Chương 854: Chui vào Ma Châu cứu ma đầu
- Viên gia không chịu ra tay, ngược lại còn có ý muốn đoạt mười ngọn núi của Tiểu Cửu...
Thời điểm Sở Từ về tới lãnh địa Kiếp Đạo, nói ra kết quả, các tu sĩ tụ tập ở trong hành cung trầm mặc lại, từng cái hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ vốn không có gửi hi vọng ở trên người Viên gia, dù sao đại gia tộc làm việc, lợi ích đi đầu, cũng chính là nguyên nhân này, dù muốn cầu Viên gia xuất thủ, cũng không có cầm thân phận của Phương Hành nói chuyện, mà dựa theo tiêu chuẩn làm, cầm mười ngọn núi làm hậu lễ, đi cầu Viên gia xuất thủ. Chỉ là bọn hắn không nghĩ tới, thủ đoạn của Phù Tô công tử, còn ác hơn bọn hắn tưởng tượng.
- Hiện tại ngoài cửa trại đã có nhân mã tụ tập, sợ là chẳng mấy chốc sẽ xuất thủ cứng rắn đoạt!
Có người báo tình huống ngoài trại cho Vương Quỳnh biết, sắc mặt nàng âm trầm, thấp giọng nói.
- Đã chờ không nổi sao? Đợi tiểu vương ra ngoài giết mấy người hả giận...
Tiểu Bằng Vương nổi giận, xách kim mâu muốn giết ra ngoài.
- Hiện tại ra ngoài thì có ích lợi gì?
Ô Tang Nhi kéo Tiểu Bằng Vương trở về, giáo huấn:
- Một mình ngươi có thể giết bao nhiêu, có thể thay đổi đại cục sao? Nếu bị những cao thủ ở Thần Châu kia đả thương, ngược lại không công tổn hao trợ lực cứu người, đáng giá không?
Bây giờ tu vi của Tiểu Bằng Vương đã không biết cao hơn Ô Tang Nhi bao nhiêu, nhưng hết lần này tới lần khác ở trước mặt nàng lại cực kỳ trung thực, cau mày hét lên:
- Vậy làm thế nào, tùy ý những người kia cưỡi đến trên đầu chúng ta sao? Tiểu vương ta khi nào nhận qua loại khi nhục này?
Ô Tang Nhi lườm hắn một cái, nói:
- Trước kia Phương đại ca cũng khi dễ ngươi không ít ah...
Trên mặt Tiểu Bằng Vương nóng bỏng, nửa ngày mới mạnh miệng nói:
- Cái kia không giống nhau, ai bảo bối phận của hắn cao hơn chứ?
- Bọn họ muốn cướp, vậy để bọn hắn cưới! Sở Từ muội muội, dù sao mục đích của chúng ta là cứu Phương Hành trở về. Ngươi không cần lo lắng việc này, hắn vốn không nghĩ tới để ngươi giúp hắn bảo vệ đỉnh núi, chúng ta đối chọi gay gắt với những người này, bất quá là vì nhỏ mất lớn, ngược lại bỏ lỡ cơ hội cứu hắn mà thôi. Ngươi nghe ta một lời, ai ra tay giúp đỡ, ai nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, không cần phải nói, nhưng phải nhớ kỹ giao cho Phương Hành, để hắn nhìn mà xử lý!
Thấy Sở Từ tự trách, đám người Vương Quỳnh lại rất thoải mái cười nói.
Ô Tang Nhi cũng mở miệng nói:
- Vừa rồi ta lại bói một quẻ, là bói những người chúng ta, luôn cảm thấy quẻ tượng có kỳ quặc, mặc dù Phương đại ca mệnh số mê ly, khó mà tính toán. Nhưng nhất thời không cần lo lắng cho tính mạng, ngược lại là chúng ta nguy hiểm mọc thành bụi. Dùng cái này suy đoán, ta lại cảm thấy sự tình hắn bị luân hãm không chuẩn, dù hắn bị vây hãm, cũng có kế sách chạy trốn, còn nếu ta dùng mệnh số của chúng ta thôi diễn, tìm ra một con đường ít phong hiểm nhất xâm nhập Ma Uyên lại ra vấn đề rất lớn...
- Ngươi là muốn nói tin đồn là giả?
Đại Thánh Sơn Không Không Nhi mở miệng, thấp giọng hỏi.
Ô Tang Nhi nói:
- Khó mà nói được, bất quá dù sao Ma Châu cũng là đối địch, hơn nữa chúng ta không biết cô nương Bắc Minh gia kia, không rõ tính cách như thế nào, chỉ bằng thư của Ma Châu, chúng ta nhiều nhất chỉ tin một nửa mà thôi!
Các tu sĩ nghe vậy, lại cảm thấy Ô Tang Nhi nói có lý, tu sĩ tu mệnh thuật, vốn là trên thôi thiên cơ, dưới nhìn lòng người, mặc dù Ô Tang Nhi tuổi tác không lớn, tu vi không cao, lại là người duy nhất tu mệnh thuật trong Yêu Địa, tất cả mọi người vẫn rất tin nàng.
- Bất quá coi như quẻ tượng của ngươi biểu hiện tiểu tổ nguy cơ không lớn, chúng ta cũng không thể ngồi yên không lý đến?
Tiểu Bằng Vương do dự một chút, thấp giọng nói.
Vương Quỳnh cũng nhẹ gật đầu nói:
- Chỉ vì nghe đồn liền xâm nhập Ma Châu cứu người, có vẻ hơi ngu xuẩn, nhưng nếu rõ ràng nghe nói hắn bị vây hãm, lại ngồi yên không lý đến, chỉ sợ càng rét lạnh tim người, lần này dù có chút hung hiểm, ta vẫn phải đi một lần, mong Tang Nhi tiên tử giúp ta mở quẻ, cho chút chỉ rõ, để ta an ổn tiến vào Ma Châu, dù chỉ là tìm hiểu chút thông tin đi ra cũng tốt!
- Ta cũng đi, các lão tổ áp chế ta vài chục năm không phá Kim Đan, khó khăn lắm mới phá Kim Đan, học được một thân bản lĩnh, không đi Ma Châu xông xáo một lần thì làm sao ma luyện?
Tiểu Bằng Vương cũng theo sát đứng dậy, dứt lời lại gãi đầu nói:
- Hơn nữa Tà Tổ nói với ta, Phương Hành tiểu tổ là người lòng dạ hẹp hòi, ta đi cứu hắn, hắn có thể sẽ mắng ta ngu xuẩn, lại sẽ cho ta rất nhiều chỗ tốt, nhưng nếu như ta không đi cứu hắn, chỉ sợ ngoài miệng hắn không nói cái gì, trong lòng lại ghi thù, tương lai tìm được cơ hội sẽ gây khó dễ cho ta...
- Có đạo lý...
Hắn nói ngay thẳng như vậy, thình lình đưa tới không ít người cộng minh, nhao nhao gật đầu phụ họa.
Vương Quỳnh và Sở Từ bất đắc dĩ, nghĩ thầm thanh danh của Phương Hành thật không ra sao a...
Không Không Nhi cũng mở miệng nói:
- Nói như thế, không nhân cơ hội này bán cho hắn cái nhân tình, không phải thua lỗ vốn gốc sao?
Ngay cả Ô Nhất Điển một mực sợ hãi trốn ở sau lưng Ô Tang Nhi, trước mặt người ngay cả một câu cũng không dám nói đứng dậy, nói:
- Để ta đi cứu người... Đánh chết ta cũng không đi, vạn nhất ta chết ở bên trong làm sao bây giờ? Bất quá ta quyết định lưu tại nơi này, theo các ngươi nói, ai đến đoạt địa bàn ta đều nhớ kỹ, ai nói xấu các ngươi ta cũng nhớ kỹ, chờ thời điểm tính sổ, cũng có cái dựa vào...
Các tu sĩ nghe vậy, biểu lộ đều có chút cổ quái nhìn thoáng qua, nghĩ thầm tên này lại rất gian xảo...
Ô Tang Nhi lại nở nụ cười, kéo tay Sở Từ nói:
- Cho nên Sở Từ muội muội ngươi không cần thương tâm, thế nhân đều biết Phương đại ca hắn bản lĩnh thông thiên, nhưng sao biết chúng ta cũng không phải đồ đần, bây giờ ta tu hành Chúng Sinh đại thuật do Căn Bá truyền thụ đã vài chục năm, đang muốn mượn cơ hội này thử một chút, phải chăng thật sự có thể trên thôi thiên mệnh, dưới diễn chúng sinh, lần này ta sẽ cùng mọi người đi vào Ma Châu, ven đường thôi diễn cát hung, coi như cứu không được người, cũng tận sức để mỗi người bình an trở về!
Trong lúc đàm tiếu, kế hoạch đã định ra, mỗi người đều muốn bán Phương Hành một cái nhân tình, lại giống như hoàn toàn quên hung hiểm trong đó.
Mà Sở Từ, cũng chỉ có thể cúi đầu, hết thảy ở trong không nói.
Bên ngoài Viên gia ép buộc Sở Từ giao ra mười núi, thậm chí muốn động binh tiến đánh lãnh địa Kiếp Đạo. Đoàn người Kiếp Đạo, Đại Tuyết Sơn thậm chí Yêu Địa làm ra phản ứng thình lình vượt ra ngoài dự kiến của mọi người, vậy mà trực tiếp từ bỏ mười núi, sau đó một mình xâm nhập Ma Châu cứu Phương Hành, phần quyết định này làm cho các đạo thống cảm thấy ngoài ý muốn, người kinh ngạc cũng có, cười nhạo cũng có, thừa cơ mưu tính lãnh địa của Đại Tuyết Sơn cũng có.
Mà lúc này, đám người Sở Từ đã xuống núi, lẳng lặng nhìn lại, chuẩn bị hành trình.
- Hồng Anh tướng quân đưa tin đến, hắn không cách nào tiến lên, nhưng sẽ lệnh người tiến đánh lãnh địa Ma Châu, phân tán áp lực cho chúng ta!
- Thần Châu Bắc Vực, Đạo Tử Thiên Nhất cung gửi thư nói, thân thể của hắn có tật không tiện tiến lên, nhưng sai người đưa tới mười viên Thiên Nhất Vụ Châu!
- Phụng Thiên Đạo đưa tới một bản đồ địa hình Ma Uyên, còn nói khi tất yếu, nguyện tiếp ứng chúng ta trở về!
- Trung Vực Hàn gia chiếm ba núi của Đại Tuyết Sơn...
Trước khi đi, các đạo thống đều làm phản ứng khác biệt, nhao nhao tỏ ra thiện hay ác ý.
Càng có vô số tu sĩ, hoặc ở trên đỉnh núi, hoặc ở trong cốc, hoặc ở giữa rừng như ẩn như hiện, ánh mắt cổ quái nhìn bọn hắn, có quan sát Kiếp Đạo có phải thật từ bỏ mười ngọn núi hay không, cũng có người muốn nhìn, sau khi tiểu ma đầu kia bị vây hãm, có bao nhiêu bằng hữu vì nghĩa quên mình đi cứu, bất luận thành bại, tên của nhóm người đi cứu đều được truyền ra.
- Luôn cảm thấy ánh mắt những người kia nhìn chúng ta giống như đang nhìn đồ đần, trong lòng thật tức giận...
Tiểu Bằng Vương gãi đầu, rất không phục nhìn chung quanh.
- Ma đầu kia lâm nguy ở lãnh địa Ma Châu, có thể có mấy phần hi vọng còn sống trở về, các ngươi chỉ có ngần ấy người, lại muốn vào Ma Châu cứu, không sợ mình cũng hãm ở trong đó sao? Một không viện binh, hai không nắm chắc, mạo muội xâm nhập, không phải người ngu thì là cái gì?
Đang đi, lại có mấy người đuổi tới, rõ ràng là đám người Hồ Tiên Cơ và Cửu Đầu Tiểu Thánh, Vô Ảnh Sơn Đạo Tử…
Lúc này sắc mặt của Hồ Tiên Cơ giận tái, nhìn đám người Tiểu Bằng Vương:
- Yêu Địa chúng ta vốn thế yếu, các ngươi còn muốn lãng phí tinh lực ở trên sự tình vô dụng này, sợ là dù các ngươi có thể bình an trở về, cũng bỏ lỡ thời cơ tiến đánh Ma Châu, chiếm cứ lãnh địa, cách làm như thế đáng giá không? Vì tiểu ma đầu kia, hỏng khí vận của Yêu Địa, phần khuyết điểm này, các ngươi gánh được sao?
- Hồ tỷ tỷ, sự tình Yêu tộc có ngươi chịu trách nhiệm, chắc hẳn không lo!
Ô Tang Nhi đứng ra, nhìn Hồ Tiên Cơ nói:
- Chuyến này, chúng ta muốn đi một lần, nếu không tâm tư bất an!
- Tang Nhi, ngươi...
Hồ Tiên Cơ nhất thời chán nản, âm thầm nổi giận, nói không ra lời, dư quang quét qua, phát hiện Vô Ảnh Sơn Đạo Tử Ngụy Vô Kỵ dáng người thấp bé, bộ dạng lại hèn mọn đã lặng lẽ không tiếng động chạy vào trong đội ngũ muốn cứu Phương Hành, nhất thời làm nàng phát cuồng, khẽ quát lên:
- Ngụy Vô Kỵ, bọn họ tự nhận anh hùng, muốn đi chịu chết, sao ngay cả ngươi cũng lăn vào?
Vô Ảnh Sơn Đạo Tử không quay đầu lại nói:
- Ta biết theo ngươi vỗ mông ngựa các đạo thống sẽ an toàn, nhưng không biết tại sao đột nhiên cảm giác, nếu ta đi theo bọn họ, chỗ tốt lại càng lớn, cho nên ta quyết định đi theo bọn hắn...
- Ngươi điên rồi phải không?
Hồ Tiên Cơ giận không kiềm được, nghiến răng.
Vô Ảnh Sơn Đạo Tử thì khóc không ra nước mắt, nghĩ thầm mười mấy năm trước mình bị tiểu ma đầu kia nắm chắc mệnh mạch, không đi cũng không được, nhưng trên mặt lại không nói, ngược lại cười quái dị nói:
- Hồ ly lẳng lơ, người có danh trí kế, nhưng lần trước lại thua rất thảm nha, chỉ là y phục cũng đã bị người lột mấy lần? Từ đó trở đi, bản Đạo Tử liền quyết định ở thời điểm then chốt sẽ không đứng ở bên ngươi...
- Các ngươi đi chịu chết, tự có thời điểm hối hận!
Hồ Tiên Cơ tức đến sắc mặt tái xanh, lại không nói thêm gì nữa, tay áo vẩy lên, quay người rời đi.
Mà đoàn người này, thì do Ô Tang Nhi bói một quẻ, định ra phương vị, sau đó riêng phần mình triển khai tốc độ, biến mất ở giữa dãy núi.
Sau lưng bọn họ, Ô Nhất Điển ngồi ở sau cây tùng, mắt nhỏ gian giảo đánh giá đám người dưới núi, lấy ra một chồng giấy, liếm liếm bút lông, thành thành thật thật ghi:
- Người cứu ngươi, Sở Từ tiên tử, đệ tử Đại Tuyết Sơn Vương Quỳnh, Yêu Địa Cô Nhận Sơn Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Đại Thánh Sơn Không Không Nhi, Tang Nhi muội muội, Vô Ảnh Sơn Đạo Tử Ngụy Vô Kỵ...
- Đáp ứng ra tay giúp đỡ, Trấn Uyên Bộ Hồng Anh tướng quân, lão đạo sĩ Phụng Thiên Đạo, gia hỏa mập mạp của Thiên Nhất cung...
- Thừa dịp loạn đoạt địa bàn ngươi, Trung Vực Viên gia, Hàn gia, Mạnh gia, Ly Hận Thiên...
- Giúp ngươi liều chết ghi chép lại: Hảo huynh đệ Ô Nhất Điển...