Lược Thiên Ký

Chương 856: Song sinh Phật Tử gặp gỡ

Chương 856: Song sinh Phật Tử gặp gỡ

Phương Hành mắng chửi, mắng đến Bắc Minh Thanh Địch nói không ra lời, nàng vốn không cho rằng mình làm sai, trước đây từng lường trước Phương Hành sẽ quở trách mình vì Phật Tử đối địch với hắn, tâm tư sớm có lời giải thích, dù sao tư tình là phụ, đại nghĩa là lớn, lại không nghĩ rằng, Phương Hành căn bản không để ý đại nghĩa gì, thậm chí mình lừa Thần Tú tới, hắn cũng không thèm để ý, ngược lại nổi trận lôi đình vì thấy huynh trưởng dùng hình với Thần Tú mà mình lại không ngăn cản.
Cái này khiến tâm tư nàng nhất thời nghĩ đến rất nhiều, lúng ta lúng túng, thật lâu nói không ra lời.
Mà tu sĩ Tịnh Thổ ở chung quanh, thậm chí tăng chúng của Bỉ Ngạn Tự cũng nghẹn họng nhìn trân trối. Thần Tử Bắc Minh tộc, La Hán Bắc Minh Kiêu ở trên Công Đức Phổ... Nếu nói lần đầu tiên là bởi vì hắn núp ở phía xa đánh lén, dẫn đến Bắc Minh Kiêu không kịp phản ứng bị hắn đánh rớt sơn cốc, như vậy lần thứ hai lại là chuyện gì xảy ra?
Cơ hồ là nhìn cũng không nhìn liền bắn...
Cảm giác nhẹ nhõm thoải mái kia, hoàn toàn giống như người lớn một cước đánh ngã hài nhi, thực lực cũng quá đáng sợ đi.
Bắc Minh Kiêu dù sao cũng là Thần Tử cổ tộc, tiểu bối đại biểu của Tịnh Thổ, sao có thể không dùng được như thế?
Trong lúc nhất thời, bọn hắn lại sinh ra một loại cảm giác thâm bất khả trắc với tiểu ma đầu!
Dù biết hắn dựa vào ná cao su và Phù Thạch, nhưng chiến tích này cũng làm người ta hoảng hốt.
- Việc này là ta không đúng, tâm tư hổ thẹn, nhưng vì đại cục, không thể không làm như thế, ta cũng không yêu cầu xa vời ngươi tha thứ, chỉ hy vọng biểu đệ ngươi mau mau thả Phật Tử, chớ có tiếp tục phạm sai lầm lớn, tự tuyệt sinh lộ...
Sau một hồi lâu, Bắc Minh Thanh Địch mới cười khổ một tiếng, thấp giọng nói.
- Ngươi bắt tiểu hòa thượng, ta muốn không thả người cũng không có cách nào!
Phương Hành thở phì phò nói, ánh mắt quét các tu sĩ ở chung quanh:
- Đều thành thật một chút cho ta, hiện tại Phật Tử của các ngươi êm đẹp ở chỗ này. Nếu như không muốn tay tiểu gia khẽ run chặt đầu của hắn, thì ngoan ngoãn thả sư đệ Thần Tú ra, chờ chúng ta rời đi lãnh địa Ma Châu của các ngươi, ta sẽ thả hắn... tiểu gia nói chuyện luôn giữ lời!
- Nghiệt chướng, ngươi bắt Phật Tử, đã là tội ác ngập trời, còn dám trả giá sao?
Giữa không trung, một tăng nhân trừng mắt, lớn tiếng quát tháo, chính là tăng nhân hộ pháp đứng đầu của Bỉ Ngạn Tự.
- Ngập trời cái rắm, ta mang Phật Tử của các ngươi đi ra ngoài chơi một vòng thì đã sao?
Phương Hành liếc mắt, nâng Đả Thần Cung lên, lại các tăng nhân co về phía sau, bất quá Phương Hành lại cõng Đả Thần Cung ở trên lưng, sau đó lớn tiếng nói:
- Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, ở chỗ này thả Phật Tử của các ngươi, coi tiểu gia là kẻ ngu sao? Vạn nhất các ngươi xông tới thì làm sao bây giờ? Hiện tại ta mang hắn tới, là muốn để các ngươi nhìn hắn còn sống, muốn ta thả người… không có khả năng, chờ ta về lãnh địa Thần Châu lại nói, nếu không liền dứt khoát nhất phách lưỡng tán, các ngươi làm thịt Thần Tú, ta làm thịt hắn!
Thái độ không thèm nói đạo lý nhất thời để các tu sĩ Tịnh Thổ vô ngữ, Thần Tú kém chút khóc lên:
- Sư huynh, đừng đùa...
- Ha ha, ngươi là muốn cùng chúng ta nói điều kiện sao?
Tăng nhân khô gầy kia đi ra, nhìn Phật Tử áo đen thi lễ, để bày tỏ thành kính. Sau đó lạnh lùng ngẩng đầu nhìn Phương Hành:
- Nghiệt chướng, nhanh chóng thả Phật Tử, sau đó rời đi, Bỉ Ngạn Tự đáp ứng, lần này không khó xử ngươi, nhưng lần sau...
- Ai nha, nói điều kiện sao?
Phương Hành cắt ngang hắn, dứt khoát ngồi xuống nói:
- Cũng không phải thổi với ngươi, thật muốn nói ta có thể cùng ngươi nói một ngày!
Tư thế chuẩn bị nói chuyện lâu bày ra, mặt mũi tràn đầy khinh thường.
Người vô lại vốn khó chơi, càng khó chơi hơn là vô lại bản lĩnh lại lớn, Phương Hành tự nhiên không có khả năng dễ dàng thả Phật Tử như vậy, phải cùng đối phương bàn điều kiện, cũng không tin đối phương có thể làm gì mình, dù sao Phật Tử ở trong tay mình, bây giờ đứng đối diện, bọn họ dám đánh Thần Tú một cái, hắn dám đánh Phật Tử hai cái, ngược lại nhìn xem ai có thể chơi qua ai...
Nhưng hắn không nghĩ tới là, mình nói câu kia, đám người chung quanh lại cười lạnh nhìn hắn.
Trong ánh mắt kia, có xem thường, có khinh miệt, dường như không sợ mình...
- Bọn tặc hòa thượng này tính toán cái gì?
Trong lòng Phương Hành nhất thời chú ý, ánh mắt u lãnh nhìn đám hòa thượng.
- Nghiệt chướng, ngươi hung hăng càn quấy, còn coi mình có phần thắng sao?
Một thanh âm u lãnh vang lên, chỉ thấy đằng sau Thần Tú, thình lình xuất hiện một nam tử cả người bốc khói đen, chính là Bắc Minh Kiêu vừa rồi bị mình liên tục đánh hai lần vào trong sơn cốc, mạng của người này cũng cứng rắn, hoặc nói tu vi thâm bất khả trắc, ăn hai viên Phù Thạch, cũng có thể êm đẹp từ trong sơn cốc bò ra, nhưng nhìn bộ dáng, lại không dám lớn lối giống như trước, lặng lẽ không tiếng động leo lên, sau đó đứng ở sau lưng Thần Tú, để phòng Phương Hành lấy Đả Thần Cung cho hắn một phát.
Mà ở trên mặt hắn thì tràn đầy hận ý, ánh mắt tràn đầy vẻ oán độc nhìn Phương Hành.
- Phần thắng? Phần thắng gì, là công bằng trao đổi, đường ai nấy đi, nào có thắng thua gì chứ?
Một câu không đầu không đuôi, ngay cả Phương Hành cũng nhịn không được ngẩn ngơ.
- Ngươi có thể đi, tâm ma lại đi không được!
Tăng nhân hộ pháp của Bỉ Ngạn Tự kia tên Phật Ấn, bỗng nhiên nhàn nhạt mở miệng, nhẹ nhàng chỉ Thần Tú.
Phương Hành ngẩn ngơ, sau đó giận dữ, nhảy dựng lên nói:
- Xú hòa thượng, chớ dài dòng với tiểu gia, ngươi coi tiểu gia là chim non lần đầu tiên bắt cóc tống tiền sao? Không giao sư đệ Thần Tú ra, ta trước chặt Phật Tử của các ngươi lại nói!
Lúc này trong lòng hắn vừa sợ vừa giận, mắt lộ sát cơ, bây giờ mình lui một bước, không tính toán với bọn họ, thành thành thật thật trở về cầm Phật Tử đổi Thần Tú, nhưng nghe ý tứ của bọn hắn, lại muốn lưu Phật Tử và Thần Tú lại? Bọn hòa thượng này từ đâu tới tự tin mình sẽ đứng đắn bàn điều kiện? Thật nghĩ mình không dám giết con tin sao?
- Sư huynh, ngươi đi đi!
Nhưng lúc này, ngay cả Thần Tú cũng mở miệng, biểu lộ phát khổ, bất đắc dĩ nói.
- Đi cái rắm, ta chính là vì đổi ngươi mới tới, không mang ngươi ta đi như thế nào?
Phương Hành mắng một câu, lại mặt lạnh nhìn về phía hòa thượng Bỉ Ngạn Tự, gầm nhẹ nói:
- Xú hòa thượng, lúc đầu đã nói lấy Phật Tử đến đổi Thần Tú, hiện tại các ngươi lại có dũng khí lật lọng? Thật cho rằng tiểu gia không dám giết con tin sao?
Nói xong Long Văn Hung Đao gác ở trên cổ Phật Tử, hung uy đại tác.
- Người xuất gia không nói dối, đáp ứng ngươi đổi người không phải Bỉ Ngạn Tự...
Trên mặt Phật Ấn có chút xấu hổ, thấp giọng niệm phật hiệu.
- Ừm?
Trong mắt Phương Hành tinh quang đại tác, nhìn về phía Bắc Minh Kiêu.
- Không sai, là ta lừa ngươi, nghiệt chướng, mặc kệ ngươi bản lĩnh thông thiên, dù thành tựu Chân Tiên, cũng không mang tiểu hòa thượng này đi được!
Bắc Minh Kiêu ngồi xếp bằng ở sau lưng Thần Tú chữa thương, lúc này nghe vậy, thanh âm lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt trầm tĩnh.
- Ca ca, đây là có chuyện gì?
Ngay cả Bắc Minh Thanh Địch, lúc này cũng kinh hãi, hoảng sợ nhìn Bắc Minh Kiêu.
Bắc Minh Kiêu lại chỉ trừng Bắc Minh Thanh Địch một cái, lạnh lùng nhìn Phương Hành, thấp giọng mở miệng nói:
- Nghiệt chướng, tử tôn bất hiếu, uổng là con cháu Bắc Minh gia ta, lại gan to bằng trời, trêu ra tai hoạ, có biết lần này làm Bắc Minh gia ta tổn thất bao nhiêu công đức không? Cho dù cứu Phật Tử trở về, sợ cũng đền bù không được sai lầm, bây giờ Tịnh Thổ ta mới thông qua, ước định dùng số lượng công đức chia đều lãnh địa ở Bách Đoạn Sơn, lúc đầu Bắc Minh tộc ta căn cứ Thanh Địch lập đại công, có thể chiếm được cơ duyên nhiều nhất, nhưng vì sự tình của ngươi, tổn thất hơn phân nửa lãnh địa, phần tổn thất này, ngươi lấy cái gì đền bù gia tộc?
Thanh âm hắn lạnh nhạt, không chỉ quát Phương Hành, cũng là đang giải thích cho Bắc Minh Thanh Địch nghe.
- Việc đã đến nước này, chỉ có lấy…
Thanh âm của Bắc Minh Kiêu trở nên lạnh, nhìn Phật Ấn thi lễ, lại nhìn Bắc Minh Thanh Địch nói:
- Ta biết ngươi mềm lòng, không ngừng đung đưa, sợ ngươi lầm việc lớn, lúc này mới lừa gạt không nói, nay đã thành công, đại công sắp đến, chớ có trách ta...
Thần sắc của Bắc Minh Thanh Địch khủng hoảng, run giọng nói:
- Ngươi... Ngươi đến tột cùng dấu diếm ta cái gì?
Bắc Minh Kiêu trầm mặc nửa ngày, mới thấp giọng nói:
- Song sinh Phật Tử, hai hai không gặp gỡ, ngày gặp mặt, chính là thời điểm biện cơ!
Oanh!
Bắc Minh Thanh Địch nghe được lời này, sắc mặt trắng bệch, như ý thức được cái gì.
Mà lúc này biểu lộ của Thần Tú cũng hơi đắng, lẳng lặng nhìn Phương Hành nói:
- Sư huynh, là như vậy, trước khi đến ta đã chuẩn bị kỹ càng, gặp được Huệ Năng sư huynh, thì nhất định phải cùng hắn tiến hành biện cơ lần thứ mười, ta không có khả năng trở về với ngươi, bất quá ngươi yên tâm, ta đã tới, thì tất nhiên sẽ đổi được ngươi trở về...
Dứt lời, hắn quay đầu nhìn về phía Phật Tử áo đen, cất giọng nói:
- Huệ Năng sư huynh, có thể đáp ứng sư đệ, vô luận ngươi ta ai thắng ai thua, đều để sư huynh hắn mang theo quyển đạo kinh kia rời đi hay không?
- A... A......
Phật Tử áo đen không thể mở miệng, buồn bực a a, không phát ra được âm thanh.
Lúc này các tu sĩ mới phát hiện, thình lình có một tấm phù chú bịt miệng Phật Tử lại...
- Ừm!
Thần Tú nghe Huệ Năng kêu hai tiếng, mới nhìn Phương Hành nói:
- Huệ Năng sư huynh đã đáp ứng, lần này sau khi biện cơ, vô luận ai thắng ai thua, đều sẽ kế thừa đại đạo của đối phương, bên thắng làm Chân Phật truyền nhân, kẻ bại làm tâm ma, nói đơn giản là hai người chúng ta hợp thành nhất thể, ngươi là Phương Hành sư huynh của ta, cũng là sư huynh của hắn, hắn sẽ không làm khó ngươi...
- Ngươi... Ngươi nói đùa cái gì đó?
Phương Hành chỉ cảm thấy cổ họng khô chát, hồi lâu mới nói:
- Nếu ngươi không thể quay về, vậy mới vừa rồi còn gọi ta tới cứu ngươi làm gì?
- Ngươi không cứu, hắn sẽ đánh ta...
- Móa*, ngươi ngay cả chết cũng không sợ, tại sao lại sợ hắn đánh ngươi?
Thần Tú khổ sở nói:
- Sư huynh, chết là chết, nhưng đánh vào người sẽ đau...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất