Chương 860: Kim Cương Hộ Pháp
Ngây dại!
Mặc kệ là tu sĩ Tịnh Thổ hay tăng chúng hộ pháp của Bỉ Ngạn Tự, vào lúc này đều ngây dại, hoặc nói là bị biến hóa của Tiểu hòa thượng Thần Tú dọa sợ, đây là tình huống gì?
Từ khi tiểu hòa thượng này hiện thân, lưu cho các tu sĩ Tịnh Thổ và tăng chúng của Bỉ Ngạn Tự ấn tượng là nhát gan nhu nhược, thánh khiết từ bi, lại thêm Phật Tử của Bỉ Ngạn Tự biện cơ thắng cửu thế, mỗi người đều nhận định cao hơn Thần Tú Phật Tử một tầng, làm các tu sĩ của Bỉ Ngạn Tự đều khinh thị hắn, cho rằng hắn là một tăng nhân sinh không gặp thời mà thôi...
Nhưng thời điểm Phương Hành gặp nạn, Thần Tú bỗng nhiên đại biến, gõ Bắc Minh Kiêu hôn mê bất tỉnh, lại thêm một tiếng gầm thét kia, làm cho đám tăng nhân và tu sĩ kia đều cảm giác cực kỳ quái dị.
Biến hóa này cũng quá lớn đi?
Ngay cả mấy Thần Tử cổ tộc khác, trong lúc nhất thời cũng quên tiếp tục xuất thủ.
- Ha ha... Ha ha ha ha...
Thời điểm mọi người kinh ngạc, Phương Hành lại cười phá lên:
- Làm tốt lắm con lừa trọc!
Đang khi nói chuyện, Kiếm Sí lật một cái, bức các tu sĩ ở chung quanh lui trở về, nghiêm nghị hét lớn:
- Chúng ta sóng vai xông ra!
Thần Tú cũng xách mõ hét lớn:
- Sư huynh, tất cả nghe theo ngươi!
- Haiii... haii... Còn có ta...
Phía dưới, một tiếng lừa hí vang lên, nhưng được một nửa, thình lình biến thành tiếng người mơ hồ, chỉ thấy một ánh lửa vọt lên, lại là con lừa kia, giống như sợ Phương Hành từ bỏ nó, cực kỳ hoảng sợ xông lên giữa không trung, bốn vó đạp lửa, sau lưng mọc lên lân phiến, đầu mọc một sừng, hình thù cổ quái không nói, hết lần này tới lần khác lại có khí diễm hung ác khó mà hình dung, sóng vai với Phương Hành và Thần Tú.
- Đồ nhi ngoan, bảo vệ mạng nhỏ quan trọng, cùng ta xông!
Phương Hành cười ha ha, sau đó hét lớn một tiếng, vọt thẳng về phía trước.
- Quả là ma đầu, lúc này mới lộ bản tướng!
Phía dưới, Phật Ấn vừa cứu Bắc Minh Kiêu lâm vào trong hôn mê, sau đó nhìn về phía Thần Tú đằng đằng sát khí theo sau lưng Phương Hành, nghiêm nghị quát lớn, phất ống tay áo nói:
- Các loại đạo thống, chư vị Thần Tử, chư vị đồng đạo. Cầu phật hỏi quả chỉ ở hôm nay, mời mở ra đại trận, giam những Ma đồ này ở trong đó...
Oanh! Oanh! Oanh!
Không đợi hắn phân phó xong, không trung các loại đại trận sớm đã hiện lên, liên miên không ngừng, như thành đồng vách sắt.
Mà tứ đại Thần Tử thậm chí cao thủ trong tộc, đều cùng nhau lơ lửng, nhìn chằm chằm.
- Ma đầu, còn không thúc thủ chịu trói!
Vô số người quát chói tai, thanh thế chấn trời.
- Muốn lấy mạng chúng ta, xem đao của các ngươi có đủ nhanh hay không!
Phương Hành cất tiếng cười to, Long Văn Hung Đao chậm rãi giơ lên, chiến ý ngập trời phóng thích, quanh người thỉnh thoảng hiện ra huyễn tượng chiến trường thời viễn cổ, quân nhân thiết huyết bày trận công kích, mà đủ loại huyễn tượng, sát khí vô tận, lại như thực chất quấn quanh hắn, hóa thành tia tia sát khí tràn vào trong cơ thể hắn, dây dưa ở trên đao của hắn, để cả người hắn lộ ra khói đen tràn ngập.
- Cùng ta xông!
Kiếm Ma Đại Dực vẫy một cái, trái con lừa, phải Thần Tú, dẫn đầu phát động công kích.
Chém giết lại nổi lên, biển máu ngập trời!
Ở trong Tịch Diệt Cốc, thình lình hóa thành chiến trường liên quan tới Phật môn vạn năm truyền thừa.
- Cầu phật hỏi quả, chỉ ở hôm nay!
Tu sĩ Tịnh Thổ ở dưới Thần Tử cổ tộc dẫn đầu, ôm theo nộ hải ngập trời giết về phía đám người Phương Hành.
Trận chiến này, cơ hồ đạt đến đỉnh phong, áp lực của đám người Phương Hành cực kỳ khổng lồ, các đạo thống ở thời điểm Phương Hành ác chiến tứ đại Thần Tử, đều đã kết thành đại trận, bây giờ đánh tới, lại có lực lượng đại trận gia trì, uy lực đâu chỉ tăng lên gấp ba, hơn nữa trong đại chiến như vậy, Phương Hành cũng đã mất đi thời gian né tránh đại trận, từ trình độ nào đó, ngược lại chỉ có thể cứng rắn giết cứng rắn chặt, phá ra một con đường máu...
Thần Tú người mang pháp lực, lại không có chiến pháp, chỉ có thể phụ trợ.
Con lừa dị tượng diễn sinh, nhưng dù sao tu vi còn thấp, không cách nào tham gia vào chiến cuộc, chỉ có thể bảo mệnh.
Cái này cũng dẫn đến, Phương Hành cơ hồ một người ác chiến...
- Phật Tử yên tâm, đại thế đã thành, dù ma đầu kia hung ác điên cuồng, lần này cũng trốn không thoát...
Thời điểm ở trên không trung quyết chiến, Phật Ấn đi tới bên người Phật Tử áo đen, thấp giọng niệm Phật, nhẹ giọng an ủi.
Phật Tử áo đen Huệ Năng không có tu vi, vì an toàn, tăng chúng của Bỉ Ngạn Tự đưa hắn ra ngoài mười dặm, vây quanh bảo vệ.
- Tại sao lại gọi hắn ma đầu?
Phật Tử áo đen khe khẽ lắc đầu, bình tĩnh nhìn Phương Hành ác chiến, thấp giọng nói.
- Kẻ này nhiễu loạn Phật quả hàng thế, một lòng che chở tâm ma, nếu không phải ma đầu thì là cái gì?
Phật Ấn nhíu mày, nhẹ giọng trả lời.
- Ai...
Phật Tử áo đen Huệ Năng cúi đầu cười khổ, lại ngẩng đầu nhìn Phật Ấn, chỉ các tu sĩ Tịnh Thổ ở nơi xa đại chiến nói:
- Phật Ấn sư thúc, ngươi nói những tu sĩ Tịnh Thổ kia, tại sao lại một lòng vì chúng ta chém giết huyết chiến, cùng Phương Hành liều mạng?
Phật Ấn nao nao, nhưng cuối cùng vẫn đáp:
- Tự nhiên là vì chứng được Phật quả!
Phật Tử áo đen Huệ Năng nhẹ gật đầu, khẽ cười một tiếng, lại nói:
- Vậy ngươi nói, vị Phương đạo hữu kia lại vì cái gì?
Phật Ấn có chút nghẹn lời, nhất thời không biết nên nói cái gì.
...
...
- Giết ma đầu, chứng Phật quả!
Xa xa chém giết, Phương Hành tả xung hữu đột, liên tiếp chém giết rất nhiều tu sĩ, mà tu sĩ Tịnh Thổ thậm chí Thần Tử cổ tộc, thình lình cũng liều tính mạng, từng người rống to, đánh về phía Phương Hành và Thần Tú, đám người này ở dưới "Phật quả" dẫn dụ, từng cái thực liều tính mạng, bắn ra dũng khí khó nói lên lời, đại trận nghiền ép, thần quang gào thét, vô số bí pháp hiện ra...
Cầu phật, hỏi quả!
Bọn họ không che giấu khát vọng của mình đối với Phật quả chút nào!
Ngày bình thường, tu sĩ Tịnh Thổ có xưng hô "La Hán", "Bồ Tát", nhưng chỉ là hư danh, không phải thực chất.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại có một cơ hội thực sự trở thành La Hán và Bồ Tát, đây là tu vi tăng lên thật sự, một khi thành tựu chính quả, không những ở trong Phật môn vĩnh viễn được tôn sùng, còn tìm được Phật pháp gia trì, có được thần thông khó có thể tưởng tượng, mà loại thần thông này gia trì, từ trình độ nào đó, thậm chí có thể tương đương một lần đột phá Trảm Ngã cảnh...
Chính là cơ hội trời ban bực này, mới làm bọn hắn điên cuồng xuất thủ.
Thậm chí ngay cả Thần Tử cổ tộc, cũng không còn tự cao thân phận, tình nguyện liên thủ, cũng muốn bắt lại ma đầu, thúc đẩy Phật quả hàng thế!
Bây giờ, Phương Hành lại hung hãn, cũng đã bị áp chế, tựa như ruồi muỗi rơi vào mạng nhện, nhìn như giãy dụa kịch liệt, trên thực tế ở thời điểm hắn đình chỉ giãy dụa, chính là thời điểm bị mất mạng, cơ hồ không có khả năng chạy thoát...
Giết! Giết! Giết! Chém! Chém! Chém!
Cầu phật hỏi quả, liền ở hôm nay!
Thế nhưng vào lúc này, theo thời gian dần trôi qua, dị biến nảy sinh, xuất hiện một loại biến hóa mà thường nhân khó có thể tưởng tượng.
Phương Hành trong lúc ác chiến, đã không biết bị thương bao nhiêu, sớm đã không thể giống như lúc đầu giọt nước không lọt, khó mà ngăn chặn xuất hiện sơ hở, sau đó bị binh khí hoặc thần quang quét trúng, loại thụ thương này lại thêm ác chiến tiêu hao, chính là một vấn đề trí mạng, không người nào có thể ở Kim Đan cảnh liền có được pháp lực lấy không hết, nhục thân vạn kiếp bất phôi, dù thực lực mạnh hơn nữa cũng không được.
Nhưng Phương Hành rõ ràng nên kiệt lực đợi chết, lại ẩn ẩn có loại xu thế càng đánh càng mạnh.
Ở quanh người hắn, dần dần có phật quang màu vàng kim nhàn nhạt tụ tập, sinh ra lông nhọn kim sắc.
Loại lông nhọn kia, cơ hồ đâm thấu quần áo của hắn, để người thấy được kinh văn kim sắc ở dưới áo, một mực bao lấy thân thể của hắn, dần dần hóa thành một loại đao kiếm, thuật pháp không thương tổn được phòng ngự, đồng thời có pháp lực vô tận từ chỗ không biết vọt tới, rót vào thân thể của hắn, khiến cho hắn không biết mệt mỏi, ác chiến không ngừng, thần sắc uy nghiêm, khiến người sợ hãi.
- Đây là thần thông Phật môn gì?
Có tu sĩ Tịnh Thổ phát hiện loại biến hóa này, nhíu mày kêu to, thần sắc sợ hãi.
- Sưu...
Thần Nữ Oa Nữ tộc vung kiếm từ thiên ngoại bay tới, huyền diệu khó giải thích, trảm ở trên vai Phương Hành, nhưng thình lình bị kim quang bắn bay, thân kiếm kêu khẽ, trốn vào trong tay nàng, lúc nhìn chăm chú, lại phát hiện đầu vai của Phương Hành không hư hao chút nào, đừng nói chém hắn bị thương, ngay cả pháp bào cũng không phá vỡ được!
- Không có khả năng, làm sao có thể?
Thần Nữ Oa Nữ tộc sợ hãi, nghẹn ngào kêu to.
Nàng giống như nghĩ tới điều gì, biểu lộ trở nên hoảng sợ:
- Là Phật môn chính quả...
Trong lúc nhất thời, thanh âm của nàng truyền khắp hu không:
- Ma đầu kia, chứng được Phật vị, đạt được Phật pháp gia trì...
Xoạt!
Chiến trường trong nháy mắt xuất hiện yên tĩnh, người người kinh ngạc, khó nói lên lời.
Có ý tứ gì?
Chúng ta vốn là vì chứng quả vị mà chiến, vì sao lại là ma đầu kia chứng được chính quả?
- Cái này... Đây là có chuyện gì?
Ngay cả Phật Ấn ở ngoài mười dặm cũng mở to hai mắt, giống như gặp quỷ, vẻ mặt khó có thể tin.
Mà Phật Tử áo đen Huệ Năng thì lộ ra cười khổ nói:
- Các ngươi sai rồi, sư đệ Thần Tú không phải tâm ma, ở trước khi Phật quả chính thức phủ xuống, hắn giống như ta, đều là Phật Tử! Chúng ta mười thế biện cơ, tỉnh lại cổ uẩn vạn năm của Phật môn, nhưng Phật quả còn chưa phủ xuống, truyền nhân Phật môn chân chính còn chưa xuất hiện, nói cách khác, ta và hắn là giống nhau, bảo hộ ta, tức là đưa Phật về tây thiên, tự có thiện quả, bảo vệ hắn, cũng sẽ có công đức vô lượng, đạt được chính quả, có phật quang gia trì...
Biểu lộ của Phật Ấn cực kỳ cổ quái và biệt khuất, Phật Tử lại vẫn thấp giọng thở dài:
- Ngươi dùng Phật quả làm lợi, mời các tu sĩ Tịnh Thổ ra tay, nhưng Phương Hành lại tự nguyện xuất thủ che chở, một là lợi, hai là tâm, lập tức phân cao thấp, còn có thể so sánh sao?
Phật Ấn sửng sốt, liên tục lắc đầu, không ngừng nói:
- Làm sao có thể, làm sao có thể, không nên là hắn, không nên là hắn...
Thần sắc của Huệ Năng thì nghiêm túc, hợp thành chữ thập hành lễ:
- Từ thời mạt pháp đến nay, vị Kim Cương Hộ Pháp thứ nhất của Phật môn xuất hiện!