Lược Thiên Ký

Chương 846: Nước đục bắt Phật Tử

Chương 846: Nước đục bắt Phật Tử

- Dị bảo xuất thế?
Tiếng kêu này, khiến cho tu sĩ Tịnh Thổ ở chung quanh sơn cốc đại loạn, trong thung lũng phát ra thanh âm nổ tung bất ngờ, vốn để các tu sĩ sợ hãi, toàn bộ lực chú ý nhìn sang, lại căn cứ đại đa số các tu sĩ đều là được Bỉ Ngạn Tự triệu hoán đến, chờ đợi rất lâu, sớm có suy nghĩ trong cốc đến tột cùng sẽ xuất hiện cái gì, mà bây giờ Phương Hành chơi như thế, lập tức khiến cho các tu sĩ theo bản năng nghĩ dị biến trong cốc là mục đích của Bỉ Ngạn Tự, lại thêm chung quanh có người hô loạn, vô ý thức liền tin mấy phần.
- Hẳn là các đại sư của Bỉ Ngạn Tự thật muốn để cho chúng ta tới đây chờ đợi dị bảo xuất thế?
- Nhìn trong cốc xem, bảo quang trùng thiên, lệ khí rít gào, không phải là thiên tượng khi dị bảo xuất thế sao?
Các tu sĩ đều đứng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn vào trong cốc, chỉ thấy trong sơn cốc sơn phong sụp đổ, bảo quang dập dờn, có một ít tàn binh bị chấn lên không trung, người ánh mắt sắc bén đều nhìn thấy, phẩm chất cực kỳ bất phàm, lại thêm tiếng nổ tung trong sơn cốc mặc dù đột ngột, lại không mãnh liệt, không có để cho bọn hắn sinh ra cảm giác sợ hãi, nhất thời người người động tâm, lao thẳng vào trong cốc.
Phương Hành thờ ơ lạnh nhạt, không ngờ phát hiện, lúc này người vào cốc còn chưa đủ nhiều, thế cục còn chưa đủ loạn, những tu sĩ cổ tộc thân phận tôn quý kia còn ở bên cạnh lẳng lặng quan sát, chỉ sai thủ hạ vào cốc quan sát, các tăng nhân Bỉ Ngạn Tự thì cau mày, biểu lộ nghi hoặc, nhưng không một người động đậy, hiển nhiên thanh thế mình tạo ra hoàn toàn không đủ để trực tiếp mê đổ tu sĩ Tịnh Thổ...
- Nhìn xem các ngươi có thể nhịn đến khi nào...
Phương Hành cười lạnh, sau đó hóa ra mấy phân thân, theo dòng người vọt vào sơn cốc.
- Ah, nơi này có một thần binh, sát khí đáng sợ, toàn thân phù văn, không phải là tiên binh chứ?
- Lại có Tiên Linh bảo dược sinh trưởng, đây là tiên duyên sao?
- Trời ạ, nơi này có một bộ bảo kinh, ghi lại là... pháp môn tu luyện phá diệt cổ khí...
- Viên tiên đan này là của ta, ai dám đoạt, ta sẽ liều mạng với các ngươi...
Trong lúc nhất thời, theo phân thân của Phương Hành chui vào sơn cốc, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên. Thậm chí còn kèm theo thanh âm tranh đoạt đấu đá, từ trong các loại tiếng kêu thả ra thông tin, nhất thời làm cho các tu sĩ lúc đầu bình tĩnh ngắm nhìn cũng đứng ngồi không yên, ai cũng không cho rằng những tiếng kinh hô kia là giả.
Dù sao tất cả mọi người đều là tu sĩ Tịnh Thổ, quá hiểu rõ nhau, sao có thể có nhiều người như vậy ở bên trong nói bậy, bọn họ chỉ là bình tĩnh, muốn quan sát có nguy cơ khác hay không mà thôi, mà bây giờ, nhìn thấy nguy cơ không có, bên trong lại có vô số bảo bối xuất hiện, ai còn sẽ ngốc đứng ở bên ngoài?
- Các đại sư của Bỉ Ngạn Tự đã nói, ai cướp được chính là của người đó. Mọi người không được loạn, tới trước được trước...
Trong hỗn loạn, cũng không biết là ai hô lên, ngoài sơn cốc càng trở nên loạn hơn.
Đã ai lấy trước chính là của người đó, vậy còn khách khí làm gì, trước cướp vào tay mình mới là quan trọng...
Ầm ầm, ngoài sơn cốc cơ hồ đã không còn bao nhiêu người, chỉ có ba nhóm người còn quan sát, là người của tam đại cổ tộc, cũng không phải bọn họ không động tâm. Mà là trước đó đã phái rất nhiều thủ hạ vào tranh đoạt, Thần Tử thì còn ở bên ngoài, nghi ngờ nhìn về phía các hòa thượng của Bỉ Ngạn Tự, tựa hồ muốn hỏi ý kiến một chút. Dị bảo bất thình lình, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
- Còn không động tâm? Vậy lại thêm chút lửa!
Phương Hành cười lạnh, điều khiển đại yêu phân thân, lấy ra bảo bối mà mình đoạt ở trong Vạn Bảo Lâu ra, không lâu lắm, đột nhiên nghe được trong sơn cốc yên tĩnh nửa giây, sau đó càng đại loạn, có người kêu lớn:
- Gia hỏa kia, ngươi dừng lại, tay ngươi cầm chính là Huyền Minh Hàn Kim Giáp đúng không? Nhanh chóng lưu lại, nếu không đừng trách ta không nể mặt mũi...
- Huyền Minh Hàn Kim Giáp?
Sơn ngoài cốc, ngay cả Thần Tử của tam đại cổ tộc cũng kinh hãi.
Giáp này dùng kim loại cực kỳ khan hiếm đúc thành, trời sinh âm hàn, có thể hóa giải ba thành thuật pháp thần thông của đối thủ, chính là lợi khí bảo mệnh, nếu là hai Kim Đan cảnh thực lực ngang nhau, một người mặc giáp này, vậy thì xem như thắng chắc, loại áo giáp này, dù ở Thần Châu cũng cực kỳ hiếm có, bằng không cũng sẽ không để ở tầng thứ bảy của Vạn Bảo Lâu, hơn nữa Tịnh Thổ tài nguyên thiếu thốn, giá trị sẽ càng cao hơn, nhất là ở dưới tình huống như bây giờ, càng là bảo vật vô giá.
Xem như Phương Hành, cũng rất muốn giữ áo giáp kia lại, bất quá bây giờ hắn ở vào giai đoạn ma luyện võ đạo, không muốn mặc giáp, cho nên một mực không dùng, ngay cả áo giáp phẩm chất cao hơn của Lữ Phụng Tiên, cũng bị hắn cho con lừa, vì thế Huyền Minh Hàn Kim Giáp kia, tự nhiên chỉ có thể làm mồi nhử.
- Cái này...
Thần Tử của tam đại cổ tộc giật mình, ánh mắt mập mờ.
Đột nhiên, một Thần Tử cách sơn cốc gần nhất thân hóa lưu tinh, lao thẳng vào trong sơn cốc.
Hai Thần Tử khác thấy hắn động, cũng vội vã đuổi vào trong sơn cốc.
Tịnh Thổ hiếu chiến, thập đại cổ tộc nói là liên minh, không bằng nói là đối thủ, địa vị của bọn họ đều bình khởi bình tọa, tự nhiên không muốn người khác dễ dàng đạt được bảo giáp, một người bất động, hai người bất động, một người động, hai người khác không thể không động, mà ba người bọn họ lướt vào trong cốc, tôi tớ và tùy tùng tự nhiên cũng vội vã đuổi theo.
- Chỉ còn đám hòa thượng...
Phương Hành núp trong bóng tối, trầm thấp bật cười.
Giờ khắc này, ngoài sơn cốc chỉ có tăng chúng của Bỉ Ngạn Tự lạnh nhạt tự nhiên, ánh mắt bọn họ tựa hồ cũng có chút ngạc nhiên và nghi hoặc, không rõ những dị bảo kia là làm sao xuất thế, có chút tỉnh táo thậm chí đã nhíu mày.
Nhưng bọn họ không quá xác định, dị biến kia đến tột cùng là tốt hay xấu...
Dù sao Ma Uyên huyền bí, thiên địa pháp tắc sụp đổ, ngay cả Bỉ Ngạn Tự bọn họ cũng không thể một lời nói rõ huyền ảo trong đó, mặc dù ở trong bọn họ suy tính, những dị bảo này xuất hiện cực kỳ đột ngột, nhưng nói không chừng nơi đây thật có bí tàng tồn tại?
Hơn nữa nơi này là nội địa của Tịnh Thổ, khả năng tu sĩ Thần Châu ở chỗ này đào bẫy cơ hồ là không, lại thêm nhìn không thấy chút sát cơ nào, cơ hồ có thể kết luận trong cốc cực kỳ an toàn, cái này cũng dẫn đến bọn họ không tiện mở miệng ngăn cản, chỉ có thể đứng ngoài quan sát...
Đương nhiên, đối với bọn hòa thượng này bình tĩnh, Phương Hành đã sớm chuẩn bị.
Trong cốc lại truyền ra tiếng hô kinh ngạc:
- Phật kinh?
- Trời ạ, ta nghe ra... Đây là Chân Phật tự mình viết kinh văn?
- Không cần đoạt, dâng kinh này cho Bỉ Ngạn Tự đổi lấy công đức...
- Còn có cái này, bảo quang óng ánh... Đây là Xá Lợi sao?
Thời điểm kinh hô và tiếng rống to liên tiếp truyền ra, tăng chúng của Bỉ Ngạn Tự sắc mặt đại biến.
- Sư huynh, có thể là thực...
Một tăng nhân đứng lên, thấp giọng hô.
- Mang phật kinh về, miễn cho bị bọn họ tranh đoạt hư hại... loại bảo kinh kia, quan hệ rất trọng đại...
- Phật bảo xuất hiện ở đây, chỉ có thể nói rõ trước đó chúng ta phỏng đoán là chính xác...
Trong lúc nhất thời, chung quanh Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự, liên tục mấy người đứng dậy, sắc mặt kinh ngạc, thần sắc cấp bách.
- Đi lấy đi!
Ngay cả Phật Tử cũng chỉ có thể cau mày, nhẹ nhàng phất tay.
- Sưu sưu sưu sưu…
Chúng tăng đã sớm bị "Phật kinh Xá Lợi" hấp dẫn, lập tức có bảy tám bóng người vọt ra, tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt ẩn vào trong sơn cốc, mà bên người Phật Tử, vốn có 13 tăng nhân làm bạn, bây giờ lại chỉ còn lại bốn năm người, bốn năm người kia căn bản không có ý định vào cốc, chức trách của bọn hắn là một mực bảo hộ Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự.
- Ngay vào lúc này!
Phương Hành một mực ẩn ở nơi bí mật gần đó quyết định thật nhanh, nhảy dựng lên, kéo Đả Thần Cung, dây cung trong nháy mắt kéo căng.
Mặc dù bây giờ bên người Phật Tử còn có bốn năm người phòng hộ, nhưng Phương Hành biết, đây đã là cơ hội hiện thân tốt nhất rồi!
- Người nào?
Bên người Phật Tử còn lại bốn năm tăng nhân phản ứng cực nhanh, dù Phương Hành ở bên ngoài trăm trượng kéo ná, bọn họ cũng lập tức cảnh giác, thậm chí cảm ứng được sát khí trên người Phương Hành, đồng thời quay người nhảy lên, nhìn về phía Phương Hành...
- Oanh!
Trong nháy mắt, Phương Hành thả dây, Phù Thạch như lưu tinh bắn ra ngoài.
Khoảng cách không hơn trăm trượng sao mà gần, Phù Thạch tuột tay, đã nổ tung ở bên người Phật Tử.
- Bảo hộ Phật Tử...
Ở thời khắc này, trong bốn năm tăng nhân có người kêu to, gần như đồng thời bộc phát kim quang, tạo thành đạo đạo quang mang kim sắc giống như thực chất, hóa thành kim cương vô kiên bất tồi, chỉ tiếc Phù Thạch nổ tung quá nhanh, kim quang trên người bọn hắn vừa hiện, thì đã đến bên cạnh rồi, mà thời điểm nổ tung, bốn năm người bọn họ chỉ khó khăn lắm dùng thân thể che chắn được Phật Tử mà thôi, sau đó ở phụ cận hắc liên, ánh lửa nổ tung, bao phủ phạm vi hơn mười trượng...
Cũng ngay một khắc này, hai chân Phương Hành đạp đất, vận chuyển Tiêu Dao thân pháp, Kiếm Ma Đại Dực triển khai, thân hình lướt qua hư không.
Thân hình hắn mang theo kình phong, cơ hồ trong chớp mắt đã tách ra hồng quang hỗn loạn, lộ ra tình cảnh chỗ tăng nhân của Bỉ Ngạn Tự, bốn năm tăng nhân dùng thân thể bảo vệ Phật Tử, đều bị nổ trọng thương, chỉ là nhục thân của bọn hắn cực kỳ cường hãn, ngạnh kháng Phù Thạch, vậy mà không có ai chết tại chỗ, cho dù nổ máu me khắp người, nhưng vẫn còn có sinh cơ.
- May mắn ta thông minh...
Phương Hành cũng không nhịn được nghĩ mà sợ, nhịn không được khen mình một câu, sau đó đại thủ bắt tới Phật Tử...
Phá Trận Kinh!
Ngự Lôi đại thuật!
Phá Diệt thần lực!
Các loại pháp môn ngưng ở một chưởng, hóa thành một bàn tay màu đen to lớn, quanh quẩn lôi điện, muốn bắt lấy Phật Tử!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất