Lược Thiên Ký

Chương 867: Luân Hồi cổ tháp

Chương 867: Luân Hồi cổ tháp

Thời điểm đại trận truyền tống bố trí thành, dị biến nảy sinh, mà theo Ô Tang Nhi đánh vào tấm phù chú cuối cùng, chỉ nghe một trận đất rung núi chuyển, lại không hình thành phù văn mà nàng dự đoán, chỉ thấy cả sơn cốc bị sương mù không biết từ đâu tới rót đầy, loáng thoáng có Phạn âm hư vô mờ mịt vang lên, hư không rung động không thôi, có lưu quang tụ tán, mà lực lượng của đại trận truyền tống được mình xây dựng thành hình, vào lúc này lại bị kéo đi toàn bộ.
Oanh! Oanh! Oanh!
Đại địa bị một loại lực lượng quỷ dị quấn qua, tất cả lực lượng Địa mạch đồng thời biến mất vô tung vô ảnh.
Mà lực lượng Địa mạch biến mất, còn dẫn tới địa thế ở chung quanh vô hình cải biến, thậm chí khiến cho đại trận bao phủ Tịch Diệt Cốc cũng mất đi căn cơ, tất cả lực lượng do Phong Thiện Đỉnh dẫn ra, ở thời khắc này đồng thời thu về trong Phong Thiện Đỉnh, Phong Thiện Đỉnh thì thẳng tắp rơi xuống, cảm ứng lấy khí tức của Phương Hành, rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
- Ách... tại sao đại trận bị phá?
Phương Hành nâng Phong Thiện Đỉnh, ngơ ngác nhìn chung quanh.
Cũng không riêng gì hắn, đám người con lừa, Tiểu Bằng Vương thậm chí Đạo Tử Vô Ảnh Sơn Ngụy Vô Kỵ đang ở trong sơn cốc mắng thống khoái đều gặp tai vạ, bên ngoài sơn cốc, lúc đầu tu sĩ Tịnh Thổ đang không ngừng oanh tới pháp bảo thần quang, nhưng có đại trận cách trở, mới bảo đảm bọn họ an toàn, bây giờ lực lượng đại trận triệt hạ, làm bọn hắn lộ ra ngoài, trong lúc nhất thời bị oanh oa oa gọi bậy, chật vật không chịu nổi chạy về trong cốc, vừa kinh vừa sợ, lớn tiếng quát hỏi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì!
Tu sĩ Tịnh Thổ cũng vậy, lúc đầu đã không có hy vọng phá vỡ đại trận ở ngoài Tịch Diệt Cốc, lại không nghĩ rằng đại trận đột nhiên không có dấu hiệu nào triệt hồi, để bọn hắn trong lúc nhất thời không thể tin được một màn trước mắt, còn tưởng xuất hiện bẫy rập...
- Đại trận phá... Giết... Giết đi vào!
Bắc Minh Kiêu buồn bực nhất, đột nhiên thấy cảnh này, cũng ngẩn ngơ, sau đó đại hỉ.
- Là Phật Tử xuất thủ phá đại trận sao?
- Đại trận bị chúng ta phá vỡ?
- Xác thực không có đại trận phòng ngự, mau mau giết vào ah...
Các tu sĩ Tịnh Thổ yên lặng một lát, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ lại, như thủy triều lao vào trong sơn cốc.
- Móa*, xong đời...
Trong sơn cốc, đám người Phương Hành đều sợ hãi, tay cầm pháp bảo, chuẩn bị kháng địch.
Thẳng đến lúc này, bọn họ còn không biết chuyện gì xảy ra, dẫn đến Ô Tang Nhi bố trí đại trận truyền tống xuất hiện vấn đề, không chỉ không có hình thành lực lượng truyền tống, ngược lại khiến cho trận pháp bao phủ cả Tịch Diệt Cốc mất đi căn cơ, bây giờ đã không kịp bố trí đại trận khác, chỉ có thể liều mạng xung phong, nhưng nhìn ngoài cốc tu sĩ lít nha lít nhít, cũng nhịn không được tê cả da đầu.
- Tang Nhi, đến tột cùng xảy ra chuyện gì?
Tiểu Bằng Vương tay cầm trường mâu hoàng kim vọt tới trước nhất, đồng thời lên tiếng kêu to.
- Ta... Ta cũng không biết...
Ô Tang Nhi cũng bị loại biến hóa này dọa sợ, mặt mũi tràn đầy lo lắng hô, trong thanh âm mang theo nghẹn ngào.
Nàng thôi diễn lại mạnh, thì cuối cùng cũng chỉ là một tiểu nha đầu, không có trải qua sóng gió, lúc này bị dọa không nhẹ.
- Sư huynh, hình như là...
Ngược lại là Thần Tú, vẻ mặt nghi ngờ mở miệng, giống như phát hiện cái gì.
Nhưng còn chưa chờ hắn nói, trong sơn cốc lại nổi lên dị biến. Trước đó Phạn âm trầm thấp đến không thể phát giác, ở thời khắc này đột nhiên tăng cường không ít, mà trong sơn cốc, hư không rung động, đại địa oanh minh, tựa như trong nháy mắt mở ra địa chấn, sau đó ở trước mặt Ô Tang Nhi, chỗ chín Địa mạch tụ tập, đột nhiên có một điểm đen xuất hiện, điểm đen không ngừng run rẩy, càng biến càng lớn, vậy mà mấy hơi sau hóa thành một cổ tháp kéo dài không biết bao nhiêu dặm, lẳng lặng lơ lửng giữa không trung...
Kẹt kẹt...
Theo tiếng vang nặng nề, cửa chính cổ tháp từ từ mở rộng, lộ ra hắc động sâu không thấy đáy.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người bị một màn quỷ dị này dọa sợ ngây người.
Tu sĩ Tịnh Thổ xông tới vội vàng ngừng chân, nhất thời không dám lên trước.
Mà đám người Phương Hành cũng đều ngẩng đầu, ánh mắt ngạc nhiên nhìn cổ tháp...
- Quả nhiên xuất hiện ở đây...
Ở thời khắc này, Bỉ Ngạn Tự Huệ Năng bỗng nhiên đứng dậy, nhìn về trong cổ tháp Tịch Diệt Cốc, thấp giọng nói.
- Phật Tử, đây là...
Phật Ấn kinh hãi, vội vàng hỏi thăm.
- Đây chính là mục đích mười ngày trước ta bảo các ngươi tới cốc này chờ đợi...
Ánh mắt Huệ Năng ngưng trọng, trầm thấp mở miệng.
- Có vẻ giống như gặp qua ở nơi nào...
Lúc này, Phương Hành nhìn cổ tháp vài lần, cảm giác cực kỳ quái dị, ẩn ẩn dâng lên một ý niệm, nửa ngày sau, trong óc hắn lóe lên điện quang, đã suy nghĩ rõ ràng cái gì, lập tức hét lớn:
- Mau vào...
Dứt lời, không nói hai lời, đẩy Sở Từ và Ô Tang Nhi tu vi yếu nhất vào, sau đó mình cũng theo sát tiến vào trong cổ tháp, mà trải qua hắn nhắc nhở, Thần Tú, Kim Sí Tiểu Bằng Vương, Không Không Nhi, Thử Đạo Tử, Vương Quỳnh… cũng đồng thời vọt vào theo, bây giờ đại quân Tịnh Thổ đã vọt vào sơn cốc, nếu không muốn đẫm máu chiến tử, thì chỉ có tiến vào cổ tháp.
- Thần Tử, chúng ta...
Trong Tịnh Thổ, có người kinh hoàng đặt câu hỏi.
Đám người Bắc Minh Kiêu ngạc nhiên, nhất thời không người dám tiến lên.
Toà cổ tháp này xuất hiện quá quỷ dị, hơn nữa quá mức trùng hợp, làm cho bọn họ nghĩ đây là bên Phương Hành làm ra, rất sợ có mai phục, trong lúc nhất thời không ai dám đi.
- Thăm thẳm vạn năm, mỗi ngày thời không, bí mật cổ tăng, Luân Hồi Vãng Sinh!
Cũng vào lúc này, lúc trước Huệ Năng cách Tịch Diệt Cốc còn khoảng mười dặm, lúc này được các tăng nhân hộ pháp đưa đến trước Tịch Diệt Cốc, hai tay hợp thành chữ thập, nhìn cổ tháp xá một cái, sau đó vạn năm phật uẩn ở bên cạnh hắn oanh minh nổ vang, hóa thành chín đạo phật quang, dứt khoát cất bước đi vào cổ tháp.
- Trước đây Phật Tử gọi chúng ta tới, chính là vì cổ tháp này hiện thân!
Phật Ấn xoay người, nhìn về phía đám người Bắc Minh Kiêu giải thích, sau đó xoay người đi vào cổ tháp.
- Cái này... Đi theo vào!
Đám người Bắc Minh Kiêu thấy Phật Ấn trực tiếp đi vào cổ tháp, cũng không có giải thích rõ ràng, tâm tư cũng sóng cả mãnh liệt, trước đây Bỉ Ngạn Tự xác thực đã từng phát phật chỉ, muốn các cổ tộc sai người đến Tịch Diệt Cốc gặp gỡ, có việc lớn thương lượng, chỉ bất quá vùng Bách Đoạn Sơn tranh đấu kịch liệt, mặc dù các cổ tộc tôn trọng Bỉ Ngạn Tự, nhưng không phải mỗi một tộc đều nguyện ý vì Bỉ Ngạn Tự mà chậm trễ cơ duyên ở Bách Đoạn Sơn, cho nên đến nhanh nhất chỉ có tam đại cổ tộc, nếu không sự tình Phương Hành bắt Phật Tử rất khó xảy ra, ngay cả Bắc Minh tộc cũng không có sai người đến.
Mà sau đó, Phương Hành gan to bằng trời, cướp bắt Phật Tử, lại ở dưới Bắc Minh tộc mưu tính, khiến cho song sinh Phật Tử gặp gỡ, mười thế biện cơ đến, một việc tiếp lấy một việc, khiến cho các tu sĩ đã quên mục đích Bỉ Ngạn Tự mời bọn họ tới.
Chẳng ai ngờ rằng, bây giờ đám người Phương Hành trốn vào Tịch Diệt Cốc, cổ tháp mà Phật Tử đợi đã lâu lại xuất hiện.
- Ngay cả Phật Tử cũng coi trọng như thế, tạo hóa không cạn!
Thần Tử Thất Nhãn tộc thấp giọng quát lạnh, bay người lên trước:
- Ta cũng đi vào tìm tòi!
- Chúng ta đã được Phật môn chính quả, vốn nên hộ vệ Phật pháp, há có thể để Phật Tử độc thân phạm hiểm!
Thần Nữ Oa Nữ tộc cũng khẽ quát một tiếng, phi thân vào cổ tháp.
- Ha ha, Nhân Mã Tộc ta đã đặt tất cả tiền cược ở trên người Phật Tử, tự nhiên phải đi theo một lần...
Thần Tử Nhân Mã Tộc cũng thấp giọng cười, sau đó bốn vó tung bay, tiến vào trong cổ tháp.
Mặc dù bọn họ không hiểu rõ cổ tháp, dù trong truyền thuyết của Tịnh Thổ, liên quan tới cổ tháp này thường xuyên ở thời gian không gian khác nhau xuất hiện, cũng ghi chép không nhiều, mà tăng nhân Bỉ Ngạn Tự, đối với cổ tháp cũng chưa từng có giải thích rõ ràng, nhưng hôm nay, ngay cả Phật Tử cũng vào cổ tháp, bọn họ cảm thấy trong đó nhất định có tạo hóa cơ duyên, không thể không vào.
Trong lúc nhất thời, bất luận trong lòng ôm loại ý nghĩ nào, Bắc Minh Kiêu, Bắc Minh Thanh Địch, Thần Tử Thất Nhãn tộc, Thần Nữ Oa Nữ tộc, Thần Tử Nhân Mã Tộc đều theo sát Phật Ấn, nhao nhao vọt vào trong cổ tháp, sau đó mất đi tung tích, ngay cả khí tức cũng bị ngăn cách.
Mà trong Tịnh Thổ, không thiếu năng nhân dị sĩ thấy cảnh ấy cũng muốn đi theo vào, nhưng ngay khi Thần Tử Nhân Mã Tộc mượn cực tốc vọt vào trong cổ tháp, toà cổ tháp kia thình lình đóng lại, sau đó cổ tháp dần dần trở nên hư ảo, phảng phất như gợn nước ba động, thăm thẳm ba đãng nửa ngày, cuối cùng biến mất ở trong Tịch Diệt Cốc...
Sương mù nồng đậm hiện lên, tuôn ra đầy cả Tịch Diệt Cốc.
Nhưng cổ tháp đã biến mất không còn tăm tích, phảng phất như chưa bao giờ xuất hiện qua...
- Cái này... Bồ Tát giết người, cốt tăng ngộ đạo... Cái này... Đây là cảnh tượng gì?
Các tu sĩ Tịnh Thổ hai mặt nhìn nhau, có người nghẹn ngào kêu lớn, phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng doạ người gì.
Nhưng tu sĩ khác nhìn, lại chỉ thấy sương mù dày đặc, không có một vật.
- Chỉ có người thần niệm mạnh mẽ mới có thể nhìn thấy huyễn tượng, không biết là phúc hay họa, nhanh chóng lui bước...
Có người kêu to, tu sĩ bình thường tự nhiên không chịu bốc lên nguy hiểm, lại thấy cổ tháp đã đóng, không còn cơ duyên, vội vàng lui ra khỏi sơn cốc.
- Đám người Phật Tử... Đến tột cùng đi nơi nào a?
Sau khi rời sơn cốc, mới có người run giọng đặt câu hỏi, biểu lộ sợ hãi.
Trong mấy ngày này, phát sinh sự tình thực để cho người ta suy nghĩ không thấu, mười thế biện cơ, vốn nên có Phật quả hàng thế, lại bị ma đầu kia nhiễu loạn, thẳng đến cuối cùng cũng không thấy Phật Tử tiếp nhận Phật quả, hết lần này tới lần khác cổ tháp thần bí xuất hiện, vậy mà đón đám người Phật Tử đi, sau đó biến mất không thấy gì nữa, chuyện còn lại đã không phải là bất luận kẻ nào có thể đoán.
Chỉ có người tâm tình nặng nề nghĩ, Phật Tử tính cả tứ đại Thần Tử cổ tộc đồng thời mất tích, lực lượng Tịnh Thổ đại giảm...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất