thái Thượng Kinh đến, vậy tương lai còn cầm thứ gì cho Viên gia?
- Hứ... Về sau đoạt lại không được sao?
Phương Hành nói làm Thần Tú và con lừa nghẹn mắt trợn trắng, sau đó hắn giải thích:
- Mặc dù ta cảm thấy dùng lợi ích hiện tại, có thể đổi lấy quyển Thái Thượng Kinh kia, nhưng cũng phải có vạn nhất, nếu thật đổi không đến, tám chín phần mười giống như Phá Trận Kinh, dưới nhân duyên xảo hợp rơi vào trong tay tu sĩ Thần Châu, vậy cần phải mượn lực lượng của một đạo thống Thần Châu đến tìm, còn có ai thích hợp hơn Viên gia sao? Hơn nữa, vạn nhất tìm không thấy quyển Thái Thượng Kinh kia, cũng có thể nghĩ biện pháp cổ động người Viên gia giúp ta đoạt Tiểu Man lại... Dù sao bất kể như thế nào, Tiểu Man của ta là nhất định phải cướp về!
Thấy Thần Tú và con lừa nghe trợn mắt hốc mồm, hắn khe khẽ thở dài, nhíu mày nói:
- Kỳ thật càng quan trọng hơn là, những chuyện này giống như đều là thập nhất thúc làm, cũng không biết lão Bạch mao kia đang giở trò quỷ gì, bất quá dù sao hắn cũng là thập nhất thúc của ta, chắc chắn sẽ không hại ta, ta chỉ có thể ở dưới tình huống có khả năng tận lực phối hợp hắn...
- Như vậy ta an tâm, xem ra sư huynh không thay đổi!
Thần Tú nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt cổ quái nhìn Phương Hành nói:
- Mới vừa rồi thực làm ta giật cả mình!
- Ngươi sợ hãi làm cái gì?
Thần Tú ủy khuất nói:
- Ta sợ ngươi nhận Viên gia, sẽ không cần ta nữa, Phù Tô công tử kia rõ ràng không thích ta!
- Con mẹ nó, Tứ đương gia của Kiếp Đạo chúng ta còn cần người khác thích?
Phương Hành ác hàn, nhấc chân đạp Thần Tú qua một bên:
- Nói hươu nói vượn nữa ta cách chức Tứ đương gia của ngươi, cho đồ đệ của ta làm!
- Hai... hai ah...
Con lừa rất hưng phấn, khuôn mặt đầy cảm giác chờ mong.
Thần Tú lại bị hù không nhẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ủy khuất.
Nhìn tiểu hòa thượng, lại nghĩ tới Phù Tô công tử nói, Phương Hành không nhịn được trong lòng mê mang, bất quá lắc đầu, nghĩ thầm Thần Tú ngoại trừ thích xem tiên tử tắm, thích ăn thịt, thích đánh cái ót người, thích đi theo mình cáo mượn oai hùm, thì phương diện khác đều xem như hòa thượng tốt, có thể có dụng tâm bất chính gì chứ, nhất định là Phù Tô kiếm chuyện ly gián.
Nghĩ đến nơi này, lại cười một tiếng:
- Vừa rồi không uống đủ, Thần Tú đi lấy rượu đi, cùng ta uống một trận!
- Vâng!
Thần Tú lại vui vẻ, hấp tấp đi ôm bình rượu về.
Nhìn hắn vui sướng, Phương Hành nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình có chút buồn cười, uể oải nằm ở trên giường chờ Thần Tú ôm rượu tới, đột nhiên cảm giác trong ngực có linh quang hội tụ, vội vươn tay lấy ra, rõ ràng là ngọc phù truyền âm mà đại biểu tỷ đưa cho mình, phía trên thần niệm ba động, đang có thanh âm của đại biểu tỷ truyền tới:
- Tìm được quyển Thái Thượng Kinh kia rồi...