Chương 855: Có tính là người hay không
- Ngươi tuyệt đối đừng chọc tới sư huynh, thực sẽ hại chết các ngươi...
Lúc này ở lãnh địa Ma Châu, trên Tịch Diệt Cốc, nghe Thần Tú nói, ngay cả đại biểu tỷ Bắc Minh Thanh Địch cũng nhất thời trầm mặc, biểu lộ xấu hổ lại có chút áy náy, hình như không nghĩ tới Thần Tú sợ hãi qua đi, nói lại là một câu như vậy, hơn nữa nhìn nét mặt của hắn, có thể biết tiểu hòa thượng nói cực kỳ nghiêm túc, là đang cân nhắc cho mình.
Hắn thật sợ mình chọc giận Phương Hành sẽ rước lấy họa sát thân...
Cũng chính bởi vì nghĩ đến điểm này, nàng nhất thời ngơ ngẩn, trong đầu nhanh chóng lóe lên rất nhiều hồi ức.
Từ Phong Thiện Sơn, lại đến Hoàng Phủ tổ địa đã hóa thành Ma vực, lại đến Quy Khư, Bạch Ngọc Kinh...
Nhìn biểu lộ lo lắng của Thần Tú, trong lòng đột nhiên có chút đắng chát!
Nhưng thanh niên cưỡi Ngũ Thải Thần Ngưu nghe, ngược lại nở nụ cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thần Tú nói:
- Tiểu hòa thượng, Linh Sơn Tự các ngươi thật ký thác biến số duy nhất vào trên người nghiệt chướng kia sao? Ta ngược lại muốn xem, tiểu tạp chủng thoát ly khí vận gia tộc che chở bảy trăm năm, lại vẫn ương ngạnh sống sót đến tột cùng còn lại mấy phần bản lĩnh, dám làm sự tình đại nghịch bất đạo như vậy!
Dứt lời lạnh giọng quát lên:
- Người tới, tra tấn hắn!
Một câu băng lãnh, lại hù Thần Tú rụt đầu, không dám lên tiếng.
Bắc Minh Thanh Địch kinh hãi, vội vàng đứng dậy nói:
- Đại ca, làm gì như thế, dù sao hắn cũng là Phật Tử...
Thanh niên cưỡi Ngũ Thải Thần Ngưu lại lạnh lùng nói:
- Hắn là tâm ma của Phật Tử, kiếp cuối cùng khi Chân Phật hiện thế!
Nói xong lạnh giọng tiến lên, lại thực muốn thi triển cực hình với Thần Tú, Bắc Minh Thanh Địch ngượng ngùng đứng ở bên cạnh, không biết ngăn cản như thế nào, ngược lại dọa kinh Thần Tú, cả kinh kêu lên:
- Uy uy uy, không cần dùng hình, sư huynh sẽ lập tức tới ngay. Ngươi gấp cái gì...
- A, không độc ác một chút, tiểu ma đầu kia há sẽ cam tâm tình nguyện hiện thân?
Thanh niên cưỡi Ngũ Thải Thần Ngưu quát lạnh, bước nhanh đến phía trước. bên hông buộc lấy roi da, dùng Âm Minh Huyền Ti dệt thành nhuyễn tiên, một roi rút qua, đại thụ trực tiếp khô héo, ngoan thạch vỡ thành bột mịn, ngay cả Kim Đan viên mãn trúng một roi, cũng sẽ đau triệt thần hồn, không nhịn được lên tiếng kêu to, nước mắt chảy dài.
- Không cần làm thật a, sư huynh của ta sẽ tới ngay, an tâm chớ vội, kiên nhẫn một chút không được sao?
Thần Tú bị dọa sắc mặt tái xanh, không có một chút cốt khí kêu to.
- Đại ca, không nên dùng hình...
Bắc Minh Thanh Địch nhịn không được khuyên bảo, lại bị nam tữ cưỡi Ngũ Thải Thần Ngưu đẩy sang một bên.
- Tiểu hòa thượng, muốn bớt đau khổ, thì ngóng trông tạp chủng kia mau mau tới đi...
Nam tữ cưỡi Ngũ Thải Thần Ngưu vung trường tiên, trên không trung lắc một cái, "ba" một tiếng quất về phía Thần Tú.
- Sư huynh cứu mạng...
Thần Tú dọa kinh, giãy dụa kêu lớn.
- Sưu...
Thời điểm một roi sắp rơi xuống cái đầu nhỏ của Thần Tú, đột nhiên xa xa truyền tới tiếng xé gió, một vật như lưu tinh bắn đến, cơ hồ trong chớp mắt đã bay đến trước người nam tữ cưỡi Ngũ Thải Thần Ngưu, nam tử này thấy roi sắp rơi vào trên đầu Thần Tú, lại bị dị biến làm giật nảy mình, vô ý thức quất về phía hòn đá kia.
- Oanh!
Một roi quất ra, đã tiềm vận pháp lực, roi như sắt, kình lực như tơ, ngăn hòn đá kia ở trên không.
- Là ai đánh lén ta?
Nam tữ cưỡi Ngũ Thải Thần Ngưu phẫn nộ, nhìn về phía địa phương hòn đá bay tới hét lớn.
- Cẩn thận!
Nhưng đúng lúc này, hắn còn chưa khóa chặt người đánh lén hắn, liền nghe bên tai hét lớn.
Quát ra lời này, thình lình chính là tăng nhân Bỉ Ngạn Tự đang chạy tới. Đám người này lại đồng thời lao về phía sau, vẻ mặt sợ hãi.
- Ừm?
Nam tữ cưỡi Ngũ Thải Thần Ngưu bỗng nhiên ý thức được một tia không đúng, quay đầu nhìn hòn đá.
Oanh!
Cũng ngay một khắc này, tảng đá nứt ra, lực lượng cường đại bừng lên, hóa thành một đoàn tia chớp màu đen, thu nhỏ thành một hắc cầu, sau đó lại nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, bao phủ nam tử kia, trong đó ẩn chứa lực lượng thiểm điện cực kỳ mạnh, vậy mà dẫn động thiên tượng, trong mây đen có lôi điện bị dẫn xuống...
Rắc rắc rắc…
Lực lượng cuồng bạo đánh bay nam tử này ra ngoài, cả người và trâu, trên người bốc khói, bay ra trăm trượng mới rơi xuống trong sơn cốc.
Ngay cả đại biểu tỷ và Thần Tú, cũng ở trong phạm vi lực lượng nổ tung bao phủ, bất quá chỉ ở biên giới, bị thương không nặng, đương nhiên hai người cũng bị lực lượng kinh thiên động địa dọa sợ hãi, ánh mắt đồng thời nhìn về phía tây...
- Móa nó, ai trói sư đệ Thần Tú của ta?
Giữa không trung, ở bên ngoài hơn hai mươi dặm, một tiếng hét lớn vang lên, chấn động sơn cốc không ngừng hồi âm, rõ ràng là một nam tử, tay cầm ná cao su, ánh mắt hung ác nhìn về phía này, ở bên cạnh hắn còn rúc một con lừa, ánh mắt giảo hoạt mà hung hãn, trên lưng lừa, một hòa thượng áo đen ngồi lẳng lặng, có chút bất đắc dĩ nhìn qua.
- Thực tới?
Bắc Minh Thanh Địch khó có thể tin nhìn ngọn núi kia, vô ý thức có loại xúc động không dám gặp hắn.
- Sư huynh, may mắn ngươi tới nhanh...
Thần Tú thì như trút được gánh nặng, cơ hồ cảm động rơi lệ.
- Là ai?
Tu sĩ Ma Châu tiềm phục ở phụ cận nhao nhao nhảy lên, càng có người bay thẳng đến không trung.
Oanh!
Tu sĩ ẩn thân ở trên núi cũng không tiếp tục ẩn giấu thân hình nữa, đưa tay vỗ bụng con lừa, lực lượng kinh người bộc phát, trực tiếp nâng con lừa lên cao, bả vai hắn nhoáng một cái, sau lưng có hắc dực triển khai, bay thẳng đến không trung, sau đó đưa ra một đạo pháp lực kéo lấy con lừa, từ không trung bay về phía ngọn núi kia...
Sưu sưu sưu…
Thời điểm hắn tới gần mười dặm, la bàn cơ hồ hiện đầy mỗi ngọn núi, kim đồng hồ đồng thời xoay nhanh, chỉ thẳng vào hắn.
- Là nghiệt chướng kia!
Các tu sĩ Tịnh Thổ phát hiện một màn này, đều quá sợ hãi, có người theo bản năng xuất thủ.
Mà Phương Hành từ giữa không trung lướt tới, thình lình vung cánh quét qua, "Bành" một tiếng, cánh như vòi rồng quét tới, đáng sợ hơn là vòi rồng kia do vô số kiếm quang sắc bén đáng sợ tạo thành, không thua gì hàng trăm hàng ngàn thanh phi kiếm đồng thời công kích, những tu sĩ ngăn ở trước mặt hắn kinh hãi, như con ruồi từ không trung rơi xuống.
Oanh!
Người đến rơi xuống trên một ngọn núi cách Thần Tú không xa, chấn động đến đá bay tung trời. Hắn bước ra hố to, chậm rãi bỏ con lừa ở trên đất, lạnh nhạt nhìn về phía Thần Tú, trong thanh âm xen lẫn lửa giận khó nói lên lời:
- Bắc Minh gia vương bát đản, các ngươi thật to gan, lừa gạt sư đệ Thần Tú của ta tới không nói, còn muốn dùng hình?
Tiếng như sấm rền, lửa giận ngập trời, tay cầm Long Văn Hung Đao gác ở trên cổ tăng nhân áo đen, trong thanh âm giống như mang theo lửa giận vô tận:
- Các ngươi có dũng khí dùng hình với sư đệ Thần Tú, cho rằng ta không dám làm thịt hòa thượng này sao?
Xoạt!
Một cử động kia, giống như rút đi linh hồn của các tu sĩ ở chung quanh, nhất thời hư không vắng vẻ, không người có dũng khí lên tiếng.
Mỗi một ánh mắt đều nhìn trên cổ tăng nhân áo đen, không dám thở mạnh.
Người đến tự nhiên chính là Phương Hành, sau khi nghe được thiên lý truyền âm, trong lòng hắn khẩn trương, thông qua sự tình la bàn, hắn đã ngờ tới có người Bắc Minh gia xuất thủ đối phó mình, lại nghe Thần Tú bị bắt, trong lòng của hắn đã xác định một việc, cần biết Tiểu hòa thượng Thần Tú cũng không phải đồ đần, sẽ đần độn chạy tới lãnh địa Ma Châu tìm mình, sau đó bị bắt, vậy thì nhất định là bị người dụ tới hoặc bị kích tới, mà có thể làm cho hắn tin tưởng, lại dẫn hắn tới, tự nhiên chỉ có đại biểu tỷ.
Nghĩ đến chỗ này, trong lòng hắn cực kỳ phẫn nộ, càng từ trên hai chuyện này, liên tưởng đến khả năng khác đáng sợ hơn, nàng này đã có thể lừa Thần Tú qua, như vậy nếu những người khác cũng bị lừa gạt đến, đây chẳng phải là đáng sợ tới cực điểm?
Cũng chính là nguyên nhân nà, hắn lập tức ngựa không ngừng vó chạy tới.
Vốn còn muốn ngồi ở phụ cận dò xét địa thế, không ngờ phát hiện gia hỏa cưỡi Ngũ Thải Thần Ngưu lại muốn dùng hình với Thần Tú, này để hắn chịu không được, trực tiếp lấy Phù Thạch bắn tới, nhưng khoảng cách quá xa, không đủ để trực tiếp đánh chết đối phương.
- Biểu đệ, buông Phật Tử ra, chớ có làm sự tình ngỗ nghịch nữa...
Nhìn thấy Phương Hành gác đao ở trên cổ Phật Tử Huệ Năng, Bắc Minh Thanh Địch không thể không mở miệng, nhẹ lời khuyên bảo.
Nhưng thẳng đến lúc này, ánh mắt nàng còn không có dũng khí nhìn về phía Phương Hành, vô ý thức tránh ra.
- Đừng kêu tiểu gia biểu đệ, dạng biểu tỷ như ngươi ta nhận không nổi...
Phương Hành tức giận, hung hăng trừng Bắc Minh Thanh Địch:
- Xú nữ nhân, thế mà lại đối xử với tiểu hòa thượng như vậy, ngươi còn là người sao?
- Biểu đệ... Ta cũng không muốn, nhưng ai bảo ngươi hành sự như thế, cướp đi Phật Tử...
Bắc Minh Thanh Địch nghe vậy, biểu lộ thống khổ, không phản bác được, sau một hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu, ý đồ giải thích.
- Ai cướp Phật Tử nhà các ngươi?
Phương Hành chỉ Phật Tử áo đen, kêu lên:
- Con mẹ nó chỉ là dẫn hắn đi ra dạo chơi, xem như ta bắt hắn, ngươi xem trên người hắn có thiếu một sợi lông tơ nào không, còn ăn mập đây này... nhưng ngươi thì sao, ngươi lừa tiểu hòa thượng qua thì thôi, lại còn muốn dùng hình, xú nữ nhân, quên lúc trước chúng ta vớt ngươi giống như con chó chết từ trong Bạch Ngọc Kinh ra sao?
Sắc mặt của Bắc Minh Thanh Địch trở nên trắng bệch, nàng và Thần Tú, Phương Hành từng đồng hành vạn dặm, quan hệ tâm đầu ý hợp, ở Bạch Ngọc Kinh, nàng dựa theo pháp chỉ của Bắc Minh lão tổ làm việc, hãm sâu khốn cảnh, là nhờ Thần Tú liều lĩnh nhiễu loạn thế cục, giúp nàng dẫn dắt Nguyên Anh rời đi, lại được Phương Hành hiện thân cứu giúp, lúc này mới thoát thân rời Bạch Ngọc Kinh, nếu không lần kia sẽ vẫn lạc, trở thành quân cờ hiến thân cho đại thế của Tịnh Thổ, tính ra, Thần Tú và Phương Hành đều từng có ân cứu mạng nàng!
Cũng chính là nguyên nhân này, Phương Hành mắng chửi, để cho biểu lộ của nàng càng thêm thống khổ.
- Nghiệt chướng, tạp chủng, lại dám đánh lén ta, nạp mạng đi...
Nhưng lúc này, trong sơn cốc ầm vang, có bóng người xông thẳng lên trời, đằng đằng sát khí muốn đánh tới Phương Hành, là nam tử vừa rồi bị Phương Hành bắn bay, một kích kia không có lấy mạng của hắn, nhưng thương cũng không nhẹ, thẳng đến lúc này mới bớt đau, vừa thẹn vừa bực, lửa giận công tâm, nhảy lên muốn liều mạng.
- Cút con mẹ ngươi!
Phương Hành thuận tay kéo cung, lại một viên Phù Thạch bắn qua, nổ đến nam tử kia "Ngao" một tiếng, lại rơi vào sơn cốc.
Phương Hành thì tiếp tục chỉ Bắc Minh Thanh Địch mắng:
- Xú nữ nhân, tự ngươi nói ngươi còn tính là người hay không?