Chương 847: Phật Tử bị bắt
Phá Trận Kinh thôi động khí huyết, chưởng như cối xay, chỉ như ngọc trụ, phô thiên cái địa, lại vận chuyển Ngự Lôi đại thuật, đạo đạo thần lôi quấn ở trên tay, khiến cho cánh tay giống như từ trên trời rơi xuống, thần uy cường đại, hơn nữa ngoài thần lôi, Phương Hành còn vận dụng Phá Diệt thần lực của Hoàng Phủ nhất tộc, mây khói màu xám như ẩn như hiện, ôm theo khí tức đáng sợ khó nói lên lời, có thể nói, một chưởng này vồ xuống, nhìn như đơn giản, lại đã vận chuyển mấy đại thuật mạnh nhất của tiểu ma đầu bây giờ, lại phối hợp cơ hội tốt, chính là một trảo toàn lực của hắn!
Bởi vì Phương Hành cũng biết một trảo này, là cơ hội duy nhất!
Mặc dù ở dưới cảm ứng của hắn, khí cơ của Phật Tử Bỉ Ngạn Tự kia như có như không, như không có chút tu vi nào, nhưng hắn không tin Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự lại là một người bình thường, cho nên trong một trảo này, đã đoán được Phật Tử sẽ giãy dụa và phản kích.
Hắn tự nghĩ, ở dưới tình huống đột ngột như thế này, ngay cả cao thủ trảm ngũ cảnh, cũng khó có thể tránh thoát!
Mặc dù Phương Hành to gan lớn mật, sự tình gì cũng dám nghĩ dám làm, nhưng hắn không phải người ngu, trước khi xuất thủ đã dự đoán được rất nhiều loại biến cố, mà bây giờ, dùng giả tượng dị bảo xuất thế dẫn các tu sĩ đi, sau đó dùng Đả Thần Cung đánh tan tất cả tăng nhân ở chung quanh Phật Tử, mình lại thừa cơ tới bắt, người bên ngoài xem ra thuận lợi đến kỳ lạ, nhưng rất nhiều chi tiết trong đó, lại không phải thường nhân có thể phỏng đoán.
Mỗi một chi tiết nhỏ đều phải cân nhắc tỉ mỉ, phân tích các loại biến hóa như thế nào.
Chỉ tiếc, sự tình để hắn ngoài ý muốn xuất hiện!
Một chưởng kia vồ thẳng về phía Phật Tử, lôi lực, phá diệt lực… muốn nổ tung, vỡ nát tất cả phòng ngự của Phật Tử.
Nhưng để Phương Hành không nghĩ tới là, Phật Tử kia thình lình không có bất kỳ phòng ngự gì!
Một chưởng vồ xuống, trực tiếp nắm lấy Phật Tử, chỉ cảm thấy thân thể hắn nhẹ nhàng, thậm chí yếu ớt, còn yếu hơn người bình thường rất nhiều, trên tay mình bám vào đủ loại thần lực, cơ hồ xém chút nhữa xé Phật Tử thành mảnh nhỏ...
- Ta sát, vậy mà thực không có tu vi...
Phương Hành kinh hãi, tâm tư kinh ngạc khó mà hình dung, không chút nghĩ ngợi, các loại thần lực như thủy triều tán đi. Thậm chí không tiếc dẫn đến pháp lực nghịch hành, chấn động tạng phủ, phun ra một ngụm máu tươi... không phải hắn thiện tâm, mà là Phật Tử quá yếu, hắn sợ dù chỉ có một tia thần lực tiết lộ, cũng sẽ xé hắn thành mảnh nhỏ, Phương Hành cũng không phải muốn giết hắn, ngược lại vì quyển Thái Thượng Đạo Kinh kia, không thể không toàn lực bảo vệ tính mạng của đối phương, cho nên chỉ có thể dốc hết toàn lực, thậm chí không tiếc thụ thương, cũng phải thu hồi tất cả thần lực của mình!
Con mẹ nó thật làm cho Phương Hành phiền muộn a...
Đường đường Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự, chủ nhân tương lai chưởng quản Công Đức Phổ của Tịnh Thổ, vậy mà một chút tu vi cũng không có?
Cần biết ngay cả một tăng nhân bình thường của Bỉ Ngạn Tự như Tuệ Nguyệt, cũng có thực lực tam ba, có thể cùng mình qua mấy chiêu a!
Đến phiên Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự, lại trở thành người bình thường?
Vì sao Thần Tú có thể thua hắn chín thế a...
Mặc dù trong lòng phiền muộn, nhưng dù sao cũng không thể để Phật Tử mất mạng, chỉ có thể thu hồi pháp lực.
Cũng may bây giờ hắn đã đi vào trảm ngũ cảnh, thần lực thuật pháp có thể xưng tụ tán tùy tâm, mặc dù gấp bách, thậm chí dẫn đến bản thân bị thương, nhưng rốt cục vẫn thành công thu hồi lại, chưởng hóa thành thường hình, một tay xách lên Phật Tử, Khổn Tiên Thằng giống như linh xà bay ra, trói Phật Tử giống như bánh chưng, sau đó bỏ chạy...
Hết thảy nói rất dài dòng, trên thực tế từ khi hắn hô lên "dị bảo xuất thế" đến bây giờ, ngay cả thời gian uống cạn nửa chén trà cũng chưa tới. Mà từ khi hắn bắn Đả Thần Cung đến bắt Phật Tử, thì chỉ là một cái nháy mắt.
- Sưu!
Hắn cũng không lo được thương thế của mình, thân như lưu tinh, Kiếm Ma Đại Dực vung mạnh, trong chớp mắt lướt ra ngoài trăm ngàn trượng...
Lọc cọc đát...
Nơi xa, con lừa sớm đang chờ hắn lao ra, cùng hắn song song phi nước đại, Phương Hành ném Phật Tử lên lưng nó, mình thì triển khai Tiêu Dao thân pháp, thân hình như tiên, vừa lướt gấp vừa vận mộc pháp chữa thương, một người một lừa tốc độ nhanh đến mức cực hạn, dưới bầu trời đêm, rất nhanh đã biến mất bóng dáng...
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trong sơn cốc, có người nghe ra bên ngoài nổ tung, vội vàng đi ra xem xét.
Nhưng vừa xem xét, lại nhất thời sợ ngây người, chỉ thấy vị trí Bỉ Ngạn Tự tụ hợp hỗn độn, chư vị Phật Tử hộ pháp tăng bào xé rách, cả người là thương, bộ dáng cực kỳ thê thảm, thậm chí có người trọng thương ngã gục, mà tu vi tương đối cao, thụ thương hơi nhẹ, thì đang ra sức bò lên, thanh âm kinh hoàng lại thê thảm, thậm chí mang theo nghẹn ngào hô hào.
- Phật Tử... Phật Tử bị người bắt đi...
Tiếng kêu này, làm tất cả tu sĩ Tịnh Thổ đều sợ ngây người.
Trọn vẹn ba hơi, không một người nói chuyện, giữa thiên địa một mảnh vắng lặng.
Nói đùa cái gì đó?
Phật Tử bị người bắt?
Phật Tử là nhân vật nào, sao lại bị người bắt đi?
Lại có ai lớn gan như vậy, có dũng khí bắt Phật Tử?
Hoặc nói ai bản lĩnh thông thiên như thế, có bản lãnh bắt Phật Tử đi?
- Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Sau một hồi lâu, mới có mấy người nhảy vọt lên, gương mặt chấn kinh, chính là những tăng nhân và người của tam đại cổ tộc vào trong sơn cốc, sau khi bọn họ khiếp sợ, thần sắc đều là không thể tin, vì chuyện này quá mức kinh nhân, sao có thể xảy ra loại sự tình này chứ, hơn nữa ở trong Ma Uyên, ai có thể từ trong tay năm vị hộ pháp La Hán bắt Thần Tử đi?
- Vừa rồi... Các ngươi vào cốc... Có người... Dùng Phù Thạch đánh tới... Chúng ta... Dùng thân bảo vệ Phật Tử, kết quả trọng... trọng thương, sau đó người kia xông... đến, trói Phật Tử lại, chạy trốn về phía... tây...
Một vị tăng nhân cưỡng ép áp chế thương thế trả lời, ngón tay run rẩy chỉ bầu trời đêm.
- Hoang đường... Làm sao lại phát sinh loại sự tình này?
Có một vị Thần Tử cổ tộc theo bản năng hét lớn, trong tay còn cầm một bảo giáp đen nhánh, chính là Huyền Minh Hàn Kim Giáp.
- Nhanh đuổi theo...
Ầm... một tăng nhân thân hình cao lớn khôi ngô nhất phi trùng thiên, lao về phương tây.
- Nếu Phật Tử xảy ra chuyện... Chúng ta... Tất cả chúng ta, muôn lần chết khó rửa sạch tội lỗi...
Oanh! Oanh! Oanh!
Lại có mấy tu sĩ tu vi cường hoành không nói một lời, vận chuyển pháp lực, nhanh chóng tiến lên...
Một cảm giác kinh khủng khó nói lên lời lan tràn, phảng phất như một đại thủ bóp lấy tim bọn hắn, loại sợ hãi này bàng bạc mãnh liệt, thậm chí để bọn hắn không có thời gian đi phẫn nộ, chỉ cảm thấy sợ hãi thật sâu, sau đó theo bản năng dùng hết khả năng muốn đi cứu Phật Tử về.
Phật Tử bị bắt...
Con mẹ nó nói ra ai tin a!
Một ngày này, Tịnh Thổ đại loạn, tin tức Phật Tử bị người bắt căn bản không giấu được, tin tức vừa truyền ra, lập tức kinh động đến thập đại cổ tộc, thậm chí các lão tổ ở bên ngoài Ma Uyên cũng chấn kinh, không biết rơi mất bao nhiêu cái cằm, ném bao nhiêu ly chén, sau đó cơ hồ tất cả lực lượng của Tịnh Thổ ở trong Ma Uyên đều bắt đầu chuyển động, vô số cao nhân xuất động, tìm tòi tung tích của Phật Tử, càng có không biết bao nhiêu người thôi toán, tiêu hao pháp lực thậm chí thọ nguyên, cũng phải thôi diễn ra thân phận của người gan to bằng trời kia...
Phương Hành đương nhiên không biết đã gây ra tai họa bực này, lúc này đang dùng Quỷ Già Nhãn vận chuyển khói xanh, bao phủ mình và con lừa ở bên trong, sau đó như một làn khói chạy trốn, vừa chạy vừa cười ha ha, còn thỉnh thoảng phun máu...
- Đồ đệ, thấy không, sư phó ngươi ngưu bức không?
- Mẹ nó cái gì Phật Tử, còn không phải bị tiểu gia bắt dễ như trở bàn tay?
- Ngươi nói Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự này, vậy mà trên người không có chút tu vi, nói ra ai tin chứ...
- Thần Tú sư đệ nhà ta, vậy mà thua một phàm nhân cửu thế, ngay cả ta cũng không tin ah!
Hắn một bên khen mình, một bên tìm kiếm chỗ che giấu thích hợp, cũng may Ma Uyên địa thế rộng lớn, hắn lại chuyên chọn chỗ không người trốn, lại có Quỷ Già Nhãn che đậy khí tức, trước chạy phía tây, lại lộn hướng nam, cuối cùng lộn về hướng bắc, căn bản không có quy luật đáng nói, tự nghĩ không người nào có thể đuổi được mình, lúc này mới tìm một sơn cốc ngừng chân, ngồi xếp bằng điều trị nội thương.
Lúc đó hắn nóng lòng thu thần lực, khiến cho nội phủ thụ thương rất nặng, nếu không phải nhục thân của hắn cường hoành, sợ là trốn không xa như vậy, lại thêm pháp lực nghịch hành, kinh mạch hỗn loạn, đã không phải mộc pháp đơn thuần có thể chữa trị, không hảo hảo điều tức là không thể!
Bày ra đại trận, để con lừa trông chừng Phật Tử, không thành thật thì cho một cước, lúc này mới lẳng lặng điều tức.
Trong quá trình này, Phật Tử cũng trung thực, vậy mà không nói một lời, khoanh chân tụng kinh, không có chút kinh hoảng.
Mà Phương Hành, một lúc lâu sau rốt cục mở mắt, chầm chậm thở ra một hơi, sắc mặt hồng hào lại, tinh thần tràn đầy, đáy mắt có tinh quang lấp lóe, đã hoàn toàn khống chế được thương thế, thẳng đến lúc này, hắn mới quay đầu, nghiêm túc quan sát Phật Tử, mặt mũi tràn đầy hồ nghi và vẻ tò mò, giống như đang suy tư vấn đề gì...
- Ngươi chính là Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự?
Hắn hiếu kỳ hỏi, ánh mắt nhìn cả người đối phương, nhìn nửa ngày, lại có chút thất vọng, thầm nghĩ:
- Phật Tử thực con mẹ nó nghèo, đừng nói không có tu vi, vậy mà trên người ngay cả một bảo bối cũng không có, sao có mặt mũi làm Phật Tử ah...
Mà Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự kia, cũng thẳng đến lúc này mới mở hai mắt ra, bình thản nhìn Phương Hành, thấp giọng nói:
- Tiểu tăng Huệ Năng, vạn năm trước chỉ là một lão tăng quét rác bên người Chân Phật, sao dám xưng Phật Tử?
- Ngươi gọi Huệ Năng, vậy ta không có bắt sai ah...
Ánh mắt Phương Hành cổ quái nhìn hòa thượng này, nhịn không được hỏi:
- Ngươi đường đường Phật Tử, sao trên người không có tu vi?
Tăng nhân kia vẫn mặt không biểu tình, nhàn nhạt hỏi lại:
- Người trong Phật môn tu là Phật pháp, muốn tu vi làm gì?
- Ách...
Một câu hỏi ngược Phương Hành, làm hắn không biết đáp lại như thế nào, nửa ngày sau mới nói:
- Bằng câu này, ngươi đã không bằng Thần Tú sư đệ rồi...